Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 408: Đuôi rắn




Cái mà dân gian gọi là “nương nương” chính là nói tính cách của một người đột nhiên có rất nhiều sự thay đổi, sau đó thường thường sẽ nói bậy nói bạ giống như bị điên, lại còn làm ầm ĩ không ngừng không nghỉ.

Trong thời đại phim cung đấu đang rất phổ biến thời nay, những thứ như “nương nương” này mọi người ai cũng biết đến, đó chính là phi tử mà Hoàng Thượng tuyển chọn vào hậu cung.

Đương nhiên là không cần phải nói, những người này phần lớn là các cô gái xinh đẹp, hơn nữa đều xuất thân từ gia tộc lớn, có thân phận cao quý, lại còn sống lâu dài trong cung đình, nơi mà có rất nhiều việc xấu xa, oán khí và âm khí đều cực kỳ nặng, mặt khác, thật ra trong cung vẫn nơi mà vu cổ tập trung nhiều nhất, phi tử trong hậu cung phần lớn đều hiểu biết một ít về thuật vu cổ, lại càng càng không cần phải nói khi có người dùng thuật vu cổ để tranh sủng và giết chóc.

Cho nên những cô gái có danh phận càng lớn trong cung đình, sau khi chết thì oán khí lại càng nặng, thậm chí khi còn sống đã hiểu biết một ít thuật pháp, sau khi chết nếu như những người này không được xử lý tốt, chúng sẽ đi ra bên ngoài, điều này thật sự sẽ gây ra họa lớn.

Cho nên ở những vùng quê ấy, thường xuyên sẽ đụng phải một ít oan hồn du đãng ở bên ngoài, bám vào trên cơ thể con người một cách vật vờ, được dân gian gọi là “nương nương”.

Nhưng nhìn tình trạng này của Chu Lượng thì thật sự cũng không giống, dáng vẻ này của cậu ta nếu nói phụ nói chỉ sợ phụ đi lên chính là vài cái, vẫn là các thời gian đoạn đều có.

Quan trọng nhất chính là dù nhìn thế nào đi nữa thì dáng vẻ của Chu Lượng cũng không giống như bị thứ gì đó bám vào người, trừ khi linh thể bám vào người cậu ta chính là linh thể có công phu tu luyện cao siêu giống như Sư Tụy, nếu không lấy đôi mắt của tôi và kinh nghiệm của sư thúc thì cũng sẽ không thể không nhìn ra được.

Vừa nghĩ đến Sư Tụy là tôi lại thấy đau đầu, ở phía dưới phế tích của nhà họ Lư, con nhóc này chỉ nói để tôi không cần thấy người nọ đầu rắn thân quái, nhưng sau khi tôi nhìn thấy thì cũng đã bị dọa một chút, sau đó lại thì đầu mờ mịt thêm một chút, ngoài ra cũng không có điều gì không tốt cả.

Bên này Chu Lượng lại bắt đầu đòi món đồ chơi với Chu Tiêu, âm thanh kêu ra lại còn càng lớn hơn, trong này tiếng càng lớn thì tiếng chửi mẹ nó bên ngoài cũng lớn theo, dần dần hòa lẫn với tiếng búa đập tường ở khu bên cạnh, có lẽ người ta cũng không có chỗ để phát tiết ra.

Chuyện này thật sự là rất phiền, tôi vội vàng phất tay với Chu Tiêu và hỏi: “Có biện pháp nào để cậu ta dừng lại hay không?”

“Không có!” Chu Tiêu cực kỳ kiên nhẫn đưa món đồ chơi cho Chu Lượng, nhìn tôi tức giận nói: “Nếu cô Trương có cách gì thì cứ trực tiếp ra giá đi, Chu Tiêu tôi làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, chút tiền dưỡng lão này tôi vẫn có!”

Tôi vẫy vẫy tay với ông ta, thấy ông ta thật sự nghiêm túc, cũng ngượng ngùng trêu ông tôi tiếp, tùy ý nói: “Tôi còn chưa ăn bữa sáng, giám đốc Chu gọi người đưa chút bữa sáng dinh dưỡng đến đây đi, chúng tôi nhiều người như vậy nhưng đừng quở trách, vừa rồi sư thúc đã tính toán qua rồi.”

“Nói thẳng số tiền đi, còn muốn bữa sáng……” Chu Tiêu tức giận trừng mắt nhìn tôi, nói được một nửa thì nuốt xuống, rồi lại nói tiếp: “Chỉ là mua bữa sáng thôi ư?”

Tôi gật đầu, không để ý tới thứ này đang giật mình, nói với sư thúc: “Dùng Định Hồn phù là không định được đúng không?”

“Ta đã thử rồi!” Sư thúc buồn cười nhìn Chu Tiêu đang sững sờ, lắc đầu với tôi và nói: “Thằng nhóc này rạng sáng 5 giờ đã bị đưa tới, ồn ào đến mức ta cũng chưa được ngủ ngon. Hai lão già kia thật ra đã tự mình dùng An Thần hương ngủ dưỡng thần rồi, để cho ta tới giải quyết chuyện này. Ta liền dùng hai tấm Định Hồn phù và An Thần chú, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng, nhà này hóa hay là nên làm gì làm gì, hoàn toàn không được ngừng nghỉ.”

Tôi đã thắc mắc từ trước, ngày hôm qua hai ông già bọn họ bị tôi huân một chút đã tỉnh rồi, tại sao đến lượt Chu Lượng thì xào qua xào lại như vậy cũng không tỉnh chứ, hóa ra là dùng An Thần hương.

Nhưng mà không thể dùng được Định Hồn phù, vậy có nghĩa thứ bên trong không phải là linh thể, hơn nữa công phu tu luyện cũng không tệ lắm, chính là có chút không chắc chắn rốt cuộc trên người Chu Lượng là thứ gì.

Tôi thậm chí không thể nghĩ ra một thứ vừa kết hợp ham muốn của phụ nữ từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, hơn nữa còn có thể bám vào cơ thể con người mà không bị nhìn ra, tôi nghĩ đến nứt đầu cũng nhớ không ra.

“Haiz!” Sư thúc cũng thở dài thật sâu một hơi, xua tay với tôi: “Trước hết chúng ta nghĩ cách để làm cậu ta an tĩnh lại đi!”

“Một gậy đánh cậu ta ngất xỉu không được sao?” Tôi nhìn Chu Lượng như vậy, quả thật cũng làm người ta thật sự lo lắng mà.

Có lẽ là biện pháp dùng gậy đánh ngất xỉu này Chu Tiêu cũng đã thử qua rồi, thậm chí cả thuốc ngủ cao cấp một chút hoặc là thuốc an thần cũng đã thử qua rồi, nếu không thì ông ta cũng đã không buồn rầu đến như vậy rồi. 

Một giờ như vậy lại có một thùng giấy lớn đựng đồ vật được đưa vào, nếu không cho thì sẽ cắn thịt của chính mình mà ăn, cũng chỉ có ông chủ lớn như Chu Tiêu mới có thể cung cấp nổi thôi.

Trách không được vừa rồi ông ta nói thẳng để tôi ra giá, có lẽ cũng đã khiến ông ta đau lòng lắm rồi.

Chu Lượng này một chút chậm rãi giống như ở lớn lên, chỉ cần đưa các món đồ chơi cho cậu tôi, thuận tiện cho ăn chút đồ vật là có thể an tĩnh được một lúc, phỏng chừng đây cũng là thời điểm duy nhất mà cậu ta có thể yên lặng.

Hơn nữa thứ này lăn lộn vài ngày như vậy rồi, thế mà vẫn không bị gầy đi chút nào, có lẽ sau khi ăn những cái đó thùng giấy và bình sữa nhựa kia cậu ta đều có thể tiêu hóa được, hơn nữa còn hấp thụ rất tốt, không hề có dấu hiệu của tình huống không thoải mái nào xảy ra cả.

Lúc này Chu Tiêu cũng rảnh rỗi được một lúc, lấy điện thoại  di động ra gọi điện thoại nói người bên ngoài làm bữa sáng, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ và nói: “Trương Dương à, cháu quen biết Chu Tiêu chú nhiều năm như vậy, biết chú là cái thật sự người, cháu không cần phải trêu chú đâu, Chu Lượng rốt cuộc là bị gì vậy? Nếu không trước tiên cháu làm chút nước bùa cho nó uống thôi cũng được?”

Tôi biết từ sau khi Chu Lượng uống bát cháo lá bùa kia thì đã tin tưởng tuyệt đối vào nước bùa của tôi rồi, nhưng tình huống của Chu Lượng là như thế nào tôi cũng không biết, vậy thì tôi hóa phù như thế nào được chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ thở ngắn than dài của Chu Tiêu, tôi cũng thở dài theo, đảo mắt nhìn xem liền một cái phòng bệnh đều trang không dưới bệnh nhân, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Chỉ còn có nửa ngày nưa là Kiến Mộc bị phá hủy rồi, mà tôi vẫn còn chưa tìm ra được biện pháp để diệt trừ yểm, con quái người đầu thân rắn muốn Kiến Mộc cũng chạy rồi, có lẽ lấy sự hiểu biết của cô ta đối với tôi, thì muốn tìm ra tôi cũng rất dễ dàng, chỉ cần chờ Kiến Mộc bị phá hủy là khả năng cô ta sẽ có thể tìm tới được, chúng tôi hoàn toàn vẫn chưa có cách nào để đối phó với cô ta đâu.

Xương của Xi Vưu trong cơ thể tôi cũng không biết tại sao lại bị như thế này, còn có Sư Tụy kia cũng không rõ ràng mà tiến vào……

Sư Tụy vào ở……

Tôi vừa nghĩ đến đây, trước mắt bỗng dưng sáng bừng lên.

Bám vào người!

Linh thể bám vào người có thể khống chế thân thể, nói như vậy chúng ta sẽ có biện pháp có thể khống chế được Chu Lượng, sau đó lại nghĩ cách điều tra xem thứ trong thân thể cậu ta là cái gì!

Tôi vừa nói biện pháp của tôi ra, ánh mắt sư thúc cũng sáng ngời hẳn lên,có lẽ ông ấy cũng không nghĩ tới loại hình thức như lấy độc trị độc này, toàn chỉ nghĩ đến làm thế nào để ép cái thứ bên trong ra ngoài thôi. 

Chu Tiêu thì lại rất lo lắng, loại chuyện như bám vào người này ông ta cũng đã từng nghe nói rồi, không nói đến sẽ có thương tổn rất lớn với cơ thể con người, hơn nữa lỡ như linh thể kia không chịu, vậy thì thằng nhóc Chu Lượng này chính là thật sự sẽ thay đổi người đấy.

“Bây giờ chuyện phiền toái nhất chính là linh thể, con đi đâu tìm ra được một cái linh thể nghe lời tới đây chứ?” Sư thúc nhìn chằm chằm tôi, bất đắc dĩ nói.

Vừa nói đến linh thể, tôi lập tức liền nghĩ tới hai linh thể ngoan ngoãn đáng yêu mà lão địa chủ – sư công nuôi dưỡng kia.

Chỉ là hình như về sau lại không thấy đâu nữa, từ khi trở về từ núi Đan Hà, các cô ấy đi theo sư thúc, sau đó thì……

Tôi vừa hỏi tới hai linh thể này, ánh mắt sư thúc lập tức sáng ngời lên, dựng ngón cái lên với tôi và nói: “Con mà không nói thì ta cũng quên luôn rồi, ta thả trong hồ trúc đỏ ở nhà, bây giờ sẽ gọi người đưa tới đây!”

Ban đầu Chu Tiêu còn không đồng ý, nhưng sau khi chúng ta nói hai linh thể kia ngoan ngoãn đáng yêu như thế nào, lại nghe lời cỡ nào, lúc này ông ta mới miễn cưỡng đồng ý, lại yêu cầu chúng tôi tìm ra biện pháp nhất định phải mời được linh thể kia đi ra ngoài sau khi đuổi đồ vật trong cơ thể Chu Lượng đi.

Tôi vội vàng gật đầu liên tục, lấy chút khăn giấy bịt lỗ tai lại, muốn về ngủ bù.

Không phải tôi không lo lắng tình huống hiện tại, mà thật sự là nợ nhiều quá không chịu nổi, toàn thân đau đến mức cả cơ thể dường như không còn là của mình nữa, đầu cũng vẫn luôn mê mê trầm trầm, còn không bằng trước tiên ngủ một giấc cho thanh tỉnh đầu óc một chút đi.

Chào hỏi với sư thúc, tôi đẩy Đại Hồng đang trải dài như một ký tự Trung Quốc to tướng trên giường bệnh và trùm kín đầu ngủ thiếp đi.

Vốn tưởng rằng giấc ngủ này nhất định sẽ có cảm giác giống như buổi tối kia, ngủ đến thâm trầm, nhưng vừa nhắm mắt lại, đầu tôi liền nặng xuống, giống như cả người đều rơi vào trong hư không vô tận vậy, đôi mắt làm thế nào cũng không mở ra được, tay chân cũng hoàn toàn không dùng được sức.

Sau đó tôi liền bắt đầu chậm rãi chìm xuống, nhưng lại không phải cái loại cảm giác rơi thẳng xuống này, mà giống như là ngâm mình trong nước mặt rồi chậm rãi chìm xuống vậy.

Vừa chìm xuống là tôi đã cảnh giác, lập tức bật dậy, nỗ lực muốn mở mắt ra nhưng dù có làm thế nào cũng không thể mở nổi, duỗi tay cố gắng bắt lấy cái gì đó để trụ vào, nhưng dù như thế nào cũng không thể bắt được, giống như đang rơi vào nước sông đen nhánh vậy.

Tay chân không ngừng đá động, nhưng dường như dù có làm thế nào tôi đều không dùng sức được, giống như một cục đá vững vàng mà lại chấp nhất chìm xuống.

Cũng không biết qua bao lâu, bốn phía chậm rãi bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu trắng, dọi đến làm mí mắt của tôi đau xót, sau đó đột nhiên tôi lại có thể mở mắt ra.

Vốn dĩ cho rằng đập vào mắt nhất định là trần nhà trắng bóng của bệnh viện, nhưng làm tôi giật mình chính là, tôi vừa mở mắt ra, lại thấy từng mảnh linh thể phát ra ánh sáng màu trắng, từ trên đỉnh đầu của tôi chậm rãi thổi qua.

Tôi không biết tôi đang ở nơi nào, và vì sao lại không thể động đậy được, chỉ có thể ngốc ngốc nhìn mấy thứ kia từ trước mặt tôi thổi qua, bên tai truyền đến tiếng hát nhẹ nhàng.

Vậy mà lại là một đoạn giai điệu tôi quen thuộc đến không quen thuộc hơn, chậm rãi truyền đến từ xa đến gần, tôi thế mà lại chậm rãi ngâm nga theo.

Sự bất an vốn có trong lòng chậm rãi bắt đầu giống như cơ thể vậy, lắng đọng lại, giống như vốn dĩ là tôi nên thuộc về nơi này, tôi cứ như vậy nhìn những linh thể kia từ trên đỉnh đầu của tôi thổi qua, thật giống như tôi vốn dĩ hẳn là ở chỗ này vậy.

Theo giọng hát của tôi, những linh thể kia bay đi với tốc độ nhanh hơn, dương như có cái gì đó đang thúc đẩy chúng nó vậy.

Bỗng nhiên tôi phát hiện trong số những linh thể đó vậy mà lại có mấy cái cực kỳ lạc loài, đen như mực ngốc giữa cả đám linh thể phát ra, nhìn qua trông cực kỳ đột ngột.

Tôi chậm rãi đi ngược chiều dòng nước, đột nhiên phát hiện mấy người kia vậy mà vẫn ăn mặc mê quần áo, đi theo thì lập tức thấy được một gương mặt quen thuộc.

Là người mặc quân trang ở Thanh Hải!

Trong đầu tôi đột nhiên bừng tỉnh lại, giống như rõ ràng bản thân mình đã tới nơi nào, cái loại cảm giác đương nhiên tồn tại lập tức biến mất, hoảng loạn muốn bơi về phía bên trong, nhưng lại bắt đầu không thể động đậy nổi!

Không ngờ lại tới Âm Hà, hơn nữa còn là Âm Hà kéo xác quỷ đầu thái tuế ở Thanh Hải.

Nhìn khuôn mặt mặc quân trang kia, tôi đưa tay muốn đi vớt anh ta, nhưng anh ta đi quá nhanh, tôi lại khoát cả hai chân, rồi đi cuốn anh ta.

Đi theo thì tôi liền nhìn thấy đuôi rắn đen trắng giao nhau chính xác cuộn lên mặc quân trang, mà nửa phần sau của đuôi rắn kia, vậy mà lại ở ngay trên người tôi.