Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 352: Trò chơi đếm số




Tuy tuyết nữ có thể tìm được ma núi, nhưng việc cấp bách của chúng tôi bây giờ là tìm nhóm sư công.

Một là không biết bọn họ cầm Kiến Mộc có xảy ra chuyện gì hay không, hai là nhỡ người muốn lấy Kiến Mộc mà Đại Hồng nói xuất hiện, ba người một tàn một già một béo như họ chưa chắc đã đánh nổi.

Tôi đang do dự không biết có nên cùng tuyết nữ tìm tấm vải đỏ che trời hay không, thì đột nhiên tôi nghe thấy phía trước có tiếng kêu hoảng sợ, theo sau đó tuyết nữ bắt đầu la hét dữ dội, cả người em bắn ra vô số băng trụ bay phía những ma núi kia trốn.

Băng trụ kia không biết từ đâu trên người tuyết nữ bắn ra, tôi chỉ thấy một luồng hơi lạnh xuất hiện bên cạnh, tiếp đó liền vang lên những tiếng xoàn xoạt.

“Nhanh!” Đại Hồng liếc nhìn, vội vàng nhảy ra.

Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng biết có chuyện liền vội đi theo, nhìn về phía băng trụ rơi xuống chỉ thấy dưới tấm vải đỏ nó cắm phải còn có hai con vật nhỏ trông giống như sóc con.

Con vật nhỏ này còn không lớn bằng chuột bình thường, chỉ bằng kích thước con chuột bạch, một xám một nâu. Hai cái tai nhọn dựng đứng lên vì sợ, hai cái miệng nhỏ hơi hé ra, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, nhìn qua khá là đáng yêu.

Ngay khi chúng tôi đến gần chúng nó còn kêu chít chít ầm lên, chúng vươn bộ vuốt nhỏ chỉ bằng móng tay của tôi ra, cố gắng túm lấy tấm vải đỏ che trời.

Tôi vội chộp lấy tấm vải, nhìn chằm chằm hai con vật nhỏ này, nếu ai mà bảo đây là ma núi thì thà giết tôi đi còn hơn.

“Bị thương rồi.”

Tôi đang ngẫm nghĩ, liền cảm nhận được hơi lạnh thấu xương mà bạn nhỏ tuyết nữ mang đến, em nhặt hai con vật nhỏ dưới đất lên đặt vào lòng bàn tay, em ấy ngước nhìn tôi, lo lắng nói: “Chúng nó đang rất sợ hãi.”

“Đây là ma núi à?” Tôi liếc mắt định hỏi Đại Hồng, lại thấy cô ấy đang đứng thở hồng hộc ở bên đầu gió.

Nghe thấy tôi hỏi, Đại Hồng lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Đây là ma núi, chúng chẳng qua là bị người bắt ép mới tấn công chúng ta.”

“Sao cô biết được?” Tuyết nữ đặt chúng lên vai, bàn tay trắng muốt vừa chỉ đã khiến những băng trụ biến mất.

Tôi vội vàng tránh xa em ấy, tuyết nữ này không nhìn ra đấy, em ấy luôn dùng chức năng làm lạnh với chúng tôi, ai ngờ người ta vừa bực lên cái là có ngay vũ khí giết người chứ.

Trường Sinh cũng nhìn xung quanh, cầm lấy tấm vải đỏ trên tay tôi khẽ ngửi rồi nói: “Tấm vải đỏ này lên Côn Luân có thể sẽ có chút thay đổi.”

“Thay đổi gì?” Tôi nhìn chằm chằm tấm vải trên tay Trường Sinh hồi lâu, cũng chẳng thấy nó có thay đổi gì nhỉ?

Vẻ mặt Nguyên Thần Tịch cũng nghiêm lại nhìn tôi, đôi mắt anh lấp lánh nói: “Có thể đưa cho tôi ngửi chút được không?”

Tôi nhìn Trường Sinh ý bảo anh đưa cho Nguyên Thần Tịch, bỗng nhiên tôi nghe thấy Đại Hồng hét lớn: “Không được!”

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Đại Hồng đã giật tấm vải đỏ trên tay Trường Sinh, vội vàng nhét vào tay tôi nói: “Từ nay về sau, chỉ có cô cầm tấm vải đỏ này thôi.”

Tôi ngơ ngác siết chặt tấm vải, thật sự không nghĩ ra nó trong tay tôi có tác dụng gì, lại còn nói sẽ nguy hiểm khi trong tay họ nữa.

“Chị Uyển Nhu, dọc theo đường đi chị trông Trương Dương và tấm vải đỏ này, chúng ta đi thẳng đến đỉnh Côn Luân.” Đại Hồng kéo đầu bếp Nguỵ qua, đẩy ông ta về phía trước nói: “Chúng ta lên núi xuyên đêm, Đinh Lương dùng Thần Hoả phù.”

Tôi nhìn quanh, cảm thấy ngoài lâu ngày không giặt có hơi mùi ra thì tấm vải đỏ có gì khác lạ đâu, hay là mùi hôi của nó có liên quan đến không khí trong lành của Côn Luân?

Nhưng phải có lý do mới khiến Đại Hồng lo lắng như vậy. Hai ma núi trên người tuyết nữ chịu nguy hiểm đắc tội Sơn Thần chỉ để cướp lấy tấm vải đỏ che trời, chúng nó vừa đến tay đã bị thương nặng, ngay cả Đại Hồng và Vương Uyển Nhu đều không nhìn ra thứ gì ra tay.

Hậu quả của việc lên núi xuyên là cả người hoa mắt chóng mặt, tôi chỉ biết chết lặng đi theo tấm Thần Hoả phù trước mặt, trong lúc mơ màng nghe thấy sư thúc nói muốn chơi trò đếm số, không biết ông nghe ở đâu ra cái ý tưởng tồi tệ này.

Sau khi nghe luật chơi, tôi biết ngay đây có khả năng là trò mà ông ấy từng chơi khi tập huấn ở công ty. Luật chơi rất đơn giản, đó là điểm số theo thứ tự đi, từ đầu đến cuối, mọi bội số của 7 hoặc 7 số đuôi thì không được điểm số mà thay vào đó là vỗ tay.

Chơi trò này có thể tập trung sự chú ý, bởi vì chỉ cần bạn không chú ý nghe mọi người điểm số, nhỡ có người ở giữa vỗ tay bạn liền không nhớ nổi số của mình, hoặc đến lúc vỗ tay bạn lại điểm số là sai rồi.

Chúng tôi nhất trí đồng ý rằng người nào báo số sai phải hát một bài, tuy không quá đáng nhưng có thể khuấy động không khí.

Mới đầu đầu bếp Nguỵ chết sống không đồng ý, nói ông vốn là người nhà quê lên, mọi người thế này là bắt nạt, rằng ông ấy không biết hát.

Tuyết nữ theo đó lại bắt đầu phản đối, nhưng bị Đại Hồng quát một cái hai người này liền im thin thít.

Trước hết mở đường là Đại Hồng, tiếp đó là tôi, Trường Sinh, Tiểu Bạch, tuyết nữ, đầu bếp Nguỵ, Vương Uyển Nhu, Nguyên Thần Tịch, sư thúc. Tổng cộng chín người, độ khó khi chơi trò này vừa đẹp, đoàn người không quá dài, từ đầu đến cuối đều có thể nghe được.

Đằng sau Đại Hồng là đầu bếp Nguỵ, sau đó là hai bạn nhỏ Tiểu Bạch và tuyết nữ, tôi đứng sau chúng tận hưởng sự chăm sóc của ái ấu. Trường Sinh đứng sau bảo vệ tôi, sư thúc nhìn Trường Sinh và đi cuối là Nguyên Thần Tịch và Vương Uyển Nhu.

Thật ra tôi cũng không biết mục đích của sư thúc khi đề nghị trò chơi này là gì, nhưng nghĩ tới hôm qua mọi người đều không ngủ, đêm nay có thể không chịu nổi nên đành chơi cùng bọn họ.

Đại Hồng vừa mở đường vừa điểm số cũng không thành vấn đề, mới đầu tuyết nữ và Tiểu Bạch rất hứng khởi, giọng hai đứa này cực to.

Tôi thấy hai đứa nhỏ đi đường vốn đang hơi buồn ngủ trước mặt trở nên hứng thú, còn hơn một đám người chỉ biết ngẩn ngơ đi về phía trước nhiều.

Vòng thứ nhất 14 tình cờ đến tôi, bởi vì nhìn đường nên tôi báo số luôn, khiến tuyết nữ và Tiểu Bạch cười không ngớt.

Trường Sinh và sư thúc lập tức giải vây cho tôi, nói rằng ván đầu để thử, vòng tiếp theo mới bắt đầu khiến đầu bếp Nguỵ phía sau cứ cười nhạo tôi mãi.

Bắt đầu đợt hai, tôi nghĩ dù sao cũng có Đại Hồng mở đường, mọi người nối gót nhau, hơn nữa Đại Hồng còn cố ý nhấn mạnh rằng chúng tôi không nên nghe âm thanh trên đường đi kẻo bị doạ, vì vậy tôi không thèm nhìn đường, chỉ tập trung đi thẳng.

Vừa đi tôi vừa đếm xem mình vào số nào, tới vòng nào phải vỗ tay.

Kết quả đầu bếp Nguỵ mắc lỗi ở đợt hai, 47 báo số, Tiểu Bạch và tuyết nữ phá lên cười.

Gã cũng không đỏ mặt, trực tiếp hát một bản tình ca tặng cho Đại Hồng.

Từ khi ông ấy mắc lỗi, mọi người chơi vui hẳn.

Nhưng tới vòng thứ sáu đến lượt Đại Hồng vỗ tay, đầu bếp Nguỵ lập tức kêu to “50”, sau khi tôi báo “53” liền cảm thấy không ổn.

Tôi vừa tính qua, chúng tôi có 9 người, bắt đầu từ Đại Hồng, số bắt đầu của tôi là: 5, 14, 23, 32, 41, 50…

Mà đầu bếp Nguỵ ở sau Đại Hồng thì số của tôi phải cao hơn một bậc, sao lại lùi lại 3 được, rõ ràng cả quãng đường ngoài số ra thì ngay cả tiếng vỗ tay chúng tôi cũng nghe thấy, sao lại dư ra 3 số nữa.

Nghĩ đến đây tôi quay lại ra hiệu với Trường Sinh, đưa tay lên sờ lỗ tai, nhắc nhở anh ấy để ý xem có giọng nói lạ nào không.

Tôi vừa sờ xong lỗ tai với Trường Sinh liền nghe thấy sau khi Vương Uyển Nhu báo số 57, vậy mà lại vang lên giọng nói trong trẻo vui vẻ báo 58, tiếp theo một giọng khác nhanh chóng báo 59, tiếp đó Đại Hồng mới báo 60.

Nhưng sau Đại Hồng không phải giọng nói trầm thấp của đầu bếp Nguỵ mà là một giọng nữ hơi chói tai, lúc báo số 61 còn vang lên tiếng vỗ tay một cách khó hiểu.

Lúc này, tôi chỉ cảm thấy tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể đều nở ra, toả ra khí lạnh như tuyết nữ. Tôi vừa đi theo báo số hỗn loạn như không có việc gì xảy ra, vừa cố gắng nhìn về phía trước qua thân hình cao lớn của đầu bếp Nguỵ. Tôi muốn biết sau Đại Hồng, trước đầu bếp Nguỵ là ai.

Nhưng tôi có nghiêng đầu hay vừa đi vừa kiễng chân cũng không thể nào nhìn đến Đại Hồng, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của đầu bếp Nguỵ.

Đến khi tôi điểm số, nó càng ngày càng xa so với những gì tôi tính, ban đầu chỉ dư 3, sau đó dần dư 5, 6, 8…

Bởi vì con số càng ngày càng dài, tuyết nữ trước mặt tôi không ngừng vỗ tay nói: “Nhanh lên đi! Nhanh báo số đi!”

Trường Sinh cũng nghe ra vấn đề, vươn tay định kéo tôi nhưng lại không biết phải làm sao.

Những thứ đó hoàn toàn không nhìn thấy được, lại thực sự theo sau chúng tôi.

Đến lúc này tôi mới nghĩ đến câu nói nổi tiếng, ban đêm không được đếm số linh tinh, bởi vì số là đạo trời, rất dễ cộng hưởng với anh em tốt. 

Nếu bạn đếm số ở bên ngoài vào ban đêm, bạn sẽ thấy rằng dường như có những giọng nói khác đang đếm cùng bạn.

Đây cũng là lý do tại sao có nhiều chuyện ma về việc đếm cầu thang vào nửa đêm lại không thể đi ra được nữa. Gặp chuyện thì linh thể sẽ giở trò giống như con người, nghe thấy có người đang đếm cầu thang nó cũng sẽ chơi khăm để gián đoạn tư duy của bạn.

Việc này giống như khi bạn thấy ai đó đếm số bỗng muốn chạy lại báo bừa một số để họ loạn lên vậy.

Lúc đầu sư thúc muốn chơi trò này tôi còn định nhắc nhở, nhưng lại quên mất quy tắc ngầm dân gian mà gần như ai cũng biết này.

Buồn cười ở chỗ, chúng tôi còn chơi đếm số giữa rừng sâu, giống với lúc trước ở trong rừng hô lên “Mau tới bắt tôi đi”.

Đếm đi đếm lại, chênh lệch giữa các hiệp của chúng tôi cũng gần hai mươi mấy, số trước đó tôi báo là 146, sau đó Trường Sinh vỗ tay, nhưng tới lượt sau của tôi thì tuyết nữ trước mặt đã báo tới số 169 rồi. Ở giữa thiếu hẳn 24 số mà chúng tôi tổng cộng mới có 9 người.

Chỗ này thêm vào không biết bao nhiêu thứ nữa.

Chẳng lẽ Đại Hồng mở đường và Vương Uyển Nhu đi cuối đều không phát hiện ra ư, hay là cả hai người đều biết mà không nói.