Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 355: Tay nhỏ




Tôi nhìn con tiểu quỷ kia đột nhiên cảm nhận được nụ cười của cậu ta hình như có hơi quen thuộc nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được tôi đã nhìn thấy nó ở đâu.

“Xoẹt!”

Trong lúc tôi còn đang ngẩn ra nhìn tiểu quỷ kia cười, những cành liễu trên người Nguyên Thần Tịch đã sượt qua mặt tôi rồi lao về phía tiểu quỷ kia rồi nhanh chóng quấn lấy đầu tiểu quỷ ấy.

“Đi!”

Trường Sinh cũng chỉ huy rắn đen, cậu cũng vứt ra vài người giấy nhỏ trên người xông về phía những cánh tay kia, không phải vặn thì cũng là kéo, còn có cả dùng chân dẫm lên rồi kéo nữa, chúng lại còn phân công công việc, tôi vặn bàn tay thì anh vặn cánh tay.

Những cánh tay nhỏ kia có to có bé, nhìn qua đều mảnh mai và non nớt chưa trưởng thành hết, lớn nhất cũng chỉ cỡ như tay của đứa nhóc mười tuổi, mà nhỏ hơn thì có bàn tay thịt còn trong suốt, giống như bàn tay của đứa nhỏ còn đang lớn lên trong cơ thể mẹ, khiến người ta xem mà thấy ghê tởm.

Những cánh tay này trắng trắng mịn mịn xuất hiện trong phù trận, không ngừng túm lấy thứ gì đó.

Nhìn thấy Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch đều lên rồi, tôi cũng lập tức gọi Âm Long cùng xông lên nhưng vừa chạy được hai bước đã bị sư thúc kéo lại.

“Máu!”

Vậy mà sư thú còn tự mình nhào qua, trong tay cầm theo cái dao nhỏ, kéo tay tôi rồi rạch xuống một dao, sau đó lại rút bùa trực tiếp vẩy máu của tôi lên, lại còn không quên lấy ống mực ra bóp những giọt máu rơi xuống, sau đó trộn lên định vẽ bùa.

Một dao này của sư thúc cắt xuống tay tôi không phải nhẹ, ông ấy cắt ra một vết thương khá lớn, sau đó còn lấy ra không ít lá bùa rồi đè lên miệng vết thương của tôi, giống như không hút cạn máu tôi thì ông ấy sẽ không buông ra vậy.

Tôi vừa giục sư thúc lấy máu nhanh lên, vừa ngẩng đầu nhìn vào trong phù trận, lúc này Trường Sinh đã dẫn ra vô số cổ trùng bò lên những cánh tay nhỏ bé kia, tay cậu còn đang kéo theo một cánh tay dù đã bị lôi dài ra rồi mà vẫn chưa đứt đoạn.

Mà rắn đen há miệng, dùng phương thức nguyên thủy nhất là cắn nhưng trên thân rắn đen cũng bị không ít cánh tay quấn lấy, chúng còn nhân cơ hội chui xuống lớp vảy của nó.

Những cánh tay nhỏ đó giống như kẹo chíp chíp không chịu lực ấy, dù cho kéo dài đến đâu, rắn đen cắn thế nào thì chúng đều không bị cắt đứt, đến cả dấu răng cũng còn chẳng để lại được cơ.

Nguyên Thần Tịch lạnh mặt dùng cành liễu quấn lấy từng cánh tay một, trên thân anh ta cũng có không ít cánh tay bám lên. Đến cuối cùng, cũng không biết anh ta quấn lấy cánh tay hay đám cánh tay kia kéo anh ta nữa, dù sao nhìn dáng vẻ thì anh ta cũng không được dễ chịu cho lắm.

Con hàng Âm Long này còn ổn, nó nhờ vào hàm răng sắc bén, sau khi chui ra từ trong quạt của Vương Uyển Nhu trực tiếp cắn đứt được hai cánh tay nhỏ rồi, chỉ là con hàng này cắn xong nhưng lại không nuốt xuống như mọi khi mà làm như những cánh tay đó có độc, nó nhanh chóng nhả ra.

Con tiểu quỷ kia bị Âm Long cắn đứt cánh tay, cậu ta thống khổ gào lên, nghiến răng trợn mắt nhìn Âm Long, dưới chân nó lại mọc ra vô số cánh tay nhỏ bò về phía người Âm Long.

“Xèo! Xèo!”

Hai cánh tay bị Âm Long cắn đứt vừa rơi xuống đất đã lập tức biến thành một dòng nước đen chảy lên cái cây bên dưới.

Lá cây vừa chạm đến dòng nước đen đó, chiếc lá xanh ban đầu trong chốc lát biến thành khô vàng, đến cả thân cây cũng khô lại, hình như không chỉ có thể, cây cối trong phù trận cũng bị dòng nước đen từ trong hai cánh tay bị đứt đoạn kia làm cho ô nhiễm, bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ chúng trở nên vàng khô rồi chết đi.

Sư thúc nhìn xong cũng sửng sốt, ông ấy vội ném lá bùa dính máu của tôi ra phía trước, rồi hét lên: “Mọi người lui ra trước đi, tôi phải xem xem đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì!”

“Đi nhanh đi!” Sư thúc vừa nói xong, đầu bếp Ngụy – người còn đang muốn xông lên phá vỡ trận tuyến của những linh thể điên cuồng sau khi được Tiểu Bạch nhổ ra để giúp đỡ Đại Hồng – quay đầu lại, nhìn thấy những bàn tay còn nhiều hơn chân bạch tuộc kia, mặt ông ấy trắng bệch rồi hét lên: “Thứ đó không được động vào, các người mau đi ra đi!”

Tôi còn đang nghĩ nếu răng Âm Long đã có tác dụng như thế, vậy thì gọi cả Lệ cổ – cái thứ cũng có răng sắc, ham ăn ra, đảm bảo đám tay quỷ kia sẽ lập tức bị cắn đứt hết, đột nhiên nghe đầu bếp Ngụy gào lên như tận thế đến nơi, tôi vội gọi Trường Sinh đang ở gần đó lại: “Dừng tay lại, cứ lùi về trước đã!”

Nhưng tôi dùng sức kéo mạnh mà Trường Sinh lại bất động, sau đó từ trong bụi cây thấp đến đầu gối đột nhiên có vô số cánh tay nhỏ bé trắng bệch nắm lấy chân tôi.

Trường Sinh vội nói với tôi – người còn đang duỗi hai tay qua: “Cô mau buông tay ra.”

Nhưng đã muộn mất rồi, bên dưới tôi bị những bàn tay kia kéo nên không ổn định, ngã ngửa về phía sau, trong lúc hoảng loạn, tôi bám vào cái cây nhỏ phía trước mặt, hai mắt liếc về sau nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ của những cánh tay kia.

Làm gì có tiểu quỷ gì đó, toàn bộ cánh tay đều mọc ra từ trên người con tiểu quỷ duy nhất mà chúng tôi vừa nhìn thấy, cậu ta lúc này giống “Quan Âm nghìn tay”, toàn thân đều mọc ra vô số cánh tay giống như cành liễu mọc trên người Nguyên Thần Tịch ấy, mà những cánh tay kia có cái hoàn chỉnh, có cái chỉ còn có một sợi gân hay là một đoạn xương nối liền với thân người tiểu quỷ, những cánh tay nối liền với tiểu quỷ ấy có dài có ngắn, có thô có mảnh, không có cái nào có kích cỡ giống như cánh tay của một người bình thường.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi thầm niệm một câu phật hiệu, thỉnh cầu Quan Âm đại sĩ đừng trách tôi, thực sự là tôi vừa nhìn dáng vẻ của tiểu quỷ này đã lập tức có ngay ấn tượng như thế, không phải do tôi bất kính đâu!

“Ha!”

Con tiểu quỷ kia vậy mà còn cười lạnh, ôm hai tay như người lớn ấy, cười lạnh rồi nói: “Chúng ta đến báo số đi, chơi cho vui nào!”

Mẹ nó!

Cái giọng điệu này của cậu ta giống hệt như sư thúc, trước khi ngã hẳn ra đất, tôi đã có phản ứng như thế khi nghe thấy câu nói kia.

Sau khi ngã ra rồi, tôi cảm giác được mặt, đầu đều đau đớn nhưng cái này thì chưa bõ bèn gì, chủ yếu là những cánh tay kia còn sờ lên trên đùi tôi kìa.

Cái cảm giác này không nói rõ được, vừa sợ lại vừa ngứa còn có thêm cảm giác kinh tởm nữa.

Không bị chạm vào thì hoàn toàn không thể tưởng tượng được những cánh tay kia có cảm giác thế nào, lúc bàn tay nhỏ bé ấy chạm vào tôi, tôi có thể cảm nhận được xương cốt bên trong rất hoàn thiện nhưng hình như không có gân ấy, vừa chạm vào đã có cảm giác xương bên trong lớp thịt chọc vào tôi.

Mỗi lần tôi cảm nhận được khúc xương nhỏ bé ấy chọc vào mình, trong đầu tôi lại tái hiện lại cái cảm giác kinh tởm khi mà những đoạn xương ấy lòi ra khỏi lớp thịt sau đó xuyên qua quần áo và da thịt để đi vào trong cơ thể tôi.

Không biết những cánh tay nhỏ này là cái gì nhỉ?

Có người nào biết cái thứ mà lúc đầu tôi cho là tiểu quỷ chết yểu ấy rốt cuộc là thứ gì không!

Đầu bếp Ngụy vượt qua đầu tôi, vậy mà không thèm đỡ tôi dậy, ông ấy chỉ mắng một câu: “Cái con nhóc này nữa!”

Cả người tôi từ trên xuống dưới đều sởn da gà, nằm trên đất như con cá rời khỏi nước, không ngừng uốn éo, hai tay cũng mặc kệ đám rễ cây dưới đất có đâm vào vết thương trên tay hay không, tôi nhanh chóng chống tay xuống đất để bật dậy.

Hai chân vừa bật lên thì sư thúc ở một bên đã gào lên: “Đây là cái thứ gì, nhanh đến giúp tôi đi!”

“Con mau đến giúp ta nào!” Sư thúc buồn bực quát lên với tôi.

Hai tay tôi không ngừng vỗ những cánh tay kỳ quái trên người mình xuống, khóe mắt liếc qua chỗ sư thúc, ôi mẹ ơi!

Những cánh tay nhỏ kia còn thực sự lợi dụng mọi thủ đoạn trong khoảng thời gian sư thúc phân tâm ném bùa, bây giờ ông ấy còn thảm hơn tôi, đến cả đỉnh đầu cũng bị hai cánh tay nhỏ túm chặt lấy tóc, mặt, tai, bả vai, tay, eo, chân, chỗ nào túm được cũng thấy toàn tay là tay.

Đầu bếp Ngụy hét lên rồi oai phong lẫm liệt bước vào trong phù trận nhưng lúc này cũng lập tức lùi lại, duỗi tay kéo những bàn tay còn bám trên chân tôi xuống rồi nói: “Sao lại chọc phải thứ như này cơ chứ!”

Tôi vừa kéo những cánh tay nhỏ kia vừa nhìn tình hình trong phù trận, nghe thấy đầu bếp Ngụy nói thế, rõ ràng còn muốn hỏi đây là thứ gì nhưng tôi lại không có thời gian để mở miệng.

“Ha! Ha!”

Con tiểu quỷ kia còn đang ở trong phù trận nhìn chúng tôi rồi cười không ngừng nghỉ, nghe thấy chúng tiếng cười ấy, tôi cực kỳ bất mãn ngẩng đầu lên nhìn cậu ta nhưng lại thấy Nguyên Thần Tịch – người vốn dĩ ở trong phù trận oai phong tám hướng quấn lấy vô số cánh tay giờ đây đã bị số cánh tay nhiều hơn cả cành liễu trên người vây lại ở giữa.

Mà Trường Sinh còn đáng thương hơn, vừa rồi bị tôi kéo đến rìa phù trận, lúc này những cánh tay bám lên người cậu còn nhiều hơn số cổ trùng ném lên người tiểu quỷ kia.

Có điều Trường Sinh vậy mà cũng không gấp, sau khi đưa tay kéo mấy bàn tay nhỏ, cậu nhìn về phía Tiểu Bạch vẫn đang ở phía xa nhổ ra linh thể, mặt thằng bé còn nhăn nhó vì đau nữa.

Tôi nhìn biểu cảm của cậu, cũng không biết cậu đang đồng tình với Tiểu Bạch hay là cảm thấy tình trạng của nó bây giờ rất đau khổ nữa. Tôi thấy cậu chậm rãi mở miệng, yết hầu không ngừng cuồn cuộn như muốn nhổ ra thứ gì đó.

“Không hay rồi! Thằng nhóc Trường Sinh này trúng độc rồi!” Đầu bếp Ngụy còn chưa kéo xong mấy cánh tay bám trên người tôi, thấy dáng vẻ đó của Trường Sinh, ông ấy kinh ngạc thốt lên.

Tôi cảm thấy chân tôi càng ngày càng tê dại, xương trong những cánh tay kia hình như thực sự chọc được vào trong thịt tôi, bất kể là tôi có kéo thế nào cũng không thể kéo ra được.

“Bỏ đi!” Đầu bếp Ngụy nhìn Trường Sinh rồi lại lựa chọn quay đầu giúp tôi kéo cánh tay trên người xuống: “Tôi vẫn cứ giúp cô vậy!”

“Chị ơi!”

Lúc này có lẽ là Tiểu Bạch đã nôn xong hết rồi, nó hàm hồ hét lên, dấu vết bị véo trên mặt nó cũng biến mất, rõ ràng là cái thứ véo mặt ép nó nôn hết linh thể ra ngoài vẫn còn ở đây.

Mà Đại Hồng với Vương Uyển Nhu, hai vị nữ trung hào kiệt này vẫn biến mất trong đám linh thể Tiểu Bạch nhổ ra kia, cũng không biết hai người họ làm gì trong đám linh thể đó nữa.

Tiểu Bạch đau khổ nhìn tôi, duỗi tay, kiễng chân như muốn ăn thua cho đủ với người véo mặt nó trong vô hình kia, hai mắt nó đều là trông mong nhìn tôi.

“Haiz!”

Tôi nhìn Tiểu Bạch, thở dài một hơi rồi đẩy đầu bếp Ngụy về phía sư thúc: “Ông đi giúp sư thúc tôi đi!”

Cũng không để ý đến những cánh tay bám trên người mình nữa, tôi dẫn ra năm lá Dẫn Lôi phù rồi để chúng đến xung quanh Tiểu Bạch và trên cả đỉnh đầu thằng bé nữa.

“Ầm!”

Dẫn Lôi phù vừa động, Tiểu Bạch lập tức thở phào một hơi, ngậm miệng lại chạy nhanh về phía đám tay nhỏ bám trên người tôi rồi há miệng ra cắn.

Không ngờ tới nhóc mập này lại biết săn sóc thế, tôi dẫn phù, ngưng thần nhìn, muốn tìm ra thứ véo miệng Tiểu Bạch rốt cuộc là gì.

Nhưng tiếng sấm vừa dứt, tôi đã nghe thấy trong không khí có tiếng cười khàn khàn, tiếng cười giống như đứa trẻ làm việc ác trong phim nhưng không có ai phát hiện ra ấy, nó bịt miệng ẩn trong bóng tối nhìn đám người lớn chúng tôi gấp gáp chán nản tìm nó.

“Hu! Hu!”

Trong số những linh thể Tiểu Bạch nhổ ra cũng cũng không thiếu những thứ hung ác, chẳng qua không biết vì sao chúng cứ quấn lấy Đại Hồng không buông, lúc này bộ quần áo đỏ trên người Đại Hồng đã không thấy đâu nữa, những linh thể kia vậy mà còn không ngừng chen vào bên trong.

“Cẩn thận!”

Tôi còn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng kêu khẽ của tuyết nữ, sau đó hai cái mũi băng bắn thẳng về phía tôi.