Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 448: Đuôi rắn dài




Tôi nhìn bức tường giấy trắng bắt đầu thấm mực như một bức tranh thủy mặc, trên bức tường giấy ngày càng xuất hiện nhiều tay chân, đầu, cùng thân thể của ác quỷ, trong lòng tôi cũng rất sốt ruột.

Chính vì những linh thể này nên tầng dưới mới lao lên đây, nhưng lại không ngờ rằng tầng trên đã bị yểm chiếm giữ.

Yểm cũng thật là, nó rõ ràng cũng là một linh thể giống như đại thần, vậy mà cũng sẽ trở thành giống với linh thể phía sau nó – ân hồn không tiêu tan!

Đi theo tôi xem có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tôi với cô ta còn có thể sinh ra một con khỉ sao!

“Làm sao bây giờ?” cô nàng mập gấp đến sắp phát điên, không ngừng lắc đầu.

Trường Sinh chợt rút tay ra, nới với cô nàng mập: “Trước tiên cô đẩy một chút, có Hắc Xà giúp cô, những thứ này chỉ là tạm thời đi ra từng đợt, hơn nữa bây giờ còn cách chúng ta xa như vậy, đừng sợ!”

“Vậy chúng ta?” Đầu tôi quay cuồng, không hiểu Trường Sinh muốn làm gì, Trường Sinh vội vàng lấy ra mấy người giấy, dán lên nửa cái đuôi còn chưa mọc của tôi.

“Trương Dương, cô lúc nào cũng có thể nhìn thấy cái chóp đuôi của mình đúng không? Nó dài như vậy!” Trường Sinh đưa cho tôi hai lọ nhỏ, rất nghiêm túc nói: “Tôi vỗn dĩ không có thói quen mang theo giấy vàng, hiện tại đành phải lấy những người giấy không có linh thể này để cho đủ số, tôi đang dùng tay áp chế chúng, cô hãy nhanh chóng trước bào thai rắn, trước khi đuôi rắn của cô mọc ra, hãy dán nó trước rồi nói sau!

“Biện pháp hay đấy!” cô nàng béo đang dẫn cổ trùng xông tới bức tường giấy mà ác quỷ vẫn chưa được vẽ ra hoàn toàn, nghe Trường Sinh nói vậy, không quay đầu giơ ngón tay cái lên.

Tôi thẫn thờ nhìn hai người này, đã đến lúc này rồi, chẳng phải nên tập trung chạy thoát thân hay sao? Tại sao vẫn còn tâm trạng để giúp tôi xử lý cái đuôi?

Chẳng lẽ cái đuôi của tôi quan trọng hơn mạng sống của ba người chúng ta sao?

“Mau lên!” Trường Sinh không quan tâm tôi có muốn hay không, anh nhét hai lọ giấy vào tay tôi, cúi đầu trải những người giấy không có linh thể ra từng chút một, đồng thời đem giấy vàng thoa lên cái đuôi mọc nhánh của tôi: “Trước tiên cô rắc lên trên này, tôi bôi thêm một ít, cô đợi một chút nữa thì bôi thêm, như vậy bào thai rắn giấu được tương đối nhiều, tranh cho cô phải lê lết nhích từng chút một.” 

“Thịt! Thịt tươi mới!”

Những ác quỷ trên bức tường giấy ngày càng rõ ràng, lúc đầu chỉ có một số tay chân hoặc cơ thể hoặc đầu, nhưng bây giờ một số cái đã được vẽ đầy đủ. Tất cả đều mở to miệng la hét, vươn tay muốn xé bức tường giấy để ra ngoài.

“Những chuyện này cô không cần lo lắng, mau vẩy bào thai rắn cố định lại quan trọng hơn!” Trường Sinh cẩn thận gỡ người giấy trên giấy vàng ra, không ngẩng đầu lên cũng biết tôi đang làm gì.

Tôi không còn cách nào khác là mở nắp chai và rắc từng chút bột lên tờ giấy vàng mà Trường Sinh vừa dán.

“Mấy người nhanh lên chút!”

Tôi vừa rắc được nửa cái đuôi thì nghe thấy cô nàng mập hét lên: “Bọn chúng sắp ập xuống rồi, tôi chắc không thể chịu nổi đâu!”

Liếc sang bên kia, tôi thấy tất cả các linh thể bị tra tấn đã đi xuống từ bức tường giấy, bọn chúng đang lơ lửng và từ từ cố gắng tiến về phía trước.

Bọn chúng dường như sợ hãi điều gì đó, vì vậy không thể phát huy bản năng ác quỷ của bản thân mình.

Những ác quỷ bị trừng phạt ở mười tám tầng địa ngục thì khi còn sống khỏi phải nói là làm những điều ác cỡ nào, yểm cũng giải thích rằng bọn họ khi còn sống cũng có đạo hạnh, vì vậy loại linh thể này là hung ác và lợi hại nhất, hiện tại những linh thể vẫn còn hành động chậm chạp, cảm thấy tầng dưới có thứ gì đó đang vây hãm bọn họ, ngăn cản họ phát huy sức mạnh ác quỷ của mình, chẳng qua là không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với bọn họ ở tầng này.

Vì vậy, mặc dù cô nàng mập nói rằng ác quỷ đang kêu gào, nhưng trên thực tế, cũng không có nhiều lắm.

Nguy hiểm lớn, nghĩ lại khi chúng tôi ở tầng dưới, ba người chúng tôi hoàn toàn không để ý đến tình huống này, chỉ tập trung vào căn phòng giấy.

“Được rồi! Rắc thêm lần nữa!” Trường Sinh bọc cả hai cái đuôi bằng giấy vàng, rồi quấn cái đuôi mà tôi đã rắc tan thành chất nhầy lại.

Cứ như vậy quấn đến năm lớp, cô nàng mập ở một bên quỷ khóc sói tru, dưới điều kiện này hoàn toàn không để ý tới phòng bị, Trường Sinh còn không quên cởi áo rồi xé ra nó ra thành dải, rồi cột đuôi rắn theo từng đoạn một.

Có lẽ anh nghĩ rằng những lớp giấy vàng và đống vải rách này có thể ngăn cản đuôi của tôi dài ra, nhưng khi tôi thấy anh làm việc nghiêm túc với cánh tay trần như vậy, trái tim tôi tràn đầy, tôi không quan tâm đến tiếng sói tru của cô nàng mập và tiếng gào thét của ác quỷ.

“Đã được chưa? Nếu còn chưa được nữa là tôi cũng không chống nổi nữa đâu đấy!”

Cô nàng mập không ngừng thúc giục, nhưng tôi và Trường Sinh không hề để ý đến cô ấy sau khi chúng tôi xác nhận được là những linh thể này sẽ không đến.

Con nhóc này từ đầu đến giờ, cũng chưa từng thấy cái gì là không chống đỡ nổi.

Tôi đưa cái lọ rỗng trong tay cho Trường Sinh, những thứ nhỏ nhặt này không thể coi thường, chúng đều là những đồ chơi nhỏ có giá trị, rất khó để chế tạo ra chúng.

“Ha Ha!” Tay còn đang duỗi ra, tôi thấy một bàn tay đến miếng thịt cũng sắp mất thò ra từ bên cạnh, nó lao thẳng tới đón lấy cái lọ trong tay tôi, vừa cười vừa đoạt lấy, không có chút nào là khách sáo!

“A!”

Nhìn bàn tay kia, tôi sửng sốt nửa giây, sau đó đầu lóe lên, đem lọ trong tay nhét vào tay kia, tay phát ra một đạo Chưởng Tâm Lôi về phía bàn tay kia.

Vừa lật tay, liền đụng phải một cái miệng đầy răng vẩu, trên đó còn treo mấy dải gì đó màu vàng màu đen, khóe miệng còn chảy nước dãi, khi thấy tôi há miệng cắn muốn cắn tới, một dải nước miếng liền rơi xuống dưới đất tạo thành một bãi, làm tôi độc ác cũng không được!

Ngay lập tức, tôi rất mừng vì mình đã sử dụng Chưởng Tâm Lôi thay vì pháp ấn, nếu không tôi thực sự cần dũng khí để đặt tay lên một khuôn mặt như vậy.

“Thịt!”

Bị Chưởng Tâm Lôi đánh tới, linh thể kia chỉ là hơi hơi ngửa ra sau một chút, trong mũi có một làn khói bay ra, những cái khác không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn còn chảy nước miếng nhìn chằm chằm tôi.

“Đi!”

Trường Sinh hét một tiếng ra lệnh cho những tiểu quỷ màu xanh đang đứng vây quanh, ra hiệu đi giúp đỡ Hắc Xà.

Lúc này tôi mới phát hiện ra hai cái đầu lớn của Hắc Xà đều bị mấy linh thể ôm lấy, cánh tay của bọn chúng có thể đổi dài ngắn tùy ý, giống như dây chun vậy, quấn chặt lấy hai cái đầu to của Hắc Xà, há to miệng cắn vào vảy của Hắc Xà.

Cũng may Hắc Xà dị chủng thời hồng hoang, vảy dày, nếu không đã bị cắn đứt mấy miếng thịt rắn rồi.

Còn một nguyên nhân nữa khiến tôi vừa rồi không coi trọng tiếng của cô nàng mập là bởi vì tôi chưa nghe thấy động tĩnh của Hắc Xà, vì vậy tôi coi thường nó.

Không ngờ Hắc Xà thiếu chút nữa bị người ta giải quyết, dù sao những lá phù nên dùng cũng đã dùng hết rồi, cũng không cần kiêng kị gì nữa.

Lúc đầu, chúng tôi sợ có linh thể khác hoặc những thứ khác đi vào, nhưng bây giờ chúng tôi chỉ hy vọng rằng một thứ gì đó có thể đi vào, bất kể là sống hay chết đều được.

Nếu có thứ gì đi vào, chứng tỏ nơi này nhất định có cửa ra vào, còn tốt hơn là bị nhốt chết ở đây.

Những lá bùa pháp chú ngay lập tức bay tới đánh lên những ác quỷ đó, mặc dù đuôi rắn của tôi bị bao lại, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng của tôi.

Ngoài việc to hơn một chút và không đẹp mắt ra thì con rắn này còn quẫy đuôi

thì lực sát thương chắn mạnh hơn đá bằng hai chân.

Những ác quỷ kia cũng không phải kẻ ăn chay, có ba người chúng tôi cộng thêm Hắc Xà và tiểu quỷ mặt xanh kia, càn quét dữ dội như vậy cũng không làm thương tổn chúng được chút gì, ngược lại còn có vẻ chọc giận bọn nó, bọn chúng mở to miệng gầm thét với chúng tôi.

“Mau lên!” cô nàng mập chỉ thẳng vào một con ác quỷ, dùng Thần Hỏa phù mà tôi đưa  đốt về phía con ác quỷ.

Tôi thực sự muốn giúp cô ấy, có thể không đề cập đến sức mạnh của những con ác quỷ này, móng vuốt thực sự không bình thường, chúng tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay, cuối cùng tôi cũng hiểu lực sát thương của  đuôi rắn rất mạnh nhưng cũng có nhược điểm.

Có thể dùng đuôi rắn vung lên  trực tiếp áp đảo vài con ác quỷ, nhưng sau một thời gian dài sử dụng chiêu thức này, chúng sẽ phát hiện ra, cái này không——

Khi tôi vừa hất đuôi rắn qua, cánh tay của những linh thể bị áp đảo lập tức dài ra, chúng ôm chặt lấy đuôi rắn của tôi không buông.

Có chết không cơ chứ,  cái đuôi rắn của tôi lại  còn chẻ đôi, lũ khốn này cho rằng chất nhầy dính trên tờ giấy vàng không dễ bám lấy, nên chúng thò tay giật giấy vàng và vải trên đó ra rồi xé nát.

Trường Sinh chỉ liếc mắt một cái liền nóng nảy, hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm mấy con ác quỷ phía sau, sau đó anh dẫn Khiên Dẫn Hồn hướng tới những con quỷ đó và quấn lấy chúng.

“Cẩn thận phía sau!” Tôi không ngờ Trường Sinh đến mạng mình cũng không cần nữa, trực tiếp lao về phía tôi, bận bịu vẽ hai lá Dẫn Lôi phù đến sau lưng anh cho nổ tung.

Những ác quỷ này cũng không biết là bị tra tấn quá nhiều, cho nên mới mang theo năng lực tái sinh, cho dù bị thương nặng cỡ nào, cũng trong nháy mắt liền khép lại, đây hoàn toàn là vòng lặp vô tận!

Chỉ là nghĩ không ra, địa ngục làm sao lại có kỹ năng trừng phạt là cho tái sinh, đãi ngộ này thật tốt mà!

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng đó là vì họ nghĩ rằng một hình phạt không đủ với bọn chúng, bọn họ phải bị trừng phạt vài lần mới có thể học được một bài học, nhưng họ không ngờ kỹ năng được tăng nặng này vẫn có thể được sử dụng như vậy?

“Làm sao bây giờ? Các người có tới giúp tôi không đấy?” cô nàng mập là Miêu Y truyền nhân, đối phó cổ trùng còn tạm được, đối phó với linh thể thì mấy đứa bình thường còn có thể.

Nhưng đột nhiên, ba bốn con ác quỷ thối rữa thè lưỡi, vươn đôi tay dài ngoằng lao về phía cô ấy, thậm chí chúng còn nhìn cơ thể gầy guộc cuối cùng cũng gầy được một ít của cô nàng mà chảy nước miếng, cô ấy sợ đến mức sắp bị hù chết, nhưng cô ấy không thể gọi A Hồng để cắn những con ác quỷ  đó.

Có thể A Hồng rất giỏi đối phó với các thực thể có thật, nhưng đối với những linh thể này, cô ấy thực sự không mạnh bằng Lệ Cổ và Âm Long.

Sau khi tôi dùng hai lá Dẫn Lôi phù để ép lui con ác quỷ phía sau Trường Sinh, tôi ném thêm hai lá nữa đến bên người cô nàng mập, hét về phía cô ấy: “Mau tới đây!”

Nhỏ này lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy tới, muốn kéo tay tôi, nhưng tôi đẩy cô ấy sang một bên, chỉ vào một con ác quỷ  đang ở một mình và nói: “Giải quyết hết nó!”

“A!” cô nàng mập kinh ngạc kêu lớn một tiếng, người đã bị tôi đẩy ra rồi.

Sau khi giải quyết cô nàng mập, tôi mới có thời gian nhìn Trường Sinh, đuôi rắn của tôi hơi đau, tôi vẫn luôn dùng lực rất mạnh để đập.

“Không bằng đừng để ý cái đuôi nữa, trước giải quyết đám ác quỷ này đã, sau đó…” Vừa quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt nặng nề của Trường Sinh, câu kế tiếp không thể nói ra được nữa.

Đuôi rắn của tôi lúc này đã hoàn toàn dài ra, chiếc đuôi nhọn đang linh hoạt đung đưa trên mặt đất, giống như phát hiện tôi đang nhìn nó, nó thậm chí còn cuộn tròn lại và cuốn về phía tôi.