Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 119: Âm khí nhập thể




Tôi nghe thấy tiếng thét chói tai thì vội nhìn về phía bên cạnh mộ phần, chỉ thấy người trong mộ kia vốn đã chết được mấy ngày, hẳn phải là thi thể vừa mới thối rữa thì bây giờ đều biến thành đống xương cốt, mà trong xương còn có hàng ngàn đoạn rễ nhỏ, nhìn số lượng và kích thước thì không khác những sợi rễ mà cây đa thả xuống lắm, từng đám từng đám nằm trong hài cốt, có rất nhiều người không nhìn thấy, rõ ràng là nối vào trong xương.

Chỉ có điều trong đám rễ mơ hồ lộ ra những ống xương người, cho dù không doạ đến người khác, cũng sẽ khiến người ta ghê tởm.

“Con gái ơi!” Mẹ của quả phụ Liễu vừa thấy cảnh tượng này thì gào thét. Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, gào lớn một tiếng xong, hai mắt trợn ngược rồi ngã xuống.

“Nhanh!” Tôi thấy bà ta như vậy thì không dám cáu giận nữa, vội kéo Trường Sinh chạy nhanh hai bước, tay nhanh chóng dẫn một tấm Định Hồn phù lên trán bà ta.

“Á!” Một người bên cạnh đang muốn đỡ bà ta lại bị lá bùa tôi dẫn qua doạ sợ, lăn sang một bên.

“Bảo người giết một con gà sống, lấy một chén máu gà!” Tôi dùng sức dán tấm Định Hồn phù kia lệ, lại nhanh chóng dính chút nước miếng lên ấn đường của bà lão này, sau đó lấy từ trong balo ra một nắm gạo nếp trộn tro hương, vén áo bà ta lên, áp nó lên ngực bà ta.

“Này! Này! Đang xảy ra chuyện gì đây?” Trưởng thôn thấy lại xảy ra chuyện, rốt cuộc chịu không nổi nữa, dậm chân hét lớn.

“Đây là mạng người đấy, ông còn không mau nghe Trương tiểu tiên sinh, đi mau đi!” Lão đạo Diêu vung phất trần trong tay về phía trưởng thôn, vội nói: “Mau đi giết gà đi!”

Trưởng thôn nhìn tôi đang bận rộn, lại nhìn lão đạo Diêu với một thân tiên phong đạo cốt, cuối cùng đành phải thở dài một hơi, mắng to về phía đám đang hóng chuyện: “Chỉ biết đứng nhìn! Còn không mau đi bắt gà!”

“Đây là bị sao vậy?” Trưởng thôn mắng người xong, lại khẩn trương đến sát gần tôi, hỏi.

Siết chặt gạo nếp trộn tro hương trong tay, tôi giương mắt nhìn mấy bà bác gào thét rất lớn tiếng của nhà họ Liễu, nói: “Bà ấy bị ân khí nhập thể, ban đầu chỉ là buổi tối lúc đi ngủ luôn cảm thấy mình đang rơi, sau mười ngày nửa tháng như vậy, lại mơ thấy người chết ở trong mộng, luôn đi theo người chết kia, dần dần lại cảm thấy mình rất sợ lạnh, mỗi đêm đi ngủ luôn cảm thấy ngủ không nóng, cho dù trời nóng cũng phải đắp chăn bông thật dày, ban ngày cũng phải mặc đồ dày!”

Tôi vừa nói vừa cẩn thận đánh giá biểu cảm của mấy bà bác lia, quả nhiên mỗi lần tôi nói một câu, các bà đều không nhịn được run một chút, đến cuối cùng thì hai mắt trừng tôi với vẻ không thể tin được.

Trong lòng thôi thầm sảng khoái, cho mấy bà ban nãy gào tôi!

“Chuyện này không bao lâu nữa, dương khí toàn thân sẽ bị hao sạch, chỉ cần nguyên khí hao tổn quá độ, lập tức sẽ bất tỉnh nhân sự(*), thần tiên cũng không cứu được!” Tôi cúi đầu lấy gạo nếp trộn tro hương trên ngực bà lão xuống, lại đắp lên một chút, sau đó dùng sức đ è xuống ngực bà.

(*) trong raw là 背过气去, thì 背过气 là ngất xỉu hoặc hết hơi á, tui k rõ cả cụm này có nghĩa là ngất thôi hay là chết luôn nên tui cứ để z, có gì beta sửa giùm nha

“A!” Bà lão kia ho một tiếng, lập tức tỉnh lại.

“Đến đây! Đến đây!” Lúc này, một người cầm hai con gà sống trong tay chạy nhanh tới, một người chạy phía sau cầm theo con dao và bát cũng sải bước về phía này.

Tôi vội đặt bà lão lên mặt đất, sai người cầm dao giết gà, bưng chén máu gà đến trước mặt bà lão kia, nhắm máu gà thẳng vào mũi miệng bà, dính chút máu gà trong tay chậm rãi búng lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu và huyệt Kiên Tỉnh, trong miệng nhanh chóng niệm Khu Linh chú.

“Ừm…” Mặt bà lão lập tức co rút, sau đó cả người run lên, há miệng hà một hơi khí lớn vào bát máu gà kia.

“Xèo!” Chỉ nghe thấy tiếng “xèo xèo” vang lên, bát máu nóng nãy còn bốc hơi lập tức kết thành một lớp băng mỏng lộn xộn.

“Á!” Mấy bà bác nhà họ Liễu đang hóng chuyện ở bên cạnh lập tức che miệng thét chói tai, sắc mặt trắng bệch.

“Oẹ!” Mẹ của quả phụ Liễu vừa hà hơi xong, há miệng muốn nôn ra, tôi vội quẹo đầu bà ta sang bên kia, tôi không muốn bà ta nôn lên người mình.

“A?” Một chú ở bên cạnh nhìn thấy thứ mà mẹ của quả phụ Liễu(*) nôn ra, che miệng mình lại rồi quay sang bên cạnh muốn nôn.

(*) này trong raw là 柳寡妇她们, mà tui nghĩ tác giả định viết là 她妈 (tāmā) mà nhầm thành 她们 (tāmen).

Tôi khẽ liếc mắt nhìn chất nôn của bà ta ở bên cạnh, toàn là một ít nước đen trộn với một vài thứ không nhìn rõ, ném chén máu gà đã bắt đầu đen xuống đất.

Trường Sinh duỗi chân đá đá chén máu gà kia, nói với tôi: “Sao nhìn ra được?”

“Nhân trung của người bị âm khí nhập thể sẽ trở nên dẹt, sau đó trung khí sẽ bắt đầu yếu đi, quan trọng nhất là cảm giác!” Tôi nháy mắt với Trường Sinh, ý bảo cậu nhìn mấy bà bác Liễu kia.

“Kéo những thi thể kia ra đi!” Tôi lười quản mấy bà bác Liễu đang châu đầu ghé tai kia, khoát tay áo với trưởng thôn, nói.

Trưởng thôn đang nhìn chén máu gà đông lạnh dưới chân Trường Sinh biến thành máu gà đen đông lạnh, thấy tôi nói chuyện với mình thì sợ tới mức thu mũi chân vừa thò ra lại, vội gọi mấy người đang hóng chuyện ở xung quanh đến hỗ trợ.

Những người đó thấy tôi ra đại chiêu, lập tức như có người chống lưng, ngay cả xương người trong mộ bị đám rễ bọc lấy cũng không sợ đến vậy, một đám cầm cuốc câu đống xương kia lên.

Người nhà ở bên cạnh nhìn thấy cũng không nói gì nữa, chủ yếu là không dám tin ở trong đám rễ kia là thân nhân đã bị chôn mà họ tận mắt nhìn thấy.

Tiếp theo thì chuyện dọn dẹp xương cốt là sở trường của Trường Sinh, không cần tôi gọi, cậu đã tự đi lên rút đám rễ kia ra đưa cho tôi.

Rễ rời khỏi xương, thế mà còn đang nhúc nhích, giống như con trùng nhỏ duỗi đuôi ra.

“Đây là trùng hay là rễ?” Lão đạo Diêu duỗi đầu, khó hiểu mà hỏi,

“Rễ!” Hai tay Trường Sinh dùng sức bẻ gãy cái rễ kia, chỉ thấy bên trong hai đoạn rễ còn có một chút ** đỏ tươi chảy ra.

Những ** kia vừa tiếp xúc với không khí, lập tức toả ra mùi tanh nhàn nhạt.

“Đây là?” Lão đạo Diêu vừa nhìn, lập tức lui về sau hai bước, chỉ vào rễ cây trong tay Trường Sinh, nói: “Đây là cái cây mây mà Liễu oa tử đã ăn!”

“Đúng vậy!” Tôi lấy một cây nhét vào trong tay lão đạo Diêu, cười to: “Đạo trưởng còn chưa ăn cơm sáng nhỉ, lấy một cái lót dạ đi!”

“Đừng!” Lão đạo Diêu cuống quít lùi ra, hai tay khua khoắng về phía tôi.

“Trương Dương, đừng nghịch!” Trường Sinh quát nhẹ tôi một tiếng, ném rễ trong tay sang một bên, nói: “Đến giúp tôi xử lý đi!”

“Ồ!” Tôi buồn cười nhìn khuôn mặt lão đạo Diêu bị doạ đến mất sắc, đang muốn quay người đi giúp Trường Sinh thì nghe thấy mấy tiếng thét chói tai.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy người giúp nâng thi cốt đi đang cuống quít vỗ đám rễ trên tay.

Đang khó hiểu muốn mở miệng nói họ, lại thấy một người ném thi cốt xuống, dùng sức tóm lấy một cái rễ trên tay giựt ra, rễ kia đã đâm vào trong cánh tay anh ta, bị anh ta rút ra như vậy thì lập tức kéo theo một ít máu!

“Á! Thứ này hút máu người!” Mấy người nâng thi cốt khác sợ tới mức hét chói tai, dùng sức vỗ đám rễ trên người.

“Tránh ra!” Tôi nhìn thấy thì tim đập thình thịch, một tay đoạt lấy một con gà sống, kéo dao rạch một cái ở đầu gà, cầm màu gà tưới mạnh về phía đám rễ kia.

Rễ bị máu gà tưới lên, lập tức vặn vẹo trái phải muốn tránh máu gà, tôi vội dùng máu gà vây một chỗ lại trước, lại nhắm ngay chính giữa rễ, dùng sức bẻ đầu gà, một cỗ máu gà nóng hổi đổ lên rễ.

“Mọi người lui ra! Lùi lại!” Trưởng thôn vội lớn tiếng hô với những người khác, mình thì nhanh như chớp chạy đến cạnh mồ.

“Phải làm sao bây giờ?” Lão đạo Diêu cứng rắn chống đỡ, duy trì bộ dáng tiên phong đạo cốt, tiến lên hỏi.

Tôi ném chút máu gà cuối cùng lên hài cốt không biết là ai, vứt gà chết sang bên cạnh, nói: “Mấy người cũng không thể đụng vào, chỉ có tôi và Trường Sinh, hai người âm khí nặng đến mức đám rễ này cũng không để ý, mới có thể dọn dẹp sạch sẽ được, lại đốt đi!”

Trường Sinh nhìn thoáng qua đám rễ còn đang lúc nhúc trong máu gà, nói với tôi: “Cứ đốt là được, trả hết nợ cái gì!”

“Không thể đốt! Không thể đốt!” Một người phụ nữ ăn vận thoái mái lập tức chạy tới, nắm lấy tay tôi, nói: “Muội tử là người có năng lực, thím cũng không nói gì thêm với cô nữa. Lão Mộc nhà tôi cũng học qua vài thứ, trước kia ông ấy đã nói nhất định phải thổ táng, không được hoả táng, thím xin nhờ muội tử cô giúp một chuyện được không?”

Tôi vừa thấy trong mắt bà ta rõ ràng tràn ngập đau đớn, lại muốn biểu hiện ra dáng vẻ rất hiểu chuyện, vội gật đầu với bà ta, nói: “Cái nào là của lão thợ mộc kia? Chúng tôi sẽ xử lý nó!”

Tôi vừa dứt lời, người nhà của những người chết bên cạnh lập tức vây quanh, liên tục muốn chúng tôi giúp đỡ xử lý.

Bây giờ vẫn rất phản đối việc hoả táng, chỉ cần có thể bảo toàn thi thể, rất nhiều người nghĩ hết cách cũng phải bảo toàn.

Lần này những người kia vây quanh tôi và Trường Sinh, anh một câu tôi một câu, ầm ĩ đến loạn xì ngầu, tôi quát lớn vài tiếng mới ổn định được bọn họ.

Tiếp đó tôi và Trường Sinh đành đi làm công nhân thu “củi”, cẩn thận kéo từng chút rễ cây đã vươn vào trong xương ra, sau đó đặt thành một đống xếp chồng lên nhau.

Càng về sau, người đến quan sát tôi và Trường Sinh thu xương ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ nghĩa địa đứng đầy người, tôi đoán không phải cả thôn đến thì cũng hơn nửa thôn đến rồi.

Thấy rễ nhiều hơn, tôi trực tiếp ném ra một cái Thần Hoà phù, đám rễ kia không ngừng vặn vẹo trong lửa, sau khi đốt toả ra một mùi hôi thối, may là không có độc tính gì, còn những dân làng nhìn thấy thì líu ríu ngạc nhiên.

Mãi cho đến khi mặt trời ngả về Tây, hai chúng tôi mới dọn sạch toàn bộ rễ, bên cạnh đã chất sáu đống lửa, mà hài cốt kia lúc này mới xem như sạch sẽ sảng khoái nằm trên đất.

“Tìm người bỏ vào quan tài lần nữa, đổi chỗ chôn lại đi!” Tôi dùng rượu trắng độ cao đã được chuẩn bị sẵn để rửa tay, lúc này mới dặn dò.

Trưởng thôn Mãn lại sắp xếp người đi chuẩn bị quan tài, còn muốn kéo chúng tôi đến nhà ông ta ăn cơm, tôi đang đói đến hoa mắt, cơm sáng cũng chưa ăn.

Kéo Trường Sinh đã rửa sạch tay xuống núi, phía sau lập tức có một đống người kéo đến, đồng loạt kêu to: “Hai vị tiểu tiên sinh đã cứu chúng tôi!”