Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 358: Bí mật của tấm vải đỏ




Trường Sinh vừa dứt lời, tôi lập tức nghĩ tôi, vội vàng lấy những tấm vải đỏ kia ra rồi quơ quơ trước mặt tuyết nữ nói: “Nếu dùng tấm vải đỏ này để che mắt em thì em có thể nhìn thấy người tàng hình kia không?”

Tuyết nữ nghe vậy lập tức nở nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói với tôi: “Chị à! Chị đang muốn chơi trốn tìm với em à?”

Mẹ kiếp!

Tôi cảm thấy hình như gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến trí thông minh của mình sắp không đủ dùng nữa rồi!

Sao tôi có thể nghĩ có thể dùng tấm vải đỏ để nhìn thấy người tàng hình kia mà lại hoàn toàn quên người bị bịt mắt không thể thấy được cái gì.

“Thôi, cô cẩn thận hơn là được! Nếu mấy người Đại Hồng và những linh thể này không có việc gì thì có lẽ thứ kia cũng không có ác ý!” Trường Sinh cầm lấy vải đỏ ở trong tay tôi rồi buộc vào cổ tay của tôi nói: “Vậy này cô không được để nó rời khỏi người.”

“Vừa rồi những cái bàn tay nhỏ kia muốn vải đỏ của chị.” Tuyết nữ nâng cằm, nhìn tôi buồn cười nói: “nhưng bọn chúng lại không biết mà bay thẳng đến chỗ vải đỏ, lại còn muốn bò lên chân của chị, quá chậm!”

Lời này của tuyết nữ có hơi vô lý nhưng lại khiến tôi giật mình.

Từ sơn mị dùng huyễn thuật trộm vải đỏ nhưng đã bị tuyết nữ dùng nhũ băng đoạt lại, đến quỷ Thái Tuế này dùng huyễn thuận trêu đùa chúng tôi, rồi cả người tàng hình không biết nên âm thầm trêu hay đùa chúng tôi đều không cho thấy mục đích gì cả.

Bây giờ nghĩ lại rất có khả năng là người tàng hình kia nhéo mặt của Tiểu Bạch, còn bám lên người tôi có thể là vì muốn trộm tấm vải đỏ che trời trên người tôi.

Tôi sờ tấm vải đỏ đã bị tôi để ở trong ba lô một thời gian dài vì không có tác dụng gì, chỉ cảm thấy từ sau khi ra khỏi cơ thể của Tĩnh Trần, tấm vải đỏ rách nát này hình như đáng giá hơn rất nhiều, có rất nhiều người muốn đến cướp nó.

Trường Sinh vỗ nhẹ vào bàn tay đang cầm tấm vải đỏ của tôi, sau đó ngồi dưới đất cùng tôi, nhìn những linh thể đang bay kia rồi nói: “Chúng còn bao lâu nữa?”

Trên thực tế chúng tôi không biết Đại Hồng đang làm gì, cô ấy như thể đã nghe được tiếng gì đó nên đã ném chiếc mặt nạ vào linh thể của Tiểu Bạch, mà mặt nạ của Tiểu Bạch lại rất hợp tác mà lao vào cái mặt nạ kia.

Càng tức giận hơn là có người âm thầm giúp đỡ cô ấy giữ mặt của Tiểu Bạch khiến cậu bé phun ra nhiều linh thể hơn, rốt cuộc đang làm gì vậy.

Ánh sáng trong rừng tương đối mờ ảo nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thì vẫn có thể nhìn thấy sắc trời, huống chi chúng tôi còn có điện thoại và đồng hồ.

Đầu tôi nặng trĩu nhưng lại có rất nhiều vấn đề muốn đi hỏi Đại Hồng.

Vừa rồi khi quỷ Thái Tuế mô phỏng lại giai điệu dân gian từ dưới đáy lòng tôi, tôi đã nhìn thấy gương mặt tươi cười ở trong sông Âm, bộ dáng rất giống Đại Hồng nhưng chắc chắn không phải là Đại Hồng, tôi muốn hỏi Đại Hồng xem năm đó có phải cô ấy đã từng ở trong sông Âm không?

Trường Sinh thấy tôi vẫn cứ nhìn đống linh thể kia liền đưa tay kéo đầu tôi tựa vào ngực của cậu, vỗ vỗ đầu tôi nói: “Hai đêm không ngủ rồi, cô nghỉ ngơi một chút đi, dù sao tối này cũng không đi được, đợi trời sáng tôi sẽ gọi cô dậy.”

Ngẫm lại mấy người Đại Hồng đúng là sẽ không nhanh như vậy, tôi cọ cọ mặt lên quần áo cũng không sạch sẽ làm của Trường Sinh, từ từ nhắm mắt lại.

Trong đầu rất loạn, mặc dù tôi đã nhắm mắt lại nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được, cứ suy nghĩ linh tinh đến một số chuyện.

Vì sao Sư Tụy đã chạy đến nhân giới rồi nhưng lại không thấy bóng dáng của cô ta, người hạ độc thủ với Đại Hồng rốt cuộc có phải cô ta không?

Còn có người đứng sau Nguyên Linh rốt cuộc có phải Sư Tụy không? Nếu là cô ta, vậy có phải cô ta hại chết Viên Uy, Viên Sinh Bình và Tĩnh Trần không?

Nhưng nếu cô ta chỉ vì để ra vào Linh giới thì Viên Sĩ Bình và Tĩnh Trần cũng không có cản trở cô ta cái gì mà?

Đây mới là nguyên nhân vì sao tôi vẫn luôn đoán người phía sau Viên Uy muốn nuôi dưỡng Cổ Thần để giết người diệt khẩu, bởi vì tất cả những dấu hiệu chỉ cho tôi mỗi ý nghĩ này.

Bây giờ nghĩ đến, thật ra cũng không phải hoàn toàn là do việc nuôi Cổ Thần mà vô cùng có khả năng có quan hệ đến Linh giới và địa phủ.

Nghĩ đến đây tôi bỗng tỉnh táo, đúng lúc đối diện với ánh mắt khó hiểu của Trường Sinh, tôi lập tức ngẩng đầu lên đặt tấm vải đỏ che trời ở trước mặt Trường Sinh nói: “Tôi biết Tĩnh Trần muốn nói gì với tôi rồi!”

“Một hòa thượng đã chết còn có thể nói gì với cô chứ!” Đầu bếp Ngụy còn nhớ rõ là do tôi đi đến Nam Nhạc mới khiến Đại Hồng bị tổng giám đốc Lư bắt đi nên tức giận vừa cắn hạt thông vừa nói.

Tôi cướp lấy hạt thông trong tay ông ấy rồi chia cho Tiểu Bạch và tuyết nữ, sau đó lắc lắc tấm vải đỏ che trời với sư thúc và nói: “Tấm vải đỏ che trời này đúng là được Ngọc Hoàng cung cho không sai, nhưng thật ra là Viên Sĩ Bình đưa cho con!”

Sư thúc nhìn Trường Sinh, không hiểu rõ nhưng vẫn gật đầu với tôi.

Trong lòng tôi vô cùng kích động khi nghĩ đến khả năng đó, gỡ tấm vải đỏ che trời trên tay xuống, nhìn ánh mắt Trường Sinh nặng nề nói: “Viên Sĩ Bình chưa từng nói với ai chuyện tấm vải đỏ che trời, đến cả sư phụ trước kia cũng không biết tấm vải đỏ che trời có tồn tại.”

Sư thúc đồng ý gật nhẹ đầu, sau khi Viên Sĩ Bình cho tôi tấm vải đỏ che trời, sư thúc còn từng mắng Viên Sĩ Bình không trượng nghĩa vì có đồ tốt như thế mà tới bây chờ cũng chưa từng nói,  kết quả lại dùng để dỗ đứa nhỏ là tôi.

“Khi đó trên cầu đá ở nhà bà La, tuy nói bà ta dùng vu thuật để sắp đặt chướng ngại cho cầu đá nhưng nếu sư phụ và anh ta cũng nhau ra tay thì chúng ta vẫn có thể đi qua, Viên Sĩ Bình hoàn toàn không cần phải đưa tấm vải đỏ che trời cho con.” Trong đầu tôi hiện lên lúc Viên Sĩ Bình ở trong Cổ Lâm nhìn thấy chúng tôi đi vào, chỉ nói xin lỗi với tôi rồi trực tiếp dẫn sét đến đánh mình.

Khi đó tôi vẫn không rõ rốt cuộc anh ta đã làm sai cái gì, bây giờ nghĩ lại có lẽ là anh ta Viên Uy hoặc người đứng sau anh ta làm một số chuyện nhưng lại không phải do anh ta tự nguyện mà do có người ép anh ta làm một số chuyện anh ta không muốn làm nên anh ta đã dùng biện pháp thẳng thắn nhất.

Có lẽ cái chết của anh ta cũng là do chính anh ta tự ra tay?

Ngay cả khi anh ta đưa cho tôi tấm vải đỏ che trời, anh ta cũng không nói rõ cách dùng. Nếu không phải tự anh ta nói thì tôi cũng không biết tấm vải đỏ che trời này lại là bảo vật của Ngọc Hoàng cung.

Cho nên vào lúc đó có lẽ lão đạo Diêu đã đánh chủ ý lên chúng tôi, chỉ là chúng tôi vẫn không biết ông ta mới thật sự là người đứng sau.

Nhưng điều này cũng có một khả năng đó là tấm vải đỏ che trời vốn không phải đồ vật của Ngọc Hoàng cung mà là lão đạo Diêu cố ý lừa tôi để chuyển công lao trong chuyện này cho Ngọc Hoàng cung, còn khiến tôi không thể phát hiện tác dụng thật sự của tấm vải đỏ che trời này.

Mà khi Viên Sĩ Bình đưa tấm vải đỏ che trời cho tôi tại nhà Trường Sinh, có lẽ đang muốn biểu thị cái gì đó.

Trường Sinh nghe tôi phân tích gật đầu nói: “Cô nói tấm vải đỏ này có lẽ liên quan tới tôi?”

“Không chắc chắn có liên quan với cậu không nhưng chắc chắn liên quan đến quan tài đá!” Tôi nghĩ khi đó Viên Sĩ Bình có lẽ đã biết chuyện Trường Sinh ở trong quan tài đá, cũng có thể ngay sau đó tôi bị Tác Hồn dẫn anh ta cũng biết.

Anh ta cho tôi tấm vải đỏ che trời là muốn ám chỉ tôi, hoặc có thể là do anh ta cảm thấy áy náy nên muốn đến bù cho tôi.

Mà tôi vẫn luôn không nghĩ ra vì sao Tĩnh Trần lại có tấm vải đỏ che trời, bây giờ nghĩ lại có lẽ chính là do Viên Sĩ Bình cho cậu ta.

Sau khi Viên Sĩ Bình đỡ Tĩnh Trần ra khỏi Cổ Lâm có lẽ đã đoán được kết cục của mình, vì thế đưa tấm vải đỏ che trời cho Tĩnh Trần, bảo cậu ta đưa cho tôi.

Nhưng Tĩnh Trần lại không biết lấy được một con Thực Thi trùng từ đâu ra, chỉ thẳng vào địa phủ. Mà đến cùng tấm vải đỏ che trời muốn ám chỉ cái gì?

Quan tài đá luôn nói tấm vải đỏ này mới là mấu chốt?

Đầu bếp Ngụy nghe tôi nói xong, chỉ không ngừng lắc đầu nói: “Tôi nghe cô ấy kể rất nhiều chuyện trước kia nhưng chưa từng nghe cô ấy nói đến tấm vải đỏ?”

“Bởi vì lúc đó cô ấy luôn mặc đồ đỏ!” Tôi tức giận trừng mắt nhìn người quen thích giội nước lạnh này, thật sự không muốn nói nhiều với ông ấy.

Sư thúc nghe tôi nói hết, nhận tấm vải đỏ nhìn trái nhìn phải một chút, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta cũng không phải ở phương tây, nếu ở trong truyện kinh thánh có lẽ chúng ta còn có thể đoán đây là tấm vải liệm gì đó của chúa Giê-xu nhưng đặt ở chỗ này, chẳng lẽ tấm vải liệm của vị Phật gia hay tổ tiên Đạo gia nào à? Nhưng không phải có tin đồn sau khi Đạo gia và Phật gia chết sẽ thành tiên sao?”

Tôi nghe thấy tấm vải liệm thể đột nhiên sững sờ, bờ môi hơi run rẩy nhìn sư thúc nói: “Sư thúc nói xem có thể là tấm vải liệm của Si Vưu không?”

“Làm sao có thể?” Sư thúc lập tức ném tấm vải liệm xuống đất, gắng sức lau tay vào cỏ ở bốn phía rồi nói: “Sau khi Si Vưu chết không phải đã bị phanh thây rồi bỏ vào trong năm cái quan tài đá sao? Đâu còn cần dùng vải liệm thi làm gì nữa! Mà dù có thì cũng phải có năm tấm, sao chỉ có một tấm được!”

Tôi ghét bỏ nhìn sư thúc một cái, nhặt tấm vải đỏ lên, nhìn những linh thể xa xa vẫn đang quay cuồng cùng với Đại Hồng và Vương Uyển Nhu ở giữa linh thể không thể đi ra, thực sự không nghĩ ra được các cô ấy ở trong đó làm cái gì.

Lục soát cả đầu tôi vẫn không thể nghĩ ra được truyền thuyết từ thượng cổ đến nay về tấm vải đỏ?

Chẳng lẽ là Hỗn Thiên Lăng của Na Tra?

Bị hỏng đến như này sao? Vậy thì Tam thái tử đã đụng phải đối thủ gì thế?

Nghĩ mà không ra nên không muốn nghĩ nữa, tôi dùng sức buộc tấm vải đỏ vào tay, mặc kệ sư thúc còn đang trừng mắt nhìn tôi đã nhào thẳng vào trong ngực Trường Sinh, nhắm mắt lại muốn bắt đầu ngủ.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, khi nghe được tiếng xì xào liên tục nói gì đó, thỉnh thoảng có vài tiếng phàn nàn của sư thúc, bên cạnh thỉnh thoảng còn có tiếng người cười to.

Dọa tôi sợ tới mức nhanh chóng mở mắt ra lại phát hiện sắc trời vẫn tối sầm.

Trong lúc mơ hồ tôi nhìn thấy nụ cười nặng nề của Trường Sinh đang đưa tay lấy thứ gì đó trên đầu tôi xuống, nhìn thấy ánh mắt mê mang của tôi vậy mà lại vui vẻ nói: “Cô tỉnh rồi à?”

Lúc này tôi mới phát hiện Trường Sinh đã cởi áo của mình để trùm lên đầu tôi chứ trời đã sáng rồi.

“Trương Dương!”

Người có giọng nói trong trẻo bỗng nhảy tới trước mặt tôi rồi cười ha ha nói: “Có muốn nhìn thấy tôi không?””

Nhìn khuôn mặt tươi cười như không tim không phổi trước mặt, tôi lắc đầu rồi đưa tay lấy điện thoại đến nửa ô tín hiệu cũng không có ra nhìn một cái, mới hơn sáu giờ sáng, vậy tôi cũng ngủ không lâu lắm nhỉ?

“Cô đừng nhìn nữa, là cái mặt nạ kia!” Ngụy Yến dùng một tay đoạt lấy điện thoại của tôi rồi chỉ vào Đại Hồng đang nằm ngáy khò khò và Vương Uyển Nhu nhắm mắt dưỡng thần nói: “Tối qua chị Uyển Nhu và chị Đại Hồng dùng mặt nạ mượn linh khí trong linh thể mới đánh thức được tôi!”

Tôi nhìn Vương Uyển Nhu và Đại Hồng, tự hỏi làm sao trong tình huống khẩn cấp tối qua mà hai người này lại mặc kệ tất cả mọi thứ để đi đánh thức Ngụy Yến.

Trên núi Côn Lôn này cô ấy có khả năng giúp được cái gì sao?