Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 364: Mọc rễ




Lúc này tôi mới nhận ra rằng bàn tay vẫn luôn buông xuống của Ngụy đang nắm chặt thứ trong truyền thuyết Địa phủ trấn phủ chi bảo —— Tụ Âm châu!

Bảo sao dù tôi nói như thế nào họ vẫn đợi ở đây lâu như vậy mà không dám ra tay, hóa ra là cố kỵ Tụ Âm châu trong tay Ngụy Yến.

Tôi vẫn chưa tìm ra công năng của viên hạt châu quỷ này tôi vẫn luôn cũng không lộng minh bạch cụ thể có này đó công năng, chỉ biết khi Ngụy Yến ở dưới đáy sông Âm dùng nó để thu linh thể hiệu quả khá tốt!

Còn một điều nữa là có thể bãi máu đã thành một đống hỗn độn kia của chúng tôi đã phá hủy vài toàn nhà đá ở thôn Phá Thần, còn cụ thể như thế nào tôi thật sự không biết!

Nhưng bây giờ tính cả Vương Uyển Nhu là quỷ sai ngàn năm cũng kiêng kị với Tụ Âm châu,  tôi chợt hiểu rằng mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Mà Lệ Cổ cũng đã nhìn thấy Tụ Âm châu, đột nhiên thu nhỏ đôi cánh lại, cả người quỳ rạp trên mặt đất, run lạnh bần bật không dám động, chỉ cầu Ngụy Yến không nhìn thấy nó.

Mà Kiến Mộc vẫn nằm trên mặt đất lạnh băng không có động tĩnh gì, ngược lại máu của cô  cô ấy mập nhanh chóng thấm đi xuống, hòa vào máu thịt của yêu tinh núi trên mặt đất.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi nghĩ đây cũng không phải biện pháp tốt, cô cô ấy mập cũng ở trong tay Ngụy Yến, hơn nữa nhìn tốc độ tay của Ngụy, chúng tôi hoàn toàn là cặn bã trong mắt cô ấy!

Vương Uyển Nhu lắc đầu với tôi, chỉ vào Ngụy Yến nhẹ giọng nói: “Bây giờ trông cô ấy có vấn đề sao?”

Tôi còn không biết hóa ra Vương Uyển Nhu cũng có thói quen nói nhảm, bộ dạng này của Ngụy Yến làm gì có ai mà không nhìn ra là cô ấy có vấn đề?

Bạn đã bao giờ nhìn thấy một thực tập quỷ sai đã chết mười mấy năm trước không để quỷ sai nghìn năm vào mắt chưa?

“Trương Dương!” Cô nàng mập bị Ngụy Yến giữ chặt, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm tôi nói: “Cô còn đứng đó xem náo nhiệt ư?”

Tôi chỉ Tụ Âm châu trong tay Ngụy Yến, lại nhìn Ngụy Yến vẫn cúi đầu im lặng không nói lời nào, không dám cử động.

Lỡ như Ngụy Yến vừa kéo, đưa cô nàng mập vào Tụ Âm châu, cũng không phải là trò đùa, chúng tôi không chắc có thể thoát ra được hay không, trừ phi sau này cô nàng mập muốn sống với vô số linh thể trong viên hạt châu kia, vĩnh viễn không thể ra ngoài, nếu không chúng tôi thực sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cô nàng mập theo nhìn theo ánh mắt của tôi cũng biết hết chỗ nói rồi, khóc không ra nước mắt nhìn Tụ Âm châu trong tay Ngụy Yến, sau đó cực kì u oán nhìn tôi, tôi sợ nhóc cơ bắp toàn thân này đột nhiên ra tay, vung tay như trống ý bảo cô ấy không cần lộn xộn.

Nhưng không nghĩ tới thứ này lại đột nhiên há to miệng, phun về Ngụy yến.

“Cô nàng mập?” Tôi vội tiến lên kéo Trường Sinh ra, chăm chú nhìn chằm chằm cô nàng mập.

Con nhóc này ngoại trừ luôn hăng hái thì cũng tôi chưa từng nghe qua về sức sát thương của nước miếng của cô ấy luôn đó? Sao mà cô nàng mập có thể phun ra những thứ như nước bọt được chứ.

“Chi! Chi!”

Miệng cô nàng mập vừa phun một ngụm đã thấy một bóng dáng màu đỏ dang đôi cánh khổng lồ bảy màu nhào vào người Ngụy Yến, ngay lập tức đụng vào mặt cô ấy rồi dùng mấy trăm chân trên cơ thể ôm chặt lấy mặt Ngụy Yến.

Có phải nước miếng của cô nàng mập đâu, cũng chỉ là con rết màu đỏ có vẻ ngoài mập như cô ấy – A hồng.

Tôi đã không nhìn thấy cổ bản mạng của cô nàng mập từ lúc bị đào ra, mấy lần muốn hỏi đều nhịn xuống, thật sự không muốn chọc vào chỗ đau của cô nàng mập mà.

Không nghĩ tới thứ này lại trốn trong miệng cô nàng mập, tôi thắc mắc cổ bản mạng đã ly thân, sao nhìn cô nàng mập không hề thương tâm chút nào, hóa ra là như thế này.

“!”

Cô nàng mập tự hào khi thành công, đắc ý ném vô số tờ bùa mà cô ấy giật được từ tôi về phía Ngụy Yến, sau đó thân thể nhỏ bé từ trên mặt đất lăn một vòng, duỗi tay mò Kiến Mộc trên mặt đất, nhưng mới vừa duỗi ra tay suýt chút nữa đã đụng phải bàn tay đang cầm Tụ Âm châu của Ngụy Yến, vội vàng lại xấu hổ rụt tay về.

Tôi nhìn Ngụy Yến bị thần binh A Hồng từ trong miệng của cô nàng mập làm cho ứng phó không kịp, vội vàng gọi Lệ Cổ đi lấy Kiến Mộc, còn mình thì ngay cả bùa cũng không vung, chỉ liếc một cái cũng biết những lá bùa mà cô nàng mập ném ra trong đó lẫn phải rất nhiều bùa chú mà ngay cả cô ấy không biết, tôi trực tiếp giúp cô ấy niệm chú liền dẫn động những lá bùa đó là được.

“Tật!”

Vương Uyển Nhu  cũng nhìn thấy cơ hội, xòe chiếc quạt xếp ra, cầm một số cây trâm của xích Tỏa Hồn hướng tới A Hồng đang không ngừng dùng mấy trăm chân bám chặt lấy

Mà Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch càng là bao vâ hai mặt, hướng về phía Tụ Âm châu và quạt xếp trong tay Ngụy Yến để cướp đi.

Thủ thuật lấy vũ khí trước này dù ở đâu cũng rất thực dụng!

“Bùm!”

Cũng không biết cô nàng mập đã ném bao nhiêu lá bùa, tôi vẫn luân phiên niệm chú ngữ thì thấy cơ thể của Ngụy Yến giống như pháo hoa, sấm sét, các loại ánh sáng vàng và trắng đều bắn ra bên ngoài.

“Chi!”

Lệ Cổ đột nhiên hoan hô một tiếng, dưới sấm sét xung quanh Ngụy móng vuốt nhỏ của nó gần như chạm tới Kiến Mộc, con hàng này ở đáy lòng tôi đắc ý cười! Đắc ý cười!

Giống như tất cả mọi người ở động thủ thì thứ này lén lút đánh cắp Kiến Mộc như một tên trộm, nên nó vô cùng đắc ý!

Tôi vừa dẫn bùa vừa quay đầu nhìn nó, quả nhiên là đã đắc ý mức mắt đậu đinh vốn nhỏ đã không còn nhìn thấy.

Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, vội bảo nói nhanh chóng hành động dưới đáy lòng, Kiến Mộc vừa đi chúng tôi cũng an tâm không ít!

Trước khi quay đầu lại sau cái nhìn này, tôi cảm thấy người nhẹ bẫng cánh tay đau nhói, sau đó cả người tôi bị kéo về phía trước. 

“Trương Dương!” Vòng tay ấm áp của Trường Sinh vòng qua eo tôi, dùng sức kéo tôi lại, “Cẩn thận đứng vững vàng!!”

Tôi thấy trên người Trường Sinh có vô số rắn lục nhỏ trèo ra ngoài cánh tay hướng về phía trước kéo tôi đi qua.

Khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy Yến đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôit, trong mắt không có nửa điểm thần sắc, tay cô ấy xanh và lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả nhũ băng của tuyết nữ, những con rắn nhỏ màu lục leo lên người cô ấy thế nhưng lập tức rơi xuống xuống dưới, quằn quại trên mặt đất vài cái rồi không còn động tĩnh.

Vết thương trên tay tôi bị sư thúc rạch ra cứ như thế bị Ngụy Yến kéo thật mạnh, dịch âm ấm lập tức chảy ra, đau đến mức tôi không nhịn được mà nghiến răng, nhưng một cái vẫn cố gắng dùng sức đẩy Ngụy Yến.

Thật kỳ lạ, vừa rồi có nhiều lá bùa như vậy, còn có Vương Uyển Nhu và Nguyên Thần Tịch ngăn cản ở phía trước, tại sao cô ấy lại đột nhiên đi đến trước mặt tôi? 

“!”

Vương Uyển Nhu cũng nhanh chóng bay nhanh lại đây, quạt xếp bỗng lóe lên, sau đó một con hổ vằn khổng lồ nhảy ra. 

Hổ Trành nhanh chóng nhảy tới trước mặt tôi, nó làm tôi sợ hãi vô cùng, nhìn lên đã  thấy xương trên toàn thân Hổ Trành không còn, nhưng vẫn đứng trên mặt đất, nhưng đầu và chân của nó bị trượt về phía trước, như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã xuống ngay lập tức.

Nhìn bộ dạng này thì có vẻ như lần trước Hổ Trành bị trọng thương, bây giờ vẫn chưa khôi phục được!

“Miêu y đi trước đi!” Nguyên Thần Tịch lúc này cũng duỗi cây liễu của mình kéo cô nàng mập về phía sau, sau đó bay nhanh về phía Ngụy Yến.

Tôi vừa nhìn cô nàng mập đã sợ hết hồn, cô nàng mập vốn dĩ trên người  đầy vết thương nên khi nhìn qua ảnh hưởng tương đối lớn đến thị giác, vốn định đi lên phía trước cũng đã nằm trên mặt đất không muốn động, vừa rồi lại bị Ngụy cho một vết thương lớn, bây giờ máu vẫn đang chảy ảo ào cũng như cả người đều không thể động đậy, mặt như giấy vàng, hai mắt đục ngầu vô hồn, đứng cũng không yên!

Mà A Hồng này thế nhưng cũng mềm oặt ngốc trên đỉnh đầu cô nàng mập, không ngừng khạc ra thứ nước màu vàng bên ngoà, nhìn qua bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.

Nguyên Thần Tịch vừa đưa cô nàng mập lại đây, tôi vội quát tuyết nữ: “Đưa vào trong thôn đi!”

Tôi nghĩ rằng lấy tốc độ của tuyết nữ chắc chắn có thể đi nhanh về nhanh, nhưng tuyết nữ nhìn cô nàng mập tràn bị thương trút bỏ hình dạng con người, cùng bãi nước vàng trên đỉnh đầu cô ấy, cực kì ghét bỏ vươn tay ra nhéo cái cổ còn sạch sẽ của cô nàng mập, chân vừa nhấc đã biến mất không thấy.

“Ngụy Yến!” Cô nàng mập vừa đi, trong lòng tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nếu truyền thừa của Mầm Y bị chúng tôi chặt đứt sẽ không ổn, duỗi tay làm một cái Kim Cương Phục Ma ấn với Ngụy Yến 

Ngụy Yến lại chỉ cúi đầu mê mang nhìn tôi, khi phong ấn của tôi sắp dính vào trán Ngụy Yến, thế mà tôi lại không dán lên ngay.

Hiện tại Ngụy Yến nhìn qua rất lợi hại, nhưng Kim Cương Phục Ma ấn cũng không phải thứ dùng bừa được, linh thể bình thường căn bản là chịu không nổi, nếu Ngụy Yến bị thứ gì khống chế được, tôi vừa in pháp ấn, sẽ làm tổn thương Ngụy yến, đến lúc đó tôi sẽ gặp rắc rối.

Mối quan hệ giữa sư thúc và Ngụy Yến gần đây hơi vi diệu, lỡ như vị này chính là sư thẩm tương lai của tôi, chẳng phải tôi sẽ bị cặp vợ chồng già nhà họ Đinh đang mong sư thúc kết hôn mắng chết sao.

“Tôi tới!” Trường Sinh thấy tôi không dám xuống tay, dùng sức ôm eo tôi kéo về phía sau, miễn cho tôi bị Ngụy Yến lôi đi, sau đó ném một người giấy về phía Ngụy Yến.

“Gào!”

Vương Uyển Nhu cũng sợ ném chuột vỡ đồ, không dám ra tay lớn, chỉ dám dẫn Hổ Trành chậm rãi đến gần Ngụy Yến đến gần, muốn lợi dụng Hổ Trành nuốt bản tính của linh thể, thu phục Ngụy Yến đã rồi nói sau.

Tôi thấy Ngụy Yến đã bị cành liễu của Nguyên Thần Tịch trói lại, sau lưng cô ấy có Vương Uyển Nhu và Hổ Trành ngăn cản, nhưng cô ấy vẫn đang giữ chặt cánh tay của tôi.

Cứ giằng cô như vậy, tôi bỗng đột ngột phát hiện ta, Trường Sinh, Nguyên Thần Tịch ba người cùng kéo thế mà Ngụy Yến không nhúc nhích.

Điều duy nhất làm chúng tôi vui mừng chính là, một bàn tay Ngụy Yến vẫn cầm chiếc quạt xếp và Tụ Âm châu,  hoàn toàn không có ý định tấn công chúng tôi. 

“Nhóc Dương, các ngươi thu phục xong rồi ư…!” Lão Miêu ở phía sau ngửa mặt lên trời kêu to, sau đó lại hét lớn một tiếng nói: “Đồ vật bên này càng ngày càng nhiều!” 

Tôi không có cơ hội quay đầu lại, trực tiếp lại nhịn đau cắn rách ngón tay, trong lòng niệm thanh tâm chú hướng ấn về trán Ngụy Yến.

Tôi không thể động thủ, thì vẫn có thể đánh thức cô ấy phải không?

Ngón tay mới vừa dán đến cái trán của Ngụy Yến, phù văn đặt bút mới vừa vẽ ra, đáy lòng đột nhiên liền truyền đến tiếng kêu của Lệ Cổ, theo sau lại là tiếng cười tiếng cười lanh lảnh của một người phụ nữ khác phát ra dưới đáy lòng

Tôi vội quay đầu lại nhìn Lệ Cổ, lại thấy cả người tên này đã bổ nhào vào Kiến Mộc rồi, chỉ có thể nhìn thấy đôi cánh nhỏ của nó đang vùng vẫy bên ngoài!