Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 317: Ký hiệu điểm bích họa




Tôi nhìn đám người ngồi như một phiên tòa hình sự, đứng thẳng lưng ở đó.

Trường Sinh vẫn vẫy vẫy tôi, ý bảo tôi mau quỳ xuống.

Mắt tôi cũng cay cay theo, nếu như sư phụ ở đây, tôi chỉ cần làm nũng là được rồi, bây giờ đến cả Trường Sinh cũng làm khó tôi như vậy.

“Nhóc Dương!” Sư thúc ở đằng sau đẩy eo tôi một cái, khẽ nói: “Lão già này thật sự tức giận rồi, con làm dịu trước đi!”

“Chuyện gì?” Tôi nhìn lão địa chủ đang trừng mắt vểnh râu ở phía đối diện một cách nặng nề, hít vào một hơi nói: “Con đã làm sai điều gì à?”

“Con nhóc không biết sống chết này!” Sư công chợt đứng dậy khỏi ghế, quát to với tôi: “Con còn biết hỏi con đã làm sai điều gì sao, lúc con chạy ra ngoài một mình có nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì đó không?”

Tôi thầm thở dài một hơi, đã nói rồi, nếu như có chuyện gì lúc nãy sư thúc cũng sẽ không dùng lời nói sắc bén với tôi đâu, hóa ra là nói tôi chạy lung tung khắp nơi, thoáng cái tôi đã nắm được ngọn nguồn, tôi đưa con mèo trắng trong túi cho Trường Sinh ôm, nhanh chóng móc ra con sâu ăn xác lấy được từ trên người Tịnh Trần cầm trên tay, sau đó giũ tấm vải đỏ che trời được kết thành bao vải trong tay ra, nói với sư công: “Tuy con chạy nhưng lại thu thập được rất nhiều đó!”

“Con còn mạnh miệng, tốt tính như tên Hắc vậy!” Sắc mặt sư công vẫn đen kịt, chỉ về đằng sau tôi rồi bảo: “Nếu như không phải bọn ta đến nhanh, con cho rằng một mình con có thể thoát ra khỏi căn nhà kia?”

Tôi trừng mắt liếc sư thúc, chắc chắn là ông ấy đã nói với sư công chuyện tôi đi đến nhà của nhà họ Lư, đành mím môi không nói thêm gì nữa.

“Con xem nó cũng đâu có tác dụng!” Sư công quát lớn với tôi, hơi tức giận bảo: “Bọn ta đều đã chết rồi, sao con có thể chạy lung tung khắp nơi chứ!”

“Không phải sư thúc bảo sẽ để Ngụy Yến giả trang thành con hay sao!” Tôi lầm bầm, khí thế của lão địa chủ này vẫn rất mạnh nha, ấy vậy mà tôi lại chẳng tìm được một lý do nào để phản bác lại ông ấy cả, đành phải khẽ nói: “Không phải con vẫn mạnh khỏe hay sao!”

“Con!” Sư công giận đến mức nhướng mày, đành phải khoát tay nói: “Con quả nhiên là đệ tử tốt do tên Hắc dạy dỗ, tính tình giống hệt với nó vậy, trừ bướng bỉnh ra thì chính là tự cho rằng mình đúng, giống như làm 

việc gì tốt thì mọi người cũng phải cảm tạ con vậy đó!”

Tuy lão địa chủ này tổng kết rất đúng về tính tình của sư phụ, nhưng  lòng tôi vẫn không dễ chịu, nhưng ngẫm lại dường như sư phụ rất kính trọng lão địa chủ này, lúc trước vậy mà ông còn giương nắm đấm với Vương Uy, vì sư phụ, tôi cũng bèn thở dài nói: “Mọi người bắt được giám đốc Lư kia chưa!”

“Thế mà cái tên nhóc chết tiệt này còn dám lấy nhà họ Nguyên ra để làm những chuyện kia!” Sư công lạnh lùng hừ một tiếng, nói một cách vô cùng tự đắc: “Có ta ra tay, tên nhóc này còn chạy được ư!”

Tôi thấy dáng vẻ không khoác lác sẽ chết này của lão địa chủ, đảo hai mắt, không nhịn được muốn phỉ nhổ ông ấy.

Trường Sinh vội kéo tôi lại, sợ tôi mở lời kiêu ngạo đắc tội với vị lão địa chủ, vội vàng đưa con sâu ăn xác tôi đang cầm trong tay về phía Vương Uyển Nhu, nói: “Cô xem con côn trùng này, có phải là thứ ra khỏi người Viên Uy không?”

“Sâu ăn xác?” Lúc này, Vương Uyển Nhu mới giật mình tiến lên một bước, nhận lấy con sâu trong tay Trường Sinh, nhìn trái nhìn phải một lượt, nói: “Sao con sâu này lại chết khi vẫn còn ở trong cơ thể chứ? Trùng ăn xác nhất định phải ở trong xác thịt, bắt đầu chiếm đoạt ác linh từ bên trong, một khi thân thể bị hủy hoại nó sẽ từ bên trong leo ra ngoài, thịt tiếp xúc với không khí sẽ hóa thành tro bụi, chỉ còn một cái vỏ bọc chia năm xẻ bảy.”

Tôi nhanh chóng nói với họ chuyện mình đi đến cung Ngọc Hoàng nhưng lại bị lão Diêu kéo đi xem xác của Vương Sĩ Bình, lái xe đi Nam Nhạc lại trông thấy Tịnh Trần chết, và Lưỡng Trọng Thiên đạo tràng đã bắt gặp được ở dưới đỉnh Chúc Dung.

Sư công nhìn tôi một cái, thoạt nhìn dường như ông ấy không hề vui cho lắm vì đã bỏ qua cho tôi nhanh như vậy, nhưng lại nhịn không được muốn đi xem con sâu ăn xác kia trong tay Vương Uyển Nhu, đành phải hất râu về phía tôi, sau đó quay người đưa tay ra với Vương Uyển Nhu, lại xem như tôi hoàn toàn không hề tồn tại.

Tôi mừng vì mình đã có cơ hội để thoát khỏi phiên tòa hình sự, vội kéo Trường Sinh ra đằng sau xem tổng giám đốc Lư bị bọn họ bắt được.

Kết quả sau khi chạy ra phía sau quan sát, còn một chút dáng vẻ con người nào đâu chứ, toàn thân đều chảy huyết thanh màu vàng, miệng còn không ngừng nuốt một ít chất nhầy màu trắng ở bên ngoài…

Tôi chỉ liếc một cái đã vội dời mắt đi chỗ khác, che miệng nhìn Trường Sinh nói: “Đây là giám đốc Lư à? Sao lại thành thế này?”

“Bản thân ông ta đã như vậy rồi!” Trông Trường Sinh cũng có vẻ khó chịu, kéo tôi lui về sau nói: “Có lẽ ông ta chính là cổ vương!”

“Cái gì?” Tôi nghe thấy mà hai mắt sững sờ, giám đốc Lư này là cổ vương?

Mấy năm trước, lúc tôi mới gặp cái tên này, ông ta còn bị bố giả chết dọa sợ mất mật, sao mới chỉ mấy năm mà đã thành cổ vương rồi?

Nghe như thể bên trong có chuyện cũ, tôi vội vỗ Trường Sinh rồi nhỏ giọng bảo: “Nói mau, sao nhà họ Nguyên có thể bắt được ông ta thế?”

Trường Sinh nhìn vẻ hưng phấn trên mặt tôi, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cô vẫn thích hóng chuyện đến như thế!”

Tôi nhíu mày, tỏ ý bảo anh mau kể, thật ra lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như không phải bọn sư phụ ngăn chặn được giám đốc Lư, đoán chừng chúng tôi thật sự không thể nào ra khỏi tòa nhà họ Lư âm u đầy tử khí kia được.Dưới sự giật dây của Ngụy Yến, đám người sư công đã ở lại nhà họ Nguyên từ sau khi trở về từ Nguyên Lăng. Đầu tiên, cô ấy cho rằng trong căn nhà kia đã từng bị quỷ quấy phá vài lần, dù sao cũng chẳng bán được; Hai là có thể tìm được một chút manh mối về nhà họ Nguyên bên trong căn nhà kia và đi xem thử tầng hầm năm đó một chút.

Cho nên trong hai ngày nay, Trường Sinh với sư thúc cứ huyên thuyên rằng nhất định phải chạy đến nhà họ Nguyên để thương lượng với bọn họ, thuận tiện còn giấu tôi làm một người giấy giống tôi bảy tám phần.

Nhưng sau khi Ngụy Yến đưa tới, lúc đầu bọn để cho Trương Dương thật tôi đây làm giả và phô trương ở bên ngoài, bọn họ thì bí mật trông chừng Đinh gia chỗ tối trông coi quản lý Lư, phát hiện Ngụy Yến đóng giả làm Trương Dương thật.Nhưng bọn họ vừa bố trí xong thì lại nhận được cú điện thoại bảo muốn đi Nam Nhạc của tôi, toàn bộ đều hỗn loạn, nhóm người bèn lên xe muốn đuổi theo tôi, kết quả xe vừa đến đường cao tốc, họ lại nhận được điện thoại của bà Đinh bảo rằng Đại Hồng biến mất rồi.

Cho nên sư công mới tức giận với tôi như vậy, bởi vì sự lỗ mãng của tôi đã làm loạn hết bố trí của bọn họ.

Bọn họ đành phải để Vương Uyển Nhu về trước, sau đó lại tìm một giao lộ cao tốc gần đó để quay đầu lại, họ không ngừng gọi điện thoại cho tôi nhưng tôi chẳng hề nhận.

Nói đến đây, Trường Sinh kéo lấy tay tôi nắm chặt: “Lúc ấy, lão Tần lão sắp phát điên rồi, cứ liên tục mắng ông Đinh vô dụng, sau đó bảo ông Đinh lái xe đến Nam Nhạc đòi người, nếu như không thể trả lại cho ông ấy một đồ tôn dồi dào sức sống, ông ấy sẽ đập nát Nam Nhạc! Trương Dương, tôi cũng bị dọa rồi! Tuy nói tôi hề cảm nhận cô gặp chuyện, nhưng vừa nghĩ đến việc cô có thể… tôi liền…”Tôi thè lưỡi, Nam Nhạc kia là hai kiểu thế giới, có lẽ không hề có tín hiệu, nếu không đã nhận được tín hiệu rồi, tôi liên tục biểu hiện rằng sau này mình sẽ không rời khỏi nhóm nữa, bảo Trường Sinh nói tiếp.

Lúc này, Trường Sinh mới bất đắc dĩ lắc đầu với tôi, anh liếc nhìn đám người đang chụm đầu vào nhau ở bên ngoài một cái, khẽ thấp giọng nói.

Có điều, khi đó bọn họ cũng biết chuyện đi Đại Hồng và Ngụy Yến trước tương đối quan trọng, nên cũng không hề nghe lời lão địa chủ mà làm ra chuyện điên rồ như chạy đến Nam Nhạc đòi người.Sau khi bọn họ trở về nhà họ Đinh, quả thật không hề phát hiện được tung tích của Đại Hồng và Ngụy Yến, càng không hề nhìn thấy con mèo trắng tôi xách ra khỏi ** kia, ngay cả Vương Uyển Nhu cũng chẳng hề cảm nhận được chỗ của bọn họ, lúc này họ mới cảm nhận được rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Mọi người lại sợ có người đến nhà họ Đinh, vạch trần chuyện chúng tôi đã chết dưới cổ động, bèn quay về nhà họ Nguyên.

Thật không ngờ vừa về đến nhà họ Nguyên, sư thúc với Trường Sinh tìm một chỗ đi đỗ xe, bọn sư công đi vào bên trong trước liền đụng phải tổng giám đốc Lư với một người phụ nữ đang…

Ban đầu, sư công đang tức giận chỉ muốn mắng cho tổng giám đốc Lư đang làm chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục kia một trận, thật không ngờ tổng giám đốc Lư trông thấy bọn họ không phải lão già thì là trẻ con bèn thể hiện uy lực, cũng không biết là thẹn quá hoá giận hay là muốn giết người diệt khẩu gì đó, thế mà lại thả cổ với đám sư công!

Vốn Vương Uyển Nhu nhìn thấy chuyện này đã muốn quay đầu rồi, kết quả sau khi tổng giám đốc Lư thức dậy từ trên người của người phụ nữ kia, lại đột nhiên phát hiện người của người phụ nữ kia bị trồng âm rận mẫu cổ, mà từ dấu tích của tổng giám đốc Lư kia trông thế nào cũng chẳng thấy ông ta giống một kẻ bị hại, vậy đây chẳng còn là chuyện mắng vài câu bại hoại thuần phong mỹ tục là có thể giải quyết.

Lão địa chủ đang tức giận muốn cùng tấn công, mà Vương Uyển Nhu cũng cảm thấy hứng thú với âm rận kia, Tiểu Bạch quả thật là đi chỉ thêm phiền, cho nên mấy người bèn cùng nhau đánh hội đồng tổng giám đốc Lư.Đợi sư thúc với Trường Sinh đến gặp tổng giám đốc Lư, lập tức vạch trần thân phận của ông ta, tổng giám đốc Lư này càng không thể để bọn họ trốn thoát được.

Trường Sinh cũng không hiểu rõ đánh nhau cho lắm, chỉ là độc trùng trên người tổng giám đốc Lư này không hề nặng, chủ yếu nhất là dường như còn có bí thuật gì đó, thế mà còn có thể dùng máu mình làm chất dẫn, để thuật pháp không thể thi triển, bắt đầu chiếm chút hời nhỏ từ tất cả mọi người.

Điều làm sư công tức giận hơn chính là trên người tổng giám đốc Lư này lại trói buộc vô số linh thể trẻ con, đều chết đi sau khi nhận tất cả tra tấn lúc còn sống, có thể nói lệ khí còn lợi hại hơn so với những tiểu a ca, tiểu a muội được sư công nuôi dạy tiếng Hoa kia.

Cuối cùng vẫn là Trường Sinh vận dụng Kiến Mộc mới thu toàn bộ mấy tiểu quỷ kia vào, sư công giận đến mức chẳng còn khách sáo với tổng giám đốc Lư một chút nào cả.

Nhưng sau khi bị bắt, tổng giám đốc Lư vẫn còn cười ha hả, cào nát vô số vết thương trên người mình, như thể muốn chiêu một thứ gì đó đến, nhưng cuối cùng cũng chẳng đến, bây giờ nghĩ lại chắc chắn chính là ba con búp bê cỏ bị tôi nghi ngờ kia.

Tôi nghe xong thì nói thật kỳ quái, sao ba con búp bê cỏ kia lại điên loạn như trẻ con không có người lớn ở trong nhà thế kia, hóa ra người lớn thật sự không có ở nhà, điên cuồng chơi đùa ở nhà đấy mà.

“Kể xong thì hai đứa ra đây nào, còn chưa kết hôn, trốn ở trong đấy làm gì!” Dường như cơn giận của sư công vẫn còn chưa tan, nói chuyện rất khó nghe, hét lớn với chúng tôi.

Tôi vừa đi ra ngoài đã thấy đầu bếp Ngụy đã đứng ở một bên, nói với tôi: “Cô đưa những cái ký hiệu này cho bọn họ xem thử đi!”

Sư công lại trừng tôi một cái, vô cùng bất mãn nói: “Thật không rõ, sao lúc trước tên Hắc lại nhận con làm đồ đệ nhỉ!”

“Không phải mới vừa nói bọn con rất giống hay sao!” Tôi thấp giọng nói thầm, xoay điện thoại di động, trông thấy sư công nhướng mày, bèn vội vàng đưa ảnh chụp cho ông ấy, bảo: “Con gặp ở trên vách đá con suối Âm kia, lúc xuống lần thứ hai nó đã bị người ta mài mất rồi, con còn tưởng rằng là sư phụ ra tay.”

“Đây là…” Sư công híp mắt lại thành một đường nhỏ, hét lớn với tôi: “Nhỏ như vậy sao mà nhìn được!”

Tôi vội vàng mở màn hình điện thoại cảm ứng ra hai bên, hơi khinh bỉ vị lão địa chủ ở lâu trên núi này, quả nhiên vẫn không theo kịp thời đại nhỉ!

Sư công ngắm vài lần, lại đưa cho Vương Uyển Nhu với lão Miêu, nói: “Có thấy quen mắt không?”

Nghe sư công nói thế này, lòng tôi bỗng giật mình, vội nói: “Người từng trông thấy ở đâu?”

Vương Uyển Nhu ngắm một hồi, trong mắt cũng đầy vẻ khiếp sợ, nói: “Đây là bích họa của thôn Thần kia?”