Tôi Là Người Đứng Đắn

Chương 23: Tộc bán thú nhân




Lâm Kỳ sửng sốt tại chỗ một hồi, bỗng nhấc chân muốn xông lên liền bị Salou giữ chặt lại, cậu ta khẽ nói với Lâm Kỳ: “Cậu sao thế? Trước tiên đừng đi qua, bọn họ là chủng tộc từ bên ngoài tới, nói không chừng là đến vì cậu đấy”.

Lâm Kỳ nghe thế, lúc này cũng bình tĩnh lại. Đúng thế, không thể chỉ vì bọn họ nói thứ tiếng giống mình đã có thể xem bọn họ làm người một nhà, bằng không tỉ lệ phạm tội của các nước cũng không cao đến vậy. Suy nghĩ rõ ràng, Lâm Kỳ liền dỏng tai lên nghe bọn họ nói chuyện. Người bên kia chắc hẳn cho là Trưởng lão nghe không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, cho nên liền nói chuyện không chút kiêng nể gì.

[Chúng ta đợi trên 200 năm, uất ức này còn chưa chịu đủ hay sao? Khó khăn lắm mới thuyết phục được tên tộc trưởng vô dụng kia, tại sao lại phải đàm phán trước với bọn họ cơ chứ?] Một gã có một đầu tóc ngắn ngủn gắt gỏng nói.

200 năm? Lâm Kỳ lập tức bắt được chữ then chốt, âm thầm may mắn khi nãy Salou kéo mình lại, nếu không lỗ mãng mà tiến lên như thế, tự nhiên lại làm lộ ra gốc gác của bản thân, liền không nắm giữ được quyền chủ động nữa.

[Cậu cũng biết đã qua 200 năm rồi ư? Ai biết trong 200 năm này tộc sói đã phát triển tới tình trạng nào rồi, đương nhiên phải thăm dò thực hư của bọn họ trước rồi mới tính sau] – Một tên nhìn sơ có vẻ chín chắn không ít trấn an đồng bạn, trong mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.

Bọn họ dùng tiếng Thiên Triều thương lượng tốt, lại từ cái tên nhìn có chút chín chắn kia nói với Trưởng lão: “Trưởng lão tộc sói tôn kính, không biết đối với đề nghị của bọn tôi, ông suy nghĩ như thế nào?”.

Trưởng lão thay đổi cái bộ dạng già cả xưa kia, giờ phút này chính đang thẳng lưng, mắt lóe sáng mà nói với hai người: “Mấy thứ vũ khí này đối với tộc bán thú nhân các người mà nói có lẽ là một vũ khí tốt để săn thú, nhưng tộc sói bọn tôi răng nhọn vuốt sắc, số lượng đông đúc, phối hợp ăn ý, cũng không cần vũ khí để hỗ trợ. Cho nên dùng mấy thứ vũ khí này liền muốn cùng bọn tôi trao đổi một nửa khu rừng, cái giá của nó e là không thích hợp cho lắm?”

Cái tên tính cách nóng nảy trước đó không nhịn được mà quát: “Lão già kia ông đừng có không biết điều! Vũ khí tầm xa của bọn ta phối hợp với đội quân Vũ Điểu, muốn bắt các người là dễ như trở bàn tay……”

“Modena, hỗn láo! Sao có thể nói chuyện với Trưởng lão như thế hả!” Cái tên bị quát lập tức ngừng lại, dường như rất kiêng dè đồng bọn của hắn, ngậm tức giận trong miệng mà nuốt xuống. Bán thú nhân chín chắn mỉm cười nói với Trưởng lão: “Modena không hiểu phép tắc, để Trưởng lão cười chê rồi. Về phần điều kiện của chúng tôi, xin thứ cho tôi nói thẳng, này chẳng lẽ không phải là nên thỉnh tộc trưởng của quý tộc tới quyết định hay sao?”

Lâm Kỳ ở bên cạnh chặc lưỡi, người kia không khỏi cũng quá mưu mô đi, muốn quát bảo cái tên Modena kia ngừng lại, hoàn toàn có thể ở khi hắn nói ra câu đầu tiên liền có thể kêu ngừng rồi, không cần phải chờ hắn nói xong câu sau mà. Tỏ rõ một tên diễn chính diện, một tên đóng phản diện, dụ dỗ không được liền dùng vũ lực uy hiếp, sau khi uy hiếp xong lại còn nói muốn gặp lão đại nữa chứ.

Trưởng lão cũng không phải nhân vật đơn giản, ánh mắt xoay cái liền biến sắc bén, mở miệng nói: “Muốn gặp tộc trưởng của bọn tôi, dựa vào thân phận của hai vị chỉ sợ là còn chưa đủ tư cách. Huống hồ chi nhánh của tộc sói khá đông đúc, công việc hàng ngày của tộc trưởng rất bận rộn, cũng không rảnh gặp hai vị đâu”.

[Kình Thiên đại nhân, còn nói vô nghĩa với lão già này làm gì nữa? Tôi thấy lão ta căn bản là phô trương thanh thế thôi, quay về gọi một đội quân Vũ Điểu tới diệt bọn họ là được] – cái gã Modena kia đã không nhịn được nữa, cả đầu đều toàn là đánh nhau.

Lâm Kỳ nghe vậy đã có thể xác định được bọn họ là sứ giả của tộc bán thú nhân, chỉ sợ là hơn 200 năm qua đi, rốt cuộc nhịn không được muốn quay lại cướp lấy khu rừng, lại sợ qua nhiều năm như vậy tộc sói càng lớn mạnh hơn so với trước, cho nên tới do thám hư thực đây mà. Bất quá, Lâm Kỳ thở dài, gã Modena này thật sự đã nói đúng rồi, Trưởng lão quả thật là đang phô trương thanh thế á. Liền với sự hiểu biết của cậu đối với tộc sói trong khu rừng, sói trong rừng hiện nay đại khái liền trên dưới 600 con thôi, huống hồ còn có sói con mới sinh ra chưa bao lâu cần bảo vệ nữa, chỉ có thể nói là tộc bán thú nhân thực sự rất biết chọn thời gian đấy.

[Tôi thấy chưa chắc, theo tập quán của tộc sói bọn họ, lão già này tới bên vách núi ở là tới chờ chết đấy, cậu xem, còn cho một cái người sắp chết phối 20 con hộ vệ tộc sói, tộc sói hiện nay chỉ sợ còn hơn năm đó nữa. Chúng ta cần phải trở về bàn bạc kỹ hơn].

Lâm Kỳ 囧, Kình Thiên thế này gọi là thông minh bị thông minh lầm á, vốn bên cạnh Trưởng lão thật sự ngoài người được đề cử chức Trưởng lão là Gael ra, cũng chỉ có mấy con làm việc vặt mà thôi, bất quá cái sự kiện cưỡng gian chưa toại lần trước, Salou đem thuộc hạ của Darrel đều sung quân biên cương, vì thế Trưởng lão liền có đội hộ vệ 20 con này đây.

Bên này Kình Thiên nói với Modena xong, liền mỉm cười nói với Trưởng lão: “Nếu quý tộc trưởng bân bịu nhiều việc, chúng tôi đành phải lần sau lại tới thăm hỏi vậy. Xin Trưởng lão nhớ nhắn thay nguyện vọng của chúng tôi muốn chung sống hòa bình với quý tộc giúp, hy vọng khi lần sau đến, tộc trưởng quý tộc có thể cho chúng tôi một câu trả lời. Tộc của tôi đã chuẩn bị tốt ba đội quân Vũ Điểu, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tộc hướng vào rừng.” Dứt lời, cúi mình chào Trưởng lão, cùng nhảy xuống vách núi với Modena.

Lâm Kỳ kinh ngạc nhảy dựng, nghĩ thầm, cho dù đàm phán thất bại mấy người cũng không cần nhảy vực tự sát quyết liệt như thế chứ, còn song song tự tử? Chỉ nghe một tiếng rít, hai con chim to màu nâu phóng lên cao, Lâm Kỳ giờ mới hiểu ra, thì ra là hai vị này đem thú cưỡi giấu ở dưới vách núi.

Dinner vẫn im lặng nghe lời phía sau, ở khi nhìn thấy hai con chim to màu nâu đột nhiên xao động lên, liền muốn vỗ cánh bay qua đi, Lâm Kỳ vội vã ôm lấy cổ nó: “Dinner, mày không thể qua đó được. Hai con đó đã phản bội khu rừng, nối giáo cho giặc rồi, mày thân là con Vũ Điểu trung thành duy nhất ở lại khu rừng, nhất định phải kiên định với lòng tin của bản thân, dùng tình yêu của mày để thức tỉnh tộc nhân của mày đi! Tương lai của Vũ Điểu toàn bộ đều dựa hết vào mày đó!”

Dinner bị thổi phồng tới mức sửng sốt, sửng sốt mà ngừng giãy dụa. Salou nghe mà buồn bực, nghĩ thầm, Dinner chẳng lẽ không phải là bởi vì ấp ra quá trễ bị cha mẹ quên ở chỗ này hay sao, khi nào thì biến thành đại trung thần không chịu làm phản rồi ở lại khu rừng vậy? Huống hồ Vũ Điểu chỉ là bị tộc bán thú nhân thuần hóa thôi, không xem như làm phản mà. Salou khó hiểu vừa định mở miệng hỏi, liền nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Lâm Kỳ, ngoan ngoãn câm miệng lại.

“Các người còn chuẩn bị ở đó trốn bao lâu đấy, mau ra đây”. Trưởng lão vừa mới trải qua một trận đấu trí, lúc này giống như là đã dùng hết HP, MP mà ủ rũ xuống.

Hai người một chim ngượng ngùng đi qua, Trưởng lão nhắm mắt lại nằm bò trên tảng đá, nói: “Lời của hai tên bán thú nhân ban nãy nói kia, hai người đều nghe hết toàn bộ rồi chứ?”

Lâm Kỳ sờ sờ cái mũi, nói: “Tuy là không có nghe được toàn bộ, nhưng cũng hiểu được ý đại khái rồi”.

Trưởng lão “ừm” một tiếng: “Bọn họ lần này là tình thế bắt buộc, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Trận này của tộc sói và tộc bán thú nhân là không thể tránh khỏi. Các người có tính toán gì hay không?”.

Salou tuy bình thường nhìn thì khá ngốc, nhưng vừa đụng tới vấn đề quan hệ mật thiết với tộc sói, liền lập tức trở nên đáng tin cậy lên: “Nghe lời nói của bọn họ, chỉ sợ là đã thành lập xong đội quân xâm lược rồi. Tuy nói bọn họ cũng có thể là đang phô trương thanh thế, nhưng thấy bọn họ nếu chủ động đi tới tức đã nắm chắc hơn phân nửa phần thắng. Tuy là tôi chưa từng trải qua lần đại chiến trước, nhưng từ tình trạng của tộc sói hiện nay lại xem, trận này tộc sói chỉ sợ khó có thể chiến thắng được, huống chi chúng ta chưa có chuẩn bị gì cho chiến tranh cả”.

Trưởng lão gật gật đầu, ra hiệu Salou nói tiếp.

“Cuộc chiến lần này, chỉ dựa vào tộc sói là khó có thể ứng phó được, biện pháp khả thi hiện giờ, chính là liên hợp với mấy tộc khác cùng nhau kháng địch”.

“Mục tiêu của tộc bán thú nhân là khu rừng, cậu cho là với tính cách của sư tử và nhân ngư, bọn họ sẽ đồng ý hay sao?” Trưởng lão hỏi.

“Lúc này cũng chỉ có thể ra sức thuyết phục thôi. Nếu tộc bán thú nhân đoạt khu rừng, như vậy thảo nguyên cùng hải vực phía nam tiếp giáp với khu rừng chỉ sợ cũng khó mà thoát được. Tin rằng bọn họ có thể hiểu sự thiệt hơn bên trong. Huống hồ, nếu biện pháp này không được, chúng ta còn có thể đi khu rừng đen nhờ hoàng tộc giúp đỡ mà. Bọn họ là chủng tộc gần với Naye nhất, có được trí tuệ mà các tộc khác khó có thể địch lại, tin là bọn họ có vũ khí tốt hơn có thể đối phó với tộc bán thú nhân”.

“Không được” Trưởng lão đột nhiên lên tiếng phản đối “Muốn đi khu rừng đen, phải đi qua đầm lầy ở phương bắc, quá nguy hiểm!”

Salou bất đắc dĩ nói: “Tôi hiểu, cho nên đây chỉ là kế hoạch dự bị mà thôi”.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người lặng im xuống. Lâm Kỳ bất an mà nhìn xem Salou. Lúc này đại chiến ngay tại trước mắt, loài người hắn đây ngoại trừ một khẩu súng, chín phát, không giúp đỡ được gì cả. Nếu sớm biết thì khi lúc trước xuyên qua nên đi tới chỗ cậu em mượn một chiếc xe tăng rồi, Lâm Kỳ suy nghĩ viễn vông.

Salou chìa tay nắm lấy Lâm Kỳ, dịu dàng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không để cậu gặp chuyện không may đâu. Tộc sói nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này”.

Lâm Kỳ đáp lại nụ cười tín nhiệm.