Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 356: Tuyết nữ ra tay




Từ xa tôi đã cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua người mình, mũi băng của bạn nhỏ tuyết nữ, lúc trước tôi đã được nhìn thấy rồi, vừa nãy cô bé vì cứu hai con sơn mị kia mà bắn ra mấy mũi băng từ cách đó rất xa, từng mũi từng mũi đều có sức lực vô cùng mạnh.

Bây giờ những mũi băng trong suốt kia phản chiếu lại ánh sáng của Thần Hỏa phù, ánh sáng lạnh băng cứ như thế bắn về phía tôi, không cần nói tim của tôi mà cả người tôi đều giật thót lại.

Tránh sang một bên theo bản năng, tôi nghe thấy âm thanh lách tách của mũi băng vỡ ra, sau đó bóng người vụt qua từng miếng băng nhỏ vỡ vụn.

Thấy vô số bóng người vụt qua vụn băng, trong lòng tôi bùng lên lửa giận!

“Định!”

Tôi nghiêng thân mình, chân còn có Tiểu Bạch đang giúp tôi cắn những cánh tay nhỏ bám lên, hai tay tôi lật chuyển để kết ấn rồi cho nổ về phía những miếng băng vụn ấy.

“Ha! Ha!”

Pháp ấn của tôi vừa đến, trong những miếng băng vỡ nát kia lập tức truyền đến tiếng cười trầm thấp, nhưng pháp ấn đánh không có căn cứ về phía những tảng băng vỡ chỉ khiến tốc độ rơi xuống của tảng băng tăng thêm chứ đến cả bóng dáng con chuột cũng không tìm thấy đâu.

“Mọi người cẩn thận chút!”

Bạn nhỏ tuyết nữ nhăn mặt, thống khổ nhìn đám băng vỡ vụn: “Thứ đồ vừa rồi ở trên người của chị Trương Dương.”

Trên người?

Tôi chỉ cảm thấy mũi băng của tuyết nữ như đâm trúng tôi thôi, vừa rồi có thứ gì đó ở gần tôi, vậy mà tôi lại không có chút cảm giác nào hết? Nhưng cơn đau trên người không cho phép tôi hỏi nhiều.

Mặc dù Tiểu Bạch răng sắc, ăn nhiều nhưng những cánh tay bị thằng nhóc cắn đứt xong không rơi xuống rồi hóa thành nước đen giống như bị Âm Long cắn, mà chúng có chết vẫn cứ túm chặt lấy bề mặt chân của tôi, dù kéo thế nào cũng không kéo xuống được.

Tiểu Bạch sau khi cắn một hồi có lẽ cũng phát hiện ra vấn đề này, bàn tay ôm chân tôi của nó buông lỏng rồi vỗ vỗ lên người, thắng nhóc này bởi vì bám sát vào người tôi nên cũng bị không ít bàn tay nhỏ quấn lên.

“Để tôi!” Tuyết nữ thấy tôi còn bị những cánh tay mà cũng chẳng phải cánh tay, là xương cốt mà cũng chẳng phải xương cốt, nói là gân nhưng cũng chẳng giống gân quấn lấy, con bé giơ tay kéo những thứ đồ kia xuống.

“Cạch! Cạch!”

Bạn đã từng nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị đông cứng trong nháy mắt chưa?

Tôi coi như là đã được nghe thấy rồi, tuyết nữ dùng sức kéo những thứ đồ giống cánh tay kia xuống rồi lập tức đóng chúng thành gậy băng.

“Rắc!”

Tôi còn chưa nghĩ tới bạn nhỏ tuyết nữ này cuối cùng cũng có tác dụng như thế, nhìn con bé, tôi chỉ thiếu điều đổ lệ ròng ròng.

Vừa rồi dùng nhiều cách như thế vẫn không thể xử lý, bạn nhỏ tuyết nữ vừa ra tay thì chỉ còn là chuyện trong phút mốt.

Mặc dù tôi cũng bị đóng băng đủ thảm nhưng dùng sức vỗ mạnh vào đám tay nhỏ kia, chúng sẽ lập tức vỡ thành từng vụn băng.

“A!”

Con tiểu quỷ ở trong phù trận giống như cảm nhận được, nó nghiêng đầu đau khổ gầm lên, mấy cánh tay còn thừa lại bên người cũng nhanh chóng bay qua, nó vậy mà còn muốn tấn công tôi từ phía xa.

Nhưng mặc dù Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch bị những cánh tay nhỏ kia quấn lấy thì cũng không thể để nó làm loạn, hai người hét lên một tiếng rồi cứng rắn kéo con tiểu quỷ kia quay lại.

Cánh tay bé bị bạn nhỏ tuyết nữ làm đông lại nhanh chóng rồi vỡ ra thành từng mảnh vụn như băng, tôi bị những cánh tay nhỏ đó làm buồn nôn đã lâu, lúc này thấy chúng không thể giống như cao su nữa, có thể bị kéo ra thì tôi sẽ xuống tay không chút lưu tình, tôi thêm Đại Lực Kim Cương chú để kéo chúng ra ngoài.

Ném chúng về một bên cho giải hận, sau đó còn phải nhấc chân lên giẫm, đạp cho nát ra tôi mới bớt hận.

Kỳ quái lại những thứ đồ kia sau khi bị tôi dẫm nát lại chảy ra thứ nước màu xanh chứ không bị đóng băng lại.

“Bạn nhỏ xinh xắn kia ơi, mau lại đây nào!” Đầu bếp Ngụy từ phía xa nhìn thấy tuyết nữ ra tay làm lạnh nhanh như thế, ông ấy cười ha ha vẫy tay với con bé: “Mau tới đây nào!”

Tôi nhanh chóng đập rơi nốt những cánh tay còn bám trên người mình, kéo tuyết nữ chạy về phía phù trận, vừa chạy còn vừa gọi theo Tiểu Bạch xem nó có thể thu lại những linh thể mà nó nhổ ra không.

Thằng nhóc Tiểu Bạch này cực kỳ nghe lời, mặc dù nó đồng ý có hơi miễn cưỡng có điều vẫn thành thật quay đầu nuốt lại những linh thể kia.

Thực ra những linh thể kia chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thứ đồ vừa bám vào người tôi là gì tôi còn chưa nhìn thấy nữa, Đại Hồng với Vương Uyển Nhu, hai vị “nữ hiệp” này lại chuyên tâm đối phó những linh thể kia, vì thế khiến Tiểu Bạch tốt hơn đôi chút.

Nghĩ đến vừa rồi thằng bé bị véo mặt, còn tôi vì để làm cho rõ thứ trong phù trận là gì nên cũng bất động giống như Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, nên trong lòng có hơi hổ thẹn, tôi chạy hai bước lại sợ thằng bé không đối phó nổi với thứ đồ tàng hình kia nên tôi lại gọi Lệ cổ – con hàng chẳng quan tâm gì đến mọi chuyện – trong cơ thể mình ra để nó giúp Tiểu Bạch.

Lệ cổ là cái loại chỉ cần tôi không gặp nguy hiểm đến tính mạng thì nó tuyệt đối sẽ trốn, không để lộ ra cổ bản mệnh, tôi thực sự thấy kỳ quái, theo lý mà nói không phải trời sinh nó hiếu chiến, thích cắn nuốt sao?

Sao đến trong tay tôi rồi lại không như vậy nữa rồi?

Lệ cổ cực kỳ không tình nguyện bị tôi túm ra giúp Tiểu Bạch, tuyết nữ vừa chạy, vừa bật công năng làm lạnh của cô bé lên.

Cho đến tận khi đến bên cạnh phù trận, con tiểu quỷ bên trong thấy tuyết nữ thì nghiêng đầu gào lên: “Đều là linh do trời sinh ra, cô giúp bọn họ làm cái gì!”

Tuyết nữ lập tức mím môi nhỏ, ấm ức nhìn tôi, trong mắt có thứ gì đó màu trắng đang thành hình.

Tôi đã từng thấy công lực để hoa tuyết bay trong mắt của tiểu mỹ nữ này, tôi vội nói với con bé: “Thằng nhãi xấu xí này là cùng một loại với em sao?”

Tuyết nữ trời sinh yêu cái đẹp, bất kể là già trẻ thế nào, nhìn dáng vẻ tuyết nữ đối xử với tiểu quỷ kia, có lẽ con bé còn chẳng thích tiểu quỷ đó bằng Tiểu Bạch nữa kìa.

Quả nhiên tôi vừa mới dứt lời, tuyết nữ lập tức ngẩng đầu trừng con tiểu quỷ kia, hai mắt lập tức dựng đứng bắn ra mấy mũi băng.

“Bên này!” Thấy mũi băng bắn qua, trong lòng tôi sung sướng lắm, ai bảo “máy làm lạnh siêu cấp” không có tác dụng nào, tuyết nữ đối phó với những thứ đồ này phải gọi là không thể tốt hơn.

Răng tôi đập vào nhau cầm cập, tôi kéo con bé đến bên cạnh sư thúc, đặt bàn tay ấm áp của con bé lên thứ đồ như bàn tay nhỏ trên người sư thúc rồi cười cười với con bé.

“Cục! Cục!”

Tuyết nữ ra tay, băng đến tay luôn!

“A!”

Tiểu quỷ bị đông lại, cậu ta ngửa đầu kêu lớn, một cánh tay còn lại còn đang quấn lấy Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch.

“Đi mau!” Đầu bếp Ngụy lúc này đã sáng mắt lên nhìn tuyết nữ, vui vẻ kéo cô bé vào trong phù trận rồi chạy: “Mau làm nó đông lại, cẩn thận đừng để đông chết!”

“Hây!”

Tôi cũng không biết đầu bếp Ngụy đang làm cái trò gì nhưng cũng nhanh chóng chạy theo, ném một lá Định Thân phù về phía tiểu quỷ kia sau đó lấy ra Khốn Tiên thằng, mặc kệ có tác dụng hay không tôi trực tiếp quấn quanh tiểu quỷ đó mấy vòng.

“Ha! Ha!”

Tuyết nữ muốn đưa tay chạm vào tiểu quỷ đó nhưng tiểu quỷ kia vậy mà không một chút lo lắng, cậu ta vẫn cười ha ha như cũ.

Vừa nghe thấy cậu ta cười, tôi đã có cảm giác không ổn, trong đầu lập tức thoáng qua dáng vẻ thằng nhãi này không biết dùng loại huyền thuật nào để mê hoặc tất cả chúng tôi.

Tôi vội kéo tuyết nữ lùi lại, nhưng đã không kịp nữa rồi, tôi thấy sau khi tiểu quỷ kia cười ha hả xong lại bắt đầu cười hí hí.

Tiếng cười cực kỳ có cảm giác vui vẻ, nghe thôi cũng khiến cả người người ta…

Quả nhiên bạn nhỏ tuyết nữ lập tức khựng lại, ngây ngốc nhìn tiểu quỷ kia, nói không ra lời, ý lạnh trên người nhanh chóng hạ xuống thấp.

“Đã nói là con đừng có xuống núi rồi!” Tiểu quỷ kia cười hí hí xong rồi vừa cười vừa nói.

Trong giọng nói đó còn kèm theo chút nuông chiều, một chút trách cứ, càng nhiều hơn là vui vẻ.

Đừng nói là tuyết nữ, đến cả những người bên cạnh như chúng tôi đây nghe xong cũng nhẹ nhàng thả lỏng, trong não lập tức hiện lên dáng vẻ hiền từ của ông nội sơn thần.

“Ông nội!” Tuyết nữ lập tức vui mừng hẳn lên, con bé hất tay tôi muốn bổ nhào về phía tiểu quỷ kia.

Tôi bị tuyết nữ kéo lại thần trí, vội vàng gào lên với đầu bếp Ngụy: “Ôm con bé lại!”

“Nhóc Dương!”

Vừa dứt lời tôi đã thấy trong phù trận chậm rãi xuất hiện một người đeo kính râm, trong tay cầm bút trúc to bằng ngón tay cái, trầm mặc nhìn tôi.

“Sư phụ?” Tôi nhìn thoáng qua khuôn mặt không lúc nào rời chiếc kính râm mà cả đời này tôi không bao giờ quên đi được.

Nhưng bóng người kia chỉ thoáng qua rồi lại biến thành người phụ nữ mặc quần áo hoa trắng, khuôn mặt mang theo nụ cười, chống cằm rồi lặng lẽ nhìn tôi không nói chuyện.

“Mẹ?” Tôi vừa nhìn thôi trái tim đã chua xót.

Nhưng sau khi chua xót xong tôi lại oán hận, tiểu quỷ này ỷ vào mình có chút huyền thuật mà sử dụng lung tung, biến cả ra sư phụ tôi và mẹ tôi nữa.

Nhìn người phụ nữ chống cằm cười nhẹ kia, tôi nhấc tay ném một Kim Cương Phục Ma ấn về phía bóng hình mẹ tôi, sau đó lại kéo tuyết nữ trong phù trận rồi nói: “Mau làm đông chết ông nội khốn nạn lừa người của nhóc đi!”

“Ha! Ha!”

Tiểu quỷ kia lại cười ha ha, sau đó bốn phía vang lên tiếng ca trầm trầm, từ xa lại gần, như có như không nhưng mỗi một giai điệu đều cực kỳ rõ ràng.

Vừa nghe thấy giai điệu đó, Trường Sinh đang lôi kéo cánh tay kia lập tức gào lên với tôi: “Trương Dương, bịt tai lại mau!”

Tôi vừa nghe cậu nói xong đã cảm thấy hai mắt đau đớn, không phải đau rát như trước đây mà là loại đau trướng lên như máu trong người từ tròng mắt chảy ra ấy.

“Chị Trương Dương?” Bàn tay ấm áp của tuyết nữ nắm lấy tay tôi, dè dặt gọi.

Tôi có thể nghe thấy giọng nói của con bé nhưng lại giống như đang trong mộng, đầu óc truyền đến tiếng dòng máu lưu động, âm thanh to như tiếng thác đổ ầm ầm ở trong Âm hà, hình như tôi mơ mơ màng màng quay trở lại Âm hà rồi.

Trước mắt nhìn thấy không phải là dáng vẻ ánh sáng bao trùm mà là một mảng tăm tối.

Trong cái tăm tối ấy, có một người phụ nữ trầm trầm ngâm nga giai điệu, âm thanh như hòa cùng tiếng nước chảy lại giống như hòa cùng mạch máu trong người tôi.

Miệng tôi khô khốc, yết hầu đau đớn, tôi mở miệng rồi run rẩy.

Giai điệu kia gần như chẳng có ai có thể quen thuộc hơn tôi được nữa, số lần tôi nghe thấy nó nhiều hơn tất cả số lần những người khác từng nghe thấy nó cộng lại, hơn nữa tôi cũng ngâm nga nó rất nhiều lần rồi.

“Trương Dương!” Trường Sinh gọi tôi một tiếng.

Trong lòng tôi khẽ động nhưng trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt tươi cười ấy, bên trong tối quá, tôi nhìn không rõ, chỉ cảm nhận được khuôn mặt kia vô cùng quen thuộc mà nụ cười ấy cũng khiến tôi cực kỳ thoải mái, vừa muốn nhìn cho rõ khuôn mặt mang theo nụ cười ấy thì nó lại nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối.

Mà lúc gương mặt ấy chìm vào trong u tối, xung quanh vậy mà có vô số linh thể bay qua kéo khuôn mặt của cô ấy với sắc mặt cực kỳ hung tợn. 

Trong ánh sáng trắng nhàn nhạt của một vài linh thể, tôi vậy mà có thể nhìn thấy nó rõ ràng như kỳ tích.

Nhưng khiến tôi thất vọng là khuôn mặt ấy không phải của mẹ tôi mà là mặt của Đại Hồng!