Tôi chẳng hiểu ra sao, tuy nói sư phụ thường lan tràn lòng tốt, nhưng đối với sư thúc vẫn luôn không có thái độ tốt gì, lần này lại làm sao vậy?
Lúc bước ra ngoài, có mấy cái ô tô màu đen đã đậu sẵn, thời đó đây vẫn còn là hàng hiếm, người vây quanh xem không ít, đều cười ngây ngô, nói cả đời có khi cũng không mua được chiếc xe nào như vậy, nhưng mỗi lần thầy Hắc ra ngoài lại đều có xe đưa đón.
Xe vừa khởi động, sư phụ đã hỏi sư thúc về chuyện bị thương lần trước.
Tôi vội ngồi thẳng dậy, hai ngày trước sư thúc bị thương suýt nữa mất mạng, may mắn sư phụ đã dùng phục linh ngàn năm giữ hơi cho, lại dùng ngân châm khóa hồn, cộng thêm tôi xay tương gạo nếp cả đêm cả đêm mới có thể nhảy nhót như bây giờ.
Trên mặt sư thúc tràn đầy giễu cợt, cũng không để ý tới người đang lái xe phía trước, nói thẳng là do lão bất tử chọc ra rắc rối, bày một món “hàng cổ” trong nhà tổ, ban đầu chỉ là vật sống trong nhà chết sạch, sau đó thậm chí cả người cũng bị liên lụy.
Lúc đầu ông còn chưa biết ra sao, còn tưởng là thứ gì từ bên ngoài tới, hôm đó lấy mấy giọt máu của tôi định dẫn thứ kia ra, cuối cùng mới phát hiện là lão bất tử đặt “hàng cổ” trong nhà, mà còn là hàng đã mấy trăm năm rồi, tu vi rất lợi hại khiến ông ấy suýt nữa mất cả mạng.
“Hàng cổ” ở đây chỉ cương thi, ở chỗ chúng tôi, người đã chết đều gọi là “cổ”, còn xác thì gọi là “hàng”, thế nên mới có câu mắng chửi “Mày cũng không xem lại xem mày là loại mặt hàng gì”* ấy.
(*Hán Việt gốc của từ này là “lão hóa”: “lão” là “già/cổ/cũ” còn “hóa” là “hàng hóa”. Tiếng Việt thì từ “lão hóa” không mang nghĩa này nên tui dịch qua “hàng cổ” nhé)
Tôi nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, mấy thứ này bình thường tôi chỉ nghe sư phụ kể chuyện thôi, thật sự chưa bao giờ thấy qua.
Sư phụ cốc mạnh tôi một cái, nhẹ giọng mắng tôi nghé con không sợ cọp.
Tôi le lưỡi, lại nhìn sư thúc, muốn nghe ông ấy kể tiếp.
Sư thúc thở dài thườn thượt, nói ông ấy cũng chỉ biết là có người đặt mua hàng cổ chỗ lão bất tử thôi, còn lão già kia thì không biết từ đâu moi ra được hàng cho người ta, đặt trong nhà chờ khách đến nhận, nghe nói kẻ đặt hàng là một ông già mặc bộ Miêu phục rách nát.
Kể đến đây, lão ngốc bất lương này lại đổi giọng, cười nói đêm đó sau khi ông ấy dụ được món hàng kia ra, mặc dù chính mình chỉ còn một hơi, nhưng bình thường ông hay hành thiện tích đức, lại có một sư huynh tốt nên mới liều giữ được hơi cuối cùng, trọng thương hàng cổ, đáng tiếc vẫn để nó chạy thoát.
Lúc này tôi mới hiểu, chẳng trách sư thúc lại kích động như vậy khi nghe bác Hà nói đến một ông lão kỳ dị mặc bộ Miêu phục rách nát, hóa ra là ông ấy không chỉ đánh hỏng đồ người ta mua rồi, lại còn để nó chạy mất nữa..
Sư phụ chỉ thờ ơ trước lời nịnh nọt của sư thúc, xoa đầu tôi bảo tôi phải để mắt đến âm long, vừa nãy nó mới nuốt quỷ đói, không biết giờ sao rồi.
Tôi sờ vào cảm giác lạnh băng quen thuộc trên thắt lưng, nói không sao, nó ngủ rồi.
Vừa nghĩ tôi đã biết sư phụ hỏi vậy là có ý gì, ông lão Miêu tộc kia muốn hàng cổ chắc chắn là có quan hệ với người dưỡng thi, mà âm long lại người dưỡng thi kết hợp với thuật nuôi cổ tạo ra, vậy thì người kia có thể chính là chủ nhân của âm long chăng?
Nhưng chẳng phải từng nói đó là một người không có mũi sao?
Sư phụ luôn chỉ chọn những chuyện tốt để kể, còn đâu thì cái gì cũng không nói với tôi. Dù trong lòng tôi biết đây là muốn tốt cho tôi, nhưng vẫn có chút không vui.
Nhà của sư thúc là một viện cổ đậm hương sắc xưa cũ có đến tận ba cổng vào, cánh cửa đều là cửa lớn khắc hoa bằng gỗ trắc mà tôi từng thấy trên TV.
Tôi nhìn đến ngây người, thỉnh thoảng lại bật thốt ra lời trầm trồ.
Nhưng sư thúc thì lại rất thờ ơ, lê giày, đầy mặt không vui dẫn chúng tôi đi vào bên trong.
Người được gọi là ông chủ Đinh trông có vẻ vô cùng tức giận, nhưng vừa nhìn thấy sư phụ sau lưng sư thúc, lập tức lại tươi cười hớn hở nghênh đón, nói sư phụ có thể đến quả thật là vinh hạnh của ông ta.
Ngay lần đầu gặp ông ta, tôi đã không thích lắm rồi, bây giờ nghĩ lại, chắc là tại trên đường sư thúc đã lây nhiễm cho tôi, ai mà không có việc gì lại đi đặt hàng cổ trong nhà chứ, lại còn là hàng mấy trăm năm, còn không chịu xử trí bên ngoài, đặt trong nhà, có tí đạo hạnh cũng vô dụng thôi mà.
Ông chủ Đinh khách sáo hồi lâu, lúc này mới nói rõ chuyện đã xảy ra, bảo sư phụ nhất định phải cố hết sức tìm thứ hàng cổ kia về thì ông ta mới dễ ăn nói với người ta.
“Gì hả? Không quan tâm sự sống chết của một người ngoài chứ gì!” Sư thúc lạnh lùng giễu cợt một tiếng.
Mặt ông chủ Đinh vặn vẹo một chút, lại vờ như không có việc gì cầu xin sư phụ giúp đỡ, đây là ông ta hứa hẹn với người ta rồi, không thể bội ước được.
Sư phụ khẽ gật đầu, bảo rằng hồi xưa đã được ông chủ Đinh chăm sóc không ít, giúp là lẽ thường, để ông ấy đi thăm phu nhân Đinh trước đã.
Sư thúc hừ lạnh một tiếng, nhìn ông chủ Đinh, nói: “Ông cũng là người trong nghề, tôi đây rạch ròi với ông luôn đi, ban nãy ở Du Thụ Loan có người gặp được kẻ đặt hàng của ông, còn bị kẻ đó dẫn ngạ quỷ tới, ông tự mình ngẫm lại đi. Đúng là không có đầu óc, thèm tiền thèm điên rồi à!”
Ông chủ Đinh lúc này sắc mặt mới tái nhợt, gắng gượng trấn tĩnh nói lời xin lỗi với sư phụ, nói gia phong không tốt gì gì đó.
Tôi nghe không hiểu, chỉ lén lấy một quả táo đỏ to tướng bày trên bàn, cắn một miếng, kết quả lại phát hiện ra nó chẳng ngọt tí nào nên vội đặt trở lại bàn.
Lúc nhìn thấy phu nhân Đinh, tôi thậm chí còn không dám chắc là bà ấy còn sống không, tôi có một đôi mắt kỳ lạ, ngoài việc có thể nhìn thấy ba trản Hỏa Viêm Đăng của người sống, còn có thể nhìn thấy ba hồn bảy vía người có quy đúng vị hay không.
Phu nhân Đinh giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, bên trong không còn gì cả, tất nhiên ngoại trừ cái này ra, thì sắc mặt bà vẫn hồng hào khỏe mạnh, cánh mũi phập phồng theo nhịp thở, thoạt trông giống như đang ngủ.
Ông chủ Đinh nói từ hôm qua bà ấy đã không tỉnh lại rồi, đợi đến tận đêm vẫn cứ ngủ mới phát hiện có điều không đúng, gọi bác sĩ đến nhà khám cũng không khám ra có gì lạ cả, chỉ nói là đang ngủ say, còn mọi thứ thì đều bình thường.
Mãi đến lúc này, ông ta mới biết mình đã chọc phải thứ gì, lúc này mới nhớ đến chuyện tìm con trai về.
Tôi vừa nhìn đã biết người bị mất hồn, nếu trong vòng ba ngày hồn không về, vậy phu nhân Đinh không xong rồi.
Nếu hồn đăng còn chưa diệt, thì ba hồn bảy phách vẫn còn bị thân thể giới hạn, không thể rời khỏi quá xa.
Sư phụ cũng không vội vàng gấp gáp, ngồi xuống một bên, đầu tiên hỏi bát tự của phu nhân Đinh, sau đó bấm đốt ngón tay tính toán, nói thọ mệnh chưa tẫn, phu nhân sẽ không có chuyện gì, bảo ông chủ Đinh hãy cứ yên tâm.
Dường như rất tin phục sư phụ, ông chủ Đinh nghe vậy mỉm cười gật đầu, nói đành nhờ thầy Hắc hao tâm, thực sự rất ngại ngùng.
Tôi cẩn thận nhìn ba trản Hỏa Viêm Đăng trên người phu nhân Đinh, tuy rằng vẫn còn cả đó, nhưng ngọn lửa cũng đã yếu đến độ như cây liễu trước gió rồi, nếu bị người ta chiêu mất hồn, vậy cũng chỉ có thể tìm ra người kia thì mới lấy lại được hồn.
Chiêu hồn thì tôi biết, đối với du hồn lang thang thì dùng Chuông Chiêu Hồn là được, nhưng nếu là bị người cưỡng chế trục xuất ra, thì phải lấy sợi tóc của người có cùng huyết thống, sau đó dùng pháp dẫn hồn tìm ra mới được.
Mặc dù sư phụ đối xử rất tốt với tôi, nhưng cũng có một nguyên tắc, đó là chỉ cần là thứ ông từng dạy tôi, thì lúc cần đều sẽ do tôi làm.
Khi màn đêm buông xuống, tôi bảo ông chủ Đinh chuẩn bị bộ quần áo mà bình sinh phu nhân thích nhất, sau đó bày mấy loại trái cây bà ấy thích ăn lên, đặt bàn cúng trong nhà xong, chỉ còn thiếu mỗi tóc nữa thôi.
Ông chủ Đinh thấy là tôi ra tay, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, một con nhóc mới khoảng sáu tuổi, đến chiêu hồn?
Tôi cười khúc khích bật dậy, giật một sợi tóc của sư thúc vô lương, rồi đi về phía bàn cúng.
“Con nắm chắc không?” Sư thúc vô lương mặt hơi chần chứ nhìn tôi hỏi.
Sắc mặt sư phụ trầm xuống, cây gậy trong tay lại chuẩn xác đập vào đầu ông ấy, ý bảo ông câm miệng.
Tôi rửa tay thắp hương, lấy Chuông Chiêu Hồn ra, đầu tiên xướng bài ca gọi hồn, sau đó niệm chú gọi hồn, chuông không ngừng reo, chú ngữ không ngừng niệm, sau đó lấy lửa trên Chiêu Hồn Hương đốt cháy sợ tóc của sư thúc vô lương.
Lúc này, từng trận âm phong ào vào trong nhà, đập cửa kinh rung lên lạch cạch, tôi đứng còn không cao bằng bàn cúng, dù làm nghề trừ tà nhưng tôi cũng mới chỉ là một cô bé sáu tuổi thôi mà.
Tôi híp mắt nhìn sư phụ, chỉ thấy ông ấy đang lầm bầm lầu bầu, không hề có phản ứng gì.
Như vậy tôi cũng yên tâm hơn phân nửa, ít nhất mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Tôi lắng nghe tiếng âm phong thổi ào ào ngoài cửa, tinh thần đại định, đây cũng coi như thành công rồi, chân đạp điệu múa, càng liều mạng rung Chuông Chiêu Hồn, từ từ buông sợi tóc cầm trên tay phải, nhanh chóng móc ra tờ Khiên Dẫn Phù đã viết sẵn bát tự của phu nhân Đinh ra.
Hai ngón tay chà vào nhau nhen lửa lên, để tóc dẫn đường, chậm rãi đi ra bên ngoài căn phòng.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần, tay trái không ngừng rung Chuông Chiêu Hồn, tay phải nhéo thủ ấn, Khiên Dẫn Phù trước mắt từ từ bay ra ngoài.
Bên ngoài căn phòng tối đen như mực, tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt của lá bùa mà đi, càng đi càng xa, đây là một căn nhà cổ, xây dựng không biết đã bao nhiêu năm rồi, lúc tôi đi đến hậu viện, âm khí kia đã khiến cả âm long quấn trên eo tôi cũng vui mừng ngóc đầu dậy.
Âm thanh lanh lảnh của Chuông Chiêu Hồn vang vọng trong hư không, chân tôi vẫn như cũ cẩn thận đạp theo vũ bộ, trong miệng không dám ngừng niệm chú gọi hồn, nhưng lá bùa dẫn đường vẫn bay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa.
Thấy có chuyện, lòng tôi càng chắc chắn hơn, điệu múa dưới chân cũng nhanh hơn, sải bước đi theo.
Đột nhiên, lá Khiên Dẫn Phù rơi xuống đất, lập tức cháy thành một đống tro.
Tim tôi đập thình thịch, Khiên Dẫn Phù sẽ không tự cháy, kể cả khi nó dẫn ra được linh hồn của bản thể thì cũng sẽ chỉ xoay quanh linh hồn đó thôi, nhưng bị cháy lại là xảy ra chuyện gì vậy hả?
Tôi vội dừng niệm chú gọi hồn, định móc lá bùa dự phòng trong lòng ra dùng, thì bỗng dưng Chuông Chiêu Hồn trong tay chợt không chịu khống chế điên cuồng rung lên, gấp gáp hệt như tiếng chuông vào lớp vậy.
Mí mắt tôi giật giật, một luồng khí lạnh như băng trong nháy mắt quấn lấy tôi, bàn tay đang cầm lá bùa còn chưa kịp lấy ra, trước mắt đã xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp.
Lông mày thanh mảnh như lá liễu, đôi mắt phượng xếch nhẹ, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ cong, tóc đổ ngang lưng như thác, bộ sườn xám ôm trọn lấy thân thể hoàn mĩ, thực sự hệt như mỹ nhân bước ra từ bức họa.
Nếu đổi sang nơi khác, cảnh tượng khác, khi thấy mỹ nhân nhường này, tôi nhất định sẽ ch ảy nước miếng, nhưng ngay bây giờ, tôi chỉ thấy muốn khóc thôi.
Đôi mắt phượng của mỹ nhân kia ngậm đầy huyết lệ, mấy dục muốn rơi, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên nụ cười kỳ dị, ánh mắt âm lãnh đến mức khiến hai chân tôi nhũn cả ra.
Trang phục đỏ, trang điểm đỏ, đây chính là ác quỷ, nhưng tại sao lúc tiến vào nhà cổ tôi lại không cảm nhận được chút gì hết chứ?
“Gọi hồn à?” Người đẹp cong lưng, gõ nhẹ vào chiếc chuông trên tay tôi.
…