Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 96: Dưới hồ




Tôi nghe Nguyên Thần Tịch nhắc đến mặt nạ cười, một lần nữa, trong tâm trí tôi hiện lên một cái mặt nạ với nụ cười quỷ dị dưới nước kia, trái tim cũng theo đó mà run lên.

Tôi cẩn thận đưa tay vỗ vỗ vai Nguyên Thần Tịch, nhẹ giọng nói: “Anh có thể biến trở về như cũ không? Bây giờ chúng ta phải quay về nhà họ Nguyên!”

Lúc này, Trường Sinh cũng chỉ đành nặng nề gật đầu, dành cho Nguyên Thần Tịch một ánh nhìn khích lệ.

Quả thật anh chàng này cũng hiếm thấy quá rồi?

Hai bọn tôi giờ đây cũng không dám đắc tội anh ta, tuy nói rằng lúc nãy Hắc Xà đã tạm thời khống chế được anh ấy, nhưng đó cũng chỉ là ở trong tình trạng anh ta giữ được tỉnh táo mà thôi.

Nếu như Nguyên Thần Tịch này đột nhiên nổi giận, nói không chừng tôi với Trường Sinh đều có thể sẽ bị biến thành phân bón cho người ta rồi, không phải rằng loại này có rất nhiều hay sao.

Ánh mắt Nguyên Thần Tịch dần dần tối sầm đi, suy nghĩ một lúc, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, ấy vậy mà những cành liễu trên đỉnh đầu kia cũng dần dần rụt trở về.

Tôi không kiềm lòng được mà đưa tay sờ lên đầu của anh ta, sợi tóc bóng loáng đến mức có thể quay cả quảng cáo dầu gội, không hề giả trân một chút nào.

“Đây đúng là tóc thật!” Trường Sinh đưa tay kéo lấy tôi một cái, vẻ mặt hình như có chút không vui nói: “Chủ nhân mà anh ta nói có thể là một tiền bối xuất sắc trong số những thầy pháp cổ, có thể dùng tốt cả hai loại cổ mượn thọ thế này, tôi có luyện thêm một trăm năm cũng không thể đuổi kịp!”

Lúc này, trên mặt Nguyên Thần Tịch vẫn mang theo loại biểu cảm lạnh lùng như lúc trước, nhưng sự sợ hãi trong mắt làm thế nào cũng không thể thu lại được, nhìn Trường Sinh như muốn hỏi cậu ta  rằng cái gì là mượn thọ, cái gì gọi là nuôi cổ!

Trường Sinh nghiêng người liếc nhìn anh ta một cái, cũng không có tâm trạng mà phổ cập khoa học với anh ta.

Tôi chỉ nhẹ nhàng nhặt chiếc hộp gỗ lim dưới đất nhét vào trong balo của mình, sau đó kéo Nguyên Thần Tịch đứng lên rồi đi ra ngoài.

Tôi cũng vội theo ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Nguyên Thần Tịch đang đưa mắt nhìn bài vị ngổn ngang lộn xộn dưới mặt đất, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót lạ thường.

Mặc kệ có phải anh ta tên là Nguyên Thần Tịch hay không, nhưng trong sự nhận thức của anh ta, bản thân anh chính là Nguyên Thần Tịch.

Đương nhiên, điều tôi hy vọng nhất chính là anh ta sẽ không phải là con trai của nữ quỷ kia đấy chứ?

Nếu quả nhiên sự thật  là như vậy, rốt cuộc anh ta đã vượt qua mấy trăm năm nay như thế nào?

Còn nếu như không phải, rốt cuộc Nguyên Thần Tịch ban đầu đã đi đâu rồi? Hơn nữa, anh ta đến từ đâu? Vì sao cảm giác của nữ quỷ này đối với anh ta lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?

Tôi cúi đầu vừa suy nghĩ vừa đi ra ngoài, đột nhiên va mạnh vào lưng của Trường Sinh, bèn ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ nhìn thấy trong con ngõ nhỏ ở phía ngoài đang đứng đầy người, họ đang chỉ trỏ vào trong nhà tôi, có một số người mang vẻ mặt căng thẳng, có một số người lại như đang xem kịch, có người thì cười ha hả.

Tôi cảm thấy bối rối không thể hiểu nổi, vội vàng quay đầu nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy trên nóc nhà tôi đã thủng mấy lỗ lớn, nửa cột xà nhà vẫn còn đang bốc khói.

“Mọi người mau giải tán cả đi!” Tôi bất đắc dĩ khoác tay với mọi người, đang nghĩ xem khi sư phụ trở về mình sẽ phải giải thích như thế nào.

Sau đó tôi nghe thấy có một giọng nói cất lên: “Rõ ràng là tôi đã nghe thấy tiếng sét! Đừng thấy con bé Trương Dương này có dáng vẻ xinh đẹp, nghe nói lúc mẹ nó mang thai đã bị sét đánh chết đấy, nó còn được gấu chó ôm ra khỏi quan tài nữa đấy!”

“Tôi cũng từng nghe nói đến chuyện này, có thể con bé Trương Dương này là một thứ kỳ lạ gì đó!”

Quá nhiều người đang tập trung ở đây, tôi nhất thời không thể nghe rõ là ai đang nói, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi đã không ít lần nghe thấy những lời nói như thế này, nên cũng không thèm để ý đến, quay người lại muốn khóa cửa, đột nhiên tôi trông thấy Nguyên Thần Tịch đang đứng ở cửa nhìn mình,ánh mắt mơ hồ lên tiếng hỏi: “Cô là ma nữ ở trong quan tài sao?”

“Két!” Tôi nặng nề dùng tay khóa cửa lại, tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Chúng ta đều giống nhau, đều là kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi!”

“Quả nhiên cô thật sự chính là ma nữ trong quan tài sao?” Nguyên Thần Tịch chợt dùng vẻ mặt kích động kéo lấy tay tôi, lời nói dồn dập như thể sắp ngất đi: “Chủ nhân nói phải tìm được ma nữ quan tài, nhất định phải tìm thấy ma nữ quan tài!”

“Tìm ma nữ làm cái gì chứ?” Tôi thấy anh ta chỉ nói nửa vời, tôi không quan tâm tay mình sắp bị nắm đến đứt lìa, đưa mắt nhìn thẳng anh ta, hỏi ngược lại.

Nhưng lúc này, vẻ mặt Nguyên Thần Tịch lại tiếp tục quay trở về với biểu cảm lạnh lùng như trước kia, anh ta lắc đầu với tôi một cách khó hiểu: “Câu nói vừa rồi không phải do tôi nói!”

“Tôi hiểu rồi!” Tôi bất lực khoác tay một cái, xoay người khoá cửa lại, đưa hai mắt nhìn về phía của Trường Sinh.



Trên mặt y học có một loại bệnh gọi là tâm thần phân liệt, nhưng dáng vẻ này của Trường Sinh hoàn toàn không thể nào giải thích được là do tâm thần phân liệt nữa.

Quả thật đây chính là hai người hoàn toàn khác nhau, hoặc phải nói rằng anh ta đã bị áp chế bởi một nhân cách khác mạnh hơn, đương nhiên trên người anh ta còn có suy nghĩ của một cái cây, điều này có thể tạm thời bỏ qua.

“Mau đi thôi!” Trường Sinh từ từ đi ra ngoài, vẫn trầm mặt không nói lời nào từ lúc ra ngoài cho đến bây giờ, cậu ta nặng nề kéo Nguyên Thần Tịch một cái muốn kéo anh ta đi ra đường lớn.

“Bí bo! Bí bo!” Vẫn còn chưa bước chân ra ngoài mà chúng tôi đã nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát.

Tôi khó hiểu nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên phát hiện ra có mấy người đang  kéo vòi nước chạy về phía chúng tôi, tôi giật mình bước lên phía trước chặn hai đội viên phòng cháy chữa cháy kia lại, ngán ngẩm lắc đầu.

Mấy đội viên phòng cháy chữa cháy kia lại sống chết không chịu nghe theo, cầm vòi nước muốn nhanh chóng phun ra để dập tắt đám cháy.

Trường Sinh thấy tôi nói đến mức sắp rách cả da miệng, bèn bước nhanh về phía trước, cầm tẩu thuốc của mình, phun ra một làn khói trắng rồi nói với hai người kia: “Không sao đâu! Trở về đi!”

Ánh mắt của mấy đội viên phòng cháy chữa cháy đó đều trở nên bối rối, ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà một cái rồi xoay người rời đi.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Trường Sinh cũng cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía nóc nhà đang bốc khói.

Tôi vẫy tay ra hiệu với Trường Sinh, sau đó nhanh chân chạy đến cửa hàng nhỏ của bà già nhà họ Trần bên cạnh để mượn điện thoại.

Không gọi điện thoại cho sư phụ và sư thúc được, sau khi tôi thử hai lần, bèn gọi cho Viên Uy, nhưng cũng vẫn là gọi không được.

Không còn cách nào, tôi đành phải gọi điện thoại cho giám đốc Đinh, bảo ông ta mau chóng tìm thêm mấy người đến tìm kiếm xung quanh nhà giúp tôi.

Nhấn mạnh vào việc tìm mấy người đến xem nhà, tôi tin rằng với năng lực nhận thức của mình, giám đốc Đinh chắc chắn sẽ hiểu tôi đang muốn nói điều gì.

Lúc này, Trường Sinh vô cùng khó hiểu kéo theo Nguyên Thần Tịch đi về phía tôi, nhìn tôi trầm mặc đặt điện thoại xuống, móc ra tờ một trăm đưa cho bà Trần, chọc bà ấy nhịn không được phải lấy tay che miệng khẽ cười.

Tôi đưa tay lên vẫy Trường Sinh một cái, kéo hai người bọn họ cùng ngồi xuống bậc thang đá xanh trước cửa nhà, chỉ vào căn nhà phía sau lưng và nói: “Sư phụ của tôi từng bày trận pháp với ngôi nhà này, có thể tránh khỏi việc bị pháp thuật làm tổn thương, mấy tờ Dẫn Lôi phù kia của tôi cũng hoàn toàn không thể nào làm tổn hại đến căn nhà này.”

“Nói không chừng sư phụ của cô lừa cô đấy!” Nguyên Thần Tịch mang vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu trầm giọng nói.

Tôi dùng sức lắc đầu, năm đó, khi quỷ linh chuyên ăn thịt trẻ con kia tìm đến nhà, lượng bùa chú tôi đã dùng vào lúc đó còn lớn gấp nhiều lần so với lúc nãy, nóc của căn nhà này lại chẳng thủng một lỗ nào.

“Ý của cô muốn nói là, trong mấy ngày gần có người đang phá trận pháp của căn nhà này sao?” Đôi mắt đen như mực của Trường Sinh bỗng nhiên lóe sáng lên, dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn tôi rồi nói.

Tôi cố sức khẽ gật đầu lia lịa, trong lòng đang cảm thấy rất lo lắng cho đám người kia và sư phụ của mình.

Mỗi khi gặp phải chuyện gì đó không hay ở bên ngoài, tôi luôn cảm thấy nhà mới là nơi an toàn nhất, mấy thứ không sạch sẽ kia hoàn toàn không thể nào vào đây được. Nhưng bây giờ trận pháp của căn nhà đã bị phá hoại rồi, nóc nhà kia vốn có thể chống được sét, bây giờ lại bị sét đánh cháy thành ra như vậy, nhưng là ai có thể phá được trận pháp do sự phụ bày ra cơ chứ?

Ba người chúng tôi mỗi người đều mang tâm trạng riêng ngồi trên bậc thềm đá xanh, Nguyên Thần Tịch há mồm nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi thấy cả tôi với Trường Sinh đều trầm mặt, đành phải thở dài ngồi xuống không nói gì nữa.

Không bao lâu sau, một tiếng thắng gấp của xe ô tô truyền đến, có mấy chiếc xe màu đen dừng lại ở đầu ngõ, mấy người mặc tây trang màu đen nhanh chân đi tới.

Đám đàn bà xem náo nhiệt ở nhà tôi vẫn còn đứng bên cạnh, vội vàng kéo con của mình nhanh chân chạy vào nhà.

Những người kia đi đến trước mặt tôi, cố gắng điều chỉnh một sắc mặt vô cùng dịu dàng, lúc này mới cười mà nói với tôi: “Trương tiểu tiên sinh, giám đốc Đinh bảo bọn tôi đến đây giúp đỡ cô!”

“Ừm!” Tôi liếc nhìn một cái, dường như đã từng gặp người dẫn đầu kia ở đâu đó rồi, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chỉ có các người thôi sao?”

“Còn có mấy người trong Ngọc Hoàng cung nữa, giám đốc Đinh đã sắp xếp cả rồi, nói lát nữa họ sẽ đến đây, Trương tiểu tiên sinh nếu có việc gì thì có thể đi trước!” Người đàn ông kia dùng vẻ mặt chân thành nghiêm túc nói.

Tôi suy nghĩ một chút, còn muốn nói thêm gì đó để cổ vũ cho mọi người ở đây, nhưng rốt cuộc Nguyên Thần Tịch chẳng thể nhịn được nữa, thoắt cái bắt lấy tay tôi với Trường Sinh kéo chúng tôi đứng dậy khỏi bậc thang, quay người đi về hướng xe của anh ta.

“Dù thế nào đi nữa các người cũng không cần vào trong đâu, đứng trước cửa nhà là được rồi!” Tôi đành phải quay đầu lại nói đôi lời với mấy người này.



“Mau ngồi xuống đi!” Nguyên Thần Tịch trực tiếp nhét tôi vào trong xe, nhanh chóng lái xe chạy ra ngoài.

Cả đường anh ta lái xe như thể đang trong một trận đua xe, tôi thì cứ mãi nghĩ về chuyện ngôi nhà của mình, trước khi tôi đến trại hè, trận pháp của căn nhà vẫn còn rất ổn, sư phụ với sư thúc khi đến thăm tôi, đến bây giờ xảy ra chuyện, thời gian trước sau cũng chỉ có mấy ngày, trận pháp của căn nhà lại bị phá một cách im hơi lặng tiếng thế này?

“Rầm!” Đầu tôi vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ những suy nghĩ này, đã nghe thấy một tiếng va chạm vô cùng nặng nề, cơ thể đâm mạnh về phía trước một cái.

“Cẩn thận!” Trường Sinh thoắt cái bắt lấy tôi, ôm chặt tôi bảo vệ trong lòng của cậu ta.

Tôi vội ngẩng đầu lên quan sát, lại chỉ có thể nhìn thấy một cánh cổng chạm trổ hoa văn của nhà họ Nguyên hiện lên qua ánh nhìn nơi khoé mắt.

Tên nhóc Nguyên Thần Tịch này chỉ cần biết mình không phải người nhà họ Nguyên, đã trực tiếp lái xe tông thẳng vào cổng nhà người ta rồi?

Thế này cũng không phải là quá kiêu ngạo rồi sao?

“Đùng!” Tôi còn đang muốn nói vài câu với Nguyên Thần Tịch, để anh ta dừng xe lại.

Lại chỉ nghe thấy một tiếng đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng trực tiếp phóng thẳng vào bên trong, thấy góc ngoặt Nguyên Thần Tịch cũng chỉ vội đánh tay lái, hoàn toàn không có ý định dừng lại hoặc giảm tốc độ.

“Anh mau dừng xe lại đi!” Tôi ngã trái ngã phải lắc lư từ bên này qua bên kia theo quán tính, lớn tiếng hét lên với Nguyên Thần Tịch, nhưng anh ta lại ngoảnh mặt làm ngơ.

“Trường Sinh!” Tôi bám chặt lấy tay nắm cửa bên cạnh, đưa ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn Trường Sinh, nhưng lại chỉ thấy mặt cậu ta tái xanh, mím chặt môi lại.

“Anh sao thế?” Tôi nhớ lại Trường Sinh đã không nói gì suốt cả quãng đường đi vừa rồi, trong lòng trào dâng lên một cảm giác căng thẳng, tôi đưa tay muốn chạm vào Trường Sinh.

“A…!” Trường Sinh đột nhiên đẩy tôi ra, quay đầu đẩy cửa xe hở lên một chút.

Một mùi chua nhè nhẹ truyền đến từ cạnh cửa sổ, tôi lập tức choáng váng, cũng có thể phần nào phán đoán được: Trường Sinh đang say xe!

“Ọe ..!” Sau khi Trường Sinh nôn xong một lần nữa, cuối cùng chiếc xe cũng đã dừng lại trước ao Thạch Nhũ.

“Trường Sinh?” Tôi vội vàng đỡ Trường Sinh xuống xe, trừng mắt liếc nhìn  Nguyên Thần Tịch đang bước xuống từ ghế lái.

“Ra đây! Các người mau ra đây!” Nguyên Thần Tịch hét to lên vài tiếng với ao nước kia, trên mặt đều là vẻ sốt ruột.

“Không sao sao!” Trường Sinh lại nôn ra hai ngụm nước bọt, lúc này mới xanh mặt vẫy vẫy tay nói với tôi.

Tôi thấy cậu có vẻ không sao, bèn kéo lấy Nguyên Thần Tịch đang hét to ở bên cạnh, nói: “Không phải bọn họ lặn dưới nước hay sao? Đợi chút nữa sẽ ra hết thôi, anh hét to như thế làm gì chứ?”

“Trong nước ư?” Sắc mặt Nguyên Thần Tịch trầm xuống, đẩy tôi sang bên cạnh, lên tiếng bảo: “Dưới này còn thông với một nơi khác nữa.”

Mắt tôi khẽ co giật một cái, rốt cuộc cả nhà họ Nguyên này đang giở trò gì vậy?

Ban đầu, tôi cho rằng họ chỉ muốn tránh nữ quỷ kia, cho nên mới lặn xuống hồ, giờ lại nghe Nguyên Thần Tịch bảo dưới đó có đường để thông đến một nơi khác, thế này là cố ý muốn gạt chúng tôi sao?

Nghĩ xong, tôi quay người muốn bắt chuyện với Trường Sinh, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một tiếng nước ‘tõm’, Nguyên Thần Tịch ở bên cạnh đã biến mất tăm.

“Trương Dương!” Trường Sinh cũng vội vàng chạy tới, giữ chặt tôi lại, nói rằng: “Trước tiên cô đừng xuống dưới, chúng ta ở trên này quan sát thêm đã!”

Tuy nói từ nhỏ tôi đã chơi đùa dưới nước sông Vũ Thuỷ với sư thúc, nhưng tôi thật sự không có dũng khí để đi xuống cái hồ Thạch Nhũ trắng này.

Cái gật đầu nặng nề thể hiện cho việc tạm thời tôi sẽ không ra tay, nhưng lại chợt nghe thấy tiếng bong bóng nước “Ục! Ục!” trào ra ngoài từ dưới cái hồ kia.

Trường Sinh kéo tôi lui về phía sau hai bước, trong lòng bàn tay của cậu ta đã bắt đầu toả ra hắc khí.

“Ục! Ục!”

Bong bóng kia đột nhiên trào ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, cả cái hồ cũng như cũng muốn sôi trào theo, khắp nơi đều nhấp nhô bong bóng.