Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 325: Thiên la địa võng




Chó bốn đầu nhào lên người tôi, bốn cái miệng nhắm vào cổ tôi không ngừng cắn loạn, đầu óc tôi ong ong, hoàn toàn không nghĩ ra được dùng loại pháp ấn nào, ngẩng đầu, nhấc chân, há miệng, tất cả đều làm theo bản năng để quấn ẩu với con chó đen bốn đầu kia.

Nhưng bất kể là số tay, chân hay là đầu còn có cả miệng của tôi đều không thể đọ được với con chó bốn đầu kia, chỉ trong chớp mắt, bả vai, cổ tôi đã có vô số vết thương nhưng đại đa số chúng đều không chảy máu mà lại nhanh chóng đông lại.

“Hây!”

Tôi đang cảm thấy đầu ngày càng choáng váng, ngược lại trong lòng vẫn còn nhẹ nhõm, nhớ đến sư công, sư thúc nhìn tôi bị thương rồi, hai người sẽ không hoài nghi đến những vết thương con thất tinh cẩu kia gây ra trên người tôi nữa.

Tôi nghe thấy những tiếng gào lớn đồng thời vang lên, sau đó trên mặt toàn là máu me tanh tưởi mà sư công đối diện sầm mặt nhìn Trường Sinh, nhấc tay vỗ vào đầu sư thúc bên cạnh.

“Chị ơi!” Tiểu Bạch đứng bên cạnh đầu tôi, duỗi tay đỡ tôi dậy: “Nhanh lên! Nhanh lên!”

“Ha! Ha!”

Đột nhiên trong hành lang xuất hiện một tiếng cười không đúng thời điểm, nhất thời tôi bật dậy từ dưới đất lên như cá chép, sau đó thấy tổng giám đốc Lư cười gian xảo đứng bên cạnh quan tài đá.

Tôi có thể thề với trời rằng nụ cười của tất cả những người tôi từng được thấy trong hiện thực, điện ảnh, tranh vẽ cũng không thể gian xảo bằng nụ cười của tổng giám đốc Lư.

“Soạt!”

Trường Sinh thấy tôi không sao, cành liễu sau lưng nhanh như sét đánh ngang tai bay qua quấn lấy tổng giám đốc Lư – người vẫn còn đang bị Khốn Tiên thằng quấn trên người.

“Thằng nhãi này!” Sư thúc cũng ăn khổ, nhấc thanh kiếm gỗ đào chưa từng rời tay lên xông tới.

Đến cả sư công cũng liếc tôi sau đó đón lấy Kiến Mộc Tiểu Bạch đưa tới rồi đến chỗ quan tài.

“Bên trong còn có một người nữa?” Hình như Tiểu Bạch rất hứng thú, kéo tay tôi nói: “Hình như là chị gái mập mập đấy?”

Nàng mập?

Đầu óc còn đang mơ màng của tôi lập tức tỉnh táo lại, tôi xông đến bên quan tài đá.

Quả nhiên bên dưới là nàng mập cả người đều là máu đang nằm đó, có điều hô hấp vẫn bình thường, có lẽ nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên con người không ngừng cử động nhưng mà vẫn không tỉnh lại được.

“Chị gái này mập quá đi!” Tiểu Bạch bám lên quan tài đá đung đưa chân rồi nhìn vào trong, nhấp cái miệng nhỏ: “Lúc trước có mập như vậy đâu?”

Tôi thực sự không muốn giải thích với Tiểu Bạch, trước đây chị gái này mập như thế đấy, chẳng qua là sau đó chị ấy không có đầu óc, đi rải máu, làm trời xanh cảm động nên mới gầy đi thôi.

Nhìn sư công cầm Kiến Mộc, tôi cũng bám lên quan tài đá giống Tiểu Bạch rồi kéo nàng mập ra ngoài.

Cô nàng này trên người toàn là mùi máu tanh của chó đen, vừa nãy chúng tôi không nhìn thấy cô ấy là do đám thi thể chó đen kia che mất.

Mệnh cô ấy cũng lớn thật, đá tinh chỉ quanh quẩn ở bốn mặt quan tài, không đi xuống đáy, nếu không bây giờ chúng tôi chỉ mình thấy từng “miếng” của nàng mập thôi.

“Giúp một tay nào!” Tôi thấy sư công còn đang cầm Kiến Mộc không tiến lên trước, bán tay nhấc nàng mập lên một nửa đã tê rần, nếu không để cô ấy chạm vào quan tài đá mà kéo ra thì đúng là tốn sức thật.

Thực ra tôi có thể dùng Đại Lực Kim Cương chú nhưng lỡ như dùng lực quá lớn hoặc là lực dùng không đủ khiến nàng mập chạm phải quan tài đá thì phải làm sao, dù cho chỉ có một ít da chạm vào thôi có lẽ ít nhiều gì cũng sẽ bị cắt mất hai lạng mỡ.

“Không cần!” Sư công sầm mặt nhìn tôi, gọi bốn ác linh nhẹ nhàng nâng nàng mập lên.

Sư công lùi về sau thuận tay ném Kiến Mộc vào trong quan tài đá, sau đó gọi tôi: “Được rồi.”

“Rắc!”

Kiến Mộc vào trong quan tài đá, quay hai vòng với đá tinh, quan tài đá truyền ra một tiếng “rắc” sau đó bốn vách vỡ ra thành từng viên đá nhỏ.

Tôi đang đón lấy nàng mập, còn nghĩ sao nàng mập lại tròn như vậy rồi, tôi bị dọa giật cả mình.

“Các người?” Lúc này tổng giám đốc Lư đã bị Trường Sinh trói chặt, đột nhiên anh ta nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ác ý, rồi gào lên: “Làm hỏng quan tài thần của tôi?”

Tôi cười với anh ta, đang muốn bỏ đá xuống giếng, muốn đâm sau lưng ông lớn này một chú, đột nhiên cảm thấy trong không khí hình như có thứ gì đó lưu động, những con trùng nhỏ bé mới nở ra đang bám trên người sư thúc vậy mà lại bò lại chỗ tổng giám đốc Lư.

Tôi còn chưa hiểu có chuyện gì thì thấy mặt Trường Sinh đầy vẻ không thể tin được, cậu buông lỏng toàn bộ dây mây với cành liễu rồi nhanh chóng quấn lấy tôi, nàng mập, Tiểu Bạch, lão Miêu rồi xông xuồng hành lan, vừa chạy vừa gào: “Trên người tên này có ma huyết của Si Vưu!”

“Cái gì cơ?” Trong lòng tôi đột nhiên có một âm thanh bén nhọn hớn hở.

Tôi bị Trường Sinh kéo xuống lầu, nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy, tôi vội quay đầu lại, hai mắt nàng mập híp lại như ngái ngủ nhìn tôi: “Tìm được ma huyết của Si Vưu rồi?”

“Mẹ kiếp!” Lão Miêu bị đụng vào tường mấy lần nhưng vẫn còn biết dùng tay bảo vệ sư công.

Tôi cũng bị đụng vào tường bên hành lang mấy lần, tổng giám đốc Lư cũng thực sự không giống như tôi nghĩ.

Đầu tiên giả chết, sau đó một lần lại một lần tạo bất ngờ cho chúng tôi.

Lại bị đụng mạnh vào một góc tường khác, tôi đang nghĩ sao lại đụng vào nữa thì có cảm giác hình như dừng lại rồi, tôi nhìn về phía trước.

Tôi bị bóp cổ!

Tổng giám đốc Lư vốn nên đứng phía trước lại cười một nụ cười gian chưa từng có với chúng tôi giống như chuyện chúng tôi chạy trốn thực nực cười.

Tôi đột nhiên nhớ ra thiếu niên hấp thụ năm cỗ quan tài đá Si Vưu trên bức bích họa, anh ta cũng chậm rãi mọc ra một chiếc sừng trên đầu sau đó đeo lên chiếc mặt nạ Si Vưu.

Vị tổng giám đốc Lư này là người được chọn trên bức bích họa đó?

Nhưng chuyện này chúng tôi còn chưa từng định liệu đến?

Tôi vẫn luôn nghĩ theo như tình tiết trong những câu chuyện trên ti vi, phim truyền hình hay tiểu thuyết thì nhân vật phản diện cuối cùng chắc chắn sẽ nằm trong nội bộ của chúng tôi, nhưng tổng giám đốc Lư này nói thế nào cũng không thể tính là người trong nội bộ của chúng tôi được.

Sau đó tôi thấy tổng giám đốc Lư há miệng về phía chúng tôi, tôi nghe thấy sau lưng truyền tới âm thanh ì ì, dưới chân lít nhít toàn trùng to trùng nhỏ phi xuống như đi đầu thai.

“Hây!” Tôi vội ném Chưởng Tâm Lôi về phía đám trùng kia, sau đó nói với Trường Sinh: “Thả chúng tôi xuống mau!”

Nhưng Trường Sinh làm như không nghe thấy, dây mây quấn quanh tôi càng lúc càng chặt, sau đó xông qua chỗ tổng giám đốc Lư.

“Ha!” Tổng giám đốc Lư mở miệng hít một hơi lớn, trùng tử đang bò trên đất, rễ mây của Trường Sinh đều bay vào miệng anh ta.

“Định!”

Mắt thấy cành liễu của Trường Sinh đi vào miệng tổng giám đốc Lư, tôi còn chưa kịp hành động đã nghe thấy sư công trầm giọng hô một tiếng sau đó thoát ra khỏi cành liễu và dây mây, nhào về phía đầu tổng giám đốc Lư còn có cả cục u trướng to trên đầu anh ta nữa.

“Xì!”

Tôi hoàn hồn lại cũng vội kết pháp ấn nhưng tay vừa động đã thấy trong đôi mắt nhỏ của Âm Long toàn là sự sợ hãi, lè lưỡi rắn rồi lui về phía tay tôi.

“Xì!”

Trái ngược lại với Âm Long, rắn đen vậy mà lại xông xuống từ trên đầu cầu thang, nó há miệng cắn về phía đầu tổng giám đốc Lư.

“Thả em xuống!” Tiểu Bạch gào lên với Trường Sinh bằng cái giọng non nớt.

Nhưng thằng bé vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy rắn đen phía trước đau đớn gào lên, sau đó miệng phun ra máu tươi, cái miệng cắn vào tổng giám đốc Lư không thể khống chế được nữa mà há to ra.

Mặt tổng giám đốc Lư toàn là trùng, cái sừng mới mọc của anh ta đâm thẳng vào hàm con rắn đen.

Trên mặt có kẽ hở, những con trùng kia phi vào miệng tổng giám đốc Lư mà mặt tổng giám đốc Lư đã không nhìn ra chút màu da nào mà tím tái lại rồi.

Nước bọt của rắn đen cũng có độc, dù cho trong người tổng giám đốc Lư có vô số trùng ẩn trong đó cũng không thể kháng lại được.

“Xì!”

Âm Long còn đang lủi về sau cánh tay tôi, tôi dùng một tay khác vỗ nó sau đó ném về phía tổng giám đốc Lư một Chưởng Tâm Lôi.

“Chưởng Tâm Lôi không có tác dụng!”

Tôi vừa nổ ra, bên tai có ngọn gió âm xào xạc, Tiểu Bạch hét lên.

Sau đó từ trong miệng Tiểu Bạch, đủ các dạng linh thể không ngừng bay ra, chúng lập tức quấn lấy tổng giám đốc Lư.

“Bát Phương Kết Linh!”

Lúc này sư công đang lơ lửng trên không trung, đôi mắt ông ấy sáng quắc nhìn tổng giám đốc Lư, trầm giọng: “Đạo Pháp Nguyên Thiên!”

Hai câu này tôi đều chưa nghe thấy bao giờ nhưng sau khi sư công nói xong hai câu đó, âm phong hình như dừng lại, những con trùng bò về phía miệng tổng giám Lư cũng chậm đi.

“Khóa!”

Sư công lập tức trầm giọng hô, những lá bùa dán đầy trên bức tường bên hành lang đồng loạt lóe ra ánh sáng vàng, giống như bị người ta khống chế, bao quanh tổng giám đốc Lư.

“A!”

Tổng giám đốc Lư ngửa đầu, há miệng về phía ánh sáng vàng kia, anh ta vậy mà dùng phương pháp nuốt xuống cũ rích này.

“Tật!”

Nhưng anh ta vừa mở miệng, tôi liền nghe thấy một tiếng vang thanh thúy phía sau hành lang, sau đó một thứ đồ giống như tấm lưới được ánh sáng trắng kết thành từ trên hành lang giăng xuống, vừa hay trói chặt tổng giám đốc Lư ở giữa.

“Địa võng!” Vương Uyển Nhu bay qua, cây trâm trong tay vô cùng ưu nhã vẽ lên.

“Thiên la địa võng!” Lớp da trên mặt tổng giám đốc Lư nhanh chóng bị lột xuống giống như không còn nhìn thấy da đâu nữa, mí mắt cũng biến mất, tròng mắt giống như bị rớt mất mắt rồi vẫn còn nhìn chằm chằm chúng tôi: “Quả nhiên các người có chuẩn bị mà đến!”

“Thiên La!”

Anh ta vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng của sư công, sau đó ông ấy đột nhiên rơi từ trên không trung xuống.

“Phịch!”

Sư công vừa rơi xuống, ánh sáng vàng trên bốn bức tường lóe lên, giao nhau cùng với ánh sáng trắng làm mắt tôi đau nhói.

“Khặc! Khặc!”

Tôi nhắm mắt theo bản năng, nghĩ tung chiêu lớn thế này chắc tổng giám đốc Lư xong rồi nhỉ.

Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cười khặc khặc quái dị, cố nhịn sự đau đớn trước mắt, tôi thấy một người phụ nữ vô cùng hiện đại, xinh đẹp, trang điểm nhạt, mặc váy ngắn duỗi tay kéo tổng giám đốc Lư, sau đó vẫy tay cười với chúng tôi: “Thiên la địa võng thì đã sao? Các người giết đồ nhi của ta, sau này ta sẽ tìm các người tính sổ!”

Sau đó thấy những lá bùa đen trắng đan xen trên bức tường giống như có sự sống, chúng nhanh chóng lủi mất.

“Đi!”

Cành liễu của Trường Sinh bị đứt rất nhiều hơn nữa chúng cũng bắt đầu đông kết lại như miệng vết thương của tôi, nhưng chúng vẫn nhịn đau phất về chỗ người phụ nữ kia.

“Ầm!”

Nhưng những phù văn trên tường lóe lên, người phụ nữ và tổng giám đốc Lư đều không thấy đâu nữa.

“Đuổi theo!” Lúc này nàng mập còn bị quấn chặt lấy, cô ấy hình bức tường: “Đã không biết đến nước nào rồi mà mọi người còn không đuổi theo sao?”