Lúc đầu, Cảnh Dực Tước không muốn để Mộ Mục biết việc mình bị đau bụng, thế nhưng, hành vi ba lần bảy lượt chạy vào nhà vệ sinh đã bán đứng hắn.
Mộ Mục nhìn sắc mặt của Cảnh Dực Tước rõ ràng là không ổn nên cũng cảm thấy là lạ, “Có phải là bữa sáng ăn không hợp bụng hay không?” Quả nhiên lần đầu tiên làm cháo trứng muối thịt nạc và vân vân độ khó vẫn quá cao ~>_<~
Cảnh Dực Tước nhớ đến tô cháo vừa mặn vừa ngọt kia, sáng sớm vì đoán là Mộ Mục làm cho mình, Cảnh Dực Tước cũng không để ý đến nhiệt độ của cháo, ngon lành mà uống vào, không thèm nhai luôn, hình như là thịt bên trong hơi lạ lạ... Thế nhưng, vì không để Mộ Mục cảm thấy có lỗi, Cảnh Dực Tước vẫn yếu ớt mà nặn ra nụ cười, "Sao lại thế được, cháo buổi sáng ăn thật ngon, anh không…"
Lời còn chưa nói hết, Cảnh Dực Tước lại một lần nữa ôm bụng vọt vào nhà vệ sinh, mấy phút sau, còn kèm theo tiếng nước, chân của Cảnh Dực Tước càng ngày càng mềm nhũn hơn so với trước, suy nhược mà lết ra ngoài.
"Hay là anh đến bệnh viện kiểm tra một chút đi." Mộ Mục nhìn thấy bộ dáng của Cảnh Dực Tước, cưỡng chế mà đưa ra quyết định.
Lấy áo khoác trên kệ tròng lên cho Cảnh Dực Tước, sau đó tìm chìa khóa xe rồi dìu bước chân mềm nhũn của Cảnh Dực Tước đi đến ga ra.
Thang máy xuống ga ra, cửa mở ra, một luồng gió thổi vào, Cảnh Dực Tước co rúm một chút, hắn nhìn Mộ Mục, lại phát hiện Mộ Mục không mặc áo khoác liền xuống đây, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc
Cảnh Dực Tước tránh khỏi cái tay đang đỡ hắn, làm ra động tác cởi áo khoác, "Sao em xuống đây mà không mang theo áo khoác để mặc vào."
Mộ Mục ngăn cản động tác của hắn, "Em không lạnh, nhanh vào trong xe một chút. Bây giờ anh đang yếu hơn em!"
Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy nửa kia nói họ yếu ớt chắc chắn sẽ không vui, đặc biệt là hiện tại, thân thể của Cảnh Dực Tước không thoải mái càng lộ ra tính trẻ con hiếm thấy, "Anh không có yếu." Nghĩa trên mặt chữ, thế nhưng âm thanh mang theo chút phập phồng mà sức thuyết phục có vẻ giảm đi rất nhiều
Thấy ánh mắt của Mộ Mục rõ ràng không tin tưởng, Cảnh Dực Tước lại cường điệu một lần, "Anh không yếu!"
"Được rồi, anh không yếu." Mộ Mục giống như dỗ đứa nhỏ mà trả lời, tiếp tục đỡ hắn đi về phía chiếc xe.
Dìu Cảnh Dực Tước ngồi vào chỗ phó lái, sau khi thắt chặt dây an toàn, Mộ Mục mới ngồi vào ghế lái.
Cảnh Dực Tước có chút vô lực nằm trên ghế, nhìn người bên cạnh mím môi, hơi nhíu mày, bộ dáng nghiêm túc lái xe, vị ngọt trong lòng khiến cho hắn có thể quên mất cảm giác khó chịu trên thân thể.
Lúc Mộ Mục gặp đèn đỏ, quay đầu nhìn tình huống của Cảnh Dực Tước, thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, cậu cứ tưởng dạ dày của hắn lại không thoải mái, liền nói, "Nhịn một chút nữa thôi, sắp tới bệnh viện rồi."
Sau đó liền quay đầu, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn về phía con số màu đỏ đang nhay nhót, đèn xanh sáng ngời, Mộ Mục liền đạp ga, xe phóng đi.
Chỉ có thể nói, không hổ là xe thể thao của nam chính đại nhân, độ phân phối rất cao, tốc độ nhanh như vậy mà trong xe không có cảm giác lắc lư.
Mộ Mục có chút nóng nảy với tình huống hiện tại của Cảnh Dực Tước, bởi vì chưa bao giờ xe với tốc độ như vậy, tuy khí trời đầu xuân mát mẻ, còn cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, thế nhưng trên trán lại toán ra một tầng mồ hôi.
"Hiện tại anh đỡ hơn nhiều rồi, em lái chậm một chút, không có chuyện gì." Cảnh Dực Tước trấn an cảm giác bối rồi trong lòng Mộ Mục, còn lấy lời nói lúc trước của cậu mà trêu chọc, "Lúc trước em bảo anh đừng tăng tốc, kết quả bây giờ em chạy còn nhanh hơn anh."
Giờ phút này, thần sắc của Mộ Mục cũng không còn bình tĩnh, môi mím thật chặt, Cảnh Dực Tước càng an ủi thì càng khiến cậu thêm tự trách.
Bởi vì Mộ Mục phóng một đường bão táp, rất nhanh hai người liền đến bệnh viện. Lúc này trong nội khoa tiêu hóa không có quá nhiều người, Mộ Mục để Cảnh Dực Tước ngồi ở đằng kia, còn mình thì đi đăng kí giúp hắn.
Vì vậy hôm nay, Cảnh đại BOSS không chỉ là lần đầu tiên vì đau bụng mà phải vào bệnh viện, hơn nữa còn trải nghiệm một lần đăng kí khám bệnh như bình thường.
Nhưng mà, nhìn bộ dáng của Mộ Mục vì hắn mà chạy trước chạy sau, Cảnh Dực Tước cảm thấy bị như thế này cũng đáng.
Rất nhanh, Mộ Mục đã cầm số trở lại, hai người yên tĩnh ngồi một lúc, sau đó Mộ Mục mới nhớ lại, Cảnh Dực Tước hẳn là quen biết với viện trưởng nơi này và vân vân đi, có thể trực tiếp đi vào phòng khám bệnh cũng không thành vấn đề. Bình thường cho dù có ốm đau vặt vãnh cũng sẽ có bác sĩ tư nhân đến chăm sóc, căn bản không cần ở đây xếp hàng.
Bởi vì trong lòng lo lắng mà trực tiếp quên mất những chuyện này, cậu theo thói quen của "Kiếp trước" nên mới tới bệnh viện để đăng kí khám bệnh, mãi đến lúc hết thảy đều làm xong mới ý thức được hành vi của mình ngốc đến cỡ nào, đúng là, quan tâm quá sẽ bị loạn đó.
"Anh quen biết viện trưởng ở đây?" Mộ Mục hỏi Cảnh Dực Tước vẫn luôn mỉm cười nhìn cậu.
Cảnh Dực Tước nghe thấy câu hỏi của Mộ Mục thì sững sờ, sau đó liền hiểu ý cậu."Có quen, nhưng mà so với việc để ông ấy giúp đỡ, anh càng hi vọng nhìn thấy bộ dáng của em vì anh mà bận rộn như bây giờ, như thế anh mới cảm nhận được sự quan tâm của em dành cho anh, thật sự rất hạnh phúc."
"Ai quan tâm anh." Mộ Mục nhìn bộ dáng của Cảnh Dực Tước vừa nói ngốc ngốc, vừa cười rộ lên, mạnh miệng nói, "Em chỉ lo lắng vì sau khi anh ăn cháo em nấu nên mới bị như thế, không yên lòng thôi."
Cảnh Dực Tước cũng không có phản bác, cứ như vậy mà cười, nhìn sắc mặt của Mộ Mục dần dần đỏ ửng.
"Hắt xì." Sau khi Mộ Mục ngừng hoạt động, mồ hôi lúc nãy trở nên lạnh lẽo một mảnh.
Nghe được tiếng hắt xì, Cảnh Dực Tước trực tiếp đem áo trên người cởi xuống, khoác lên người Mộ Mục, cương quyết không cho phép cậu từ chối, "Mặc vào! Anh mặc nãy giờ đã rất ấm rồi, hơn nữa bệnh viện cũng có lò sưởi. Em vừa ra mồ hôi, vẫn nên mặc nhiều một chút. Anh cũng không muốn bản thân đang mang bệnh mà chăm sóc em."
Mộ Mục định cởi ra, nhưng trước mặt lại xuất hiện một người bảo rằng đã đến phiên bọn họ.
"Có chỗ nào không thoải mái?" Một bác sĩ mặc áo trắng theo thường lệ mà hỏi một câu, nhìn thấy hai người đàn ông khí chất xuất chúng tiến vào, cũng có chút kỳ quái.
"Anh ấy đau bụng, có chút đi tả." Mộ Mục vội vã trả lời.
Bác sĩ nhìn thấy không phải cái người đang bị bệnh kia trả lời, cũng không tính toán mà tiếp tục hỏi, "Hiện tại cảm giác thế nào?"
Cảnh Dực Tước cũng khắc phục tâm lý có chút khó chịu, trầm giọng trả lời."Rất tốt."
"Còn muốn đi toilet không?" Bác sĩ cảm nhận được khí thế có chút đè nén của Cảnh Dực Tước, hỏi một cách uyển chuyển.
Nghe thấy câu hỏi kia, Cảnh Dực Tước không nói mà liếc nhìn Mộ Mục đang cười trộm, "Không có."
"Vậy hẳn là không có chuyện gì, không cần truyền dịch, uống một chút thuốc là tốt rồi." Bác sĩ viết một đơn thuốc, một bên dặn dò liều lượng thuốc và những chỗ phải chú ý, "Cái này một ngày ba lần, mỗi lần một viên, uống sau bữa ăn. Đúng rồi, mấy ngày nay nên ăn thanh đạm một chút, tốt nhất húp cháo. Nếu không quen ăn cháo hoa, thì cháo trứng muối thịt nạc và vân vân cũng có thể…" Dường như bác sĩ này có thói quen nói nhiều, kể các loại thực phẩm mà họ có thể ăn.
Cảnh Dực Tước nhưng có chút 囧, nếu bác sĩ biết bệnh này là do ăn cháo trứng muối thịt nạc thì không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì.
Mộ Mục nghe thấy "Cháo trứng muối thịt nạc" kia, trên mặt có chút nóng lên, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe bác sĩ dặn dò, trong lòng quyết định, vậy mình nấu cháo hoa đi, hình như có vẻ đơn giản hơn.
Thật vất vả hai người mới có thể thoát khỏi vị bác sĩ nói nhiều kia, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao những người xếp hàng lại di chuyểnchậm chạp như vậy rồi, may mà ngày hôm nay bệnh nhân đến khám không nhiều. Nhưng mà bác sĩ nghiêm túc phụ trách như vậy, hiện tại cũng không dễ gặp đâu ╮(╯▽╰)╭
Lúc hai người họ đi rồi, thấy không còn bệnh nhân nữa, bác sĩ nọ lại hưng phấn cầm điện thoại di động lên, gọi cho bạn thân, "Này, Tiêu Tiêu à, hôm nay tớ gặp được một đôi đồng chí rất đẹp đó!!! Một người khí chất lãnh đạm, một người trầm ổn bá đạo, thiệt là manh quá luôn!! Nhưng lại có chút tiếc nuối, cái người đàn ông làm công kia đáng lẽ ra phải là thụ chứ, hoàn toàn nghịch CP có phải hay không!! Tuy rằng thanh lãnh nữ vương thụ và trung khuyển công mới là gu của tớ, nhưng mà, mỹ công cường thụ cũng miễn cưỡng tiếp thu đi, chủ yếu là nhan sắc của bọn họ vô cùng đẹp a a a! Làm gay thật có chút tiếc nuối. Làm sao tớ thấy được, đương nhiên là người bệnh. Nghe nói là ăn phải đồ không hợp vệ sinh, nhưng mà theo tớ thấy có thể là sau khi làm xong mà quên thanh lý cái kia, khà khà khà..."
"Cốc cốc đốc…" Bác sĩ còn đang nói chuyện bị tiếng gõ cửa làm hết hồn suýt chút nữa quăng luôn cái điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, là một người đàn ông cũng mặc áo bác sĩ.
"Vợ à, sao bây giờ em lại ghép bệnh nhân thành đôi chứ." Người đàn ông mang theo ngữ khí bất đắc dĩ, "Hiện tại đã đến thời gian ăn cơm, bà xã đại nhân có thể nể nang mặt mũi mà cùng tiểu sinh đi ăn một bữa chứ?"
"Tiêu Tiêu, chồng tớ đến, cúp trước nha ~ ~" Mặc kệ đầu kia nói thấy sắc quên bạn, cúp điện thoại, bác sĩ đứng lên, đi tới, "Vậy bổn cô nương liền thưởng cho anh mặt mũi. Mà sao hôm nay anh đến sớm như vậy, không có giải phẫu …" Một đôi bóng người màu trắng cùng rời đi, trang phục của bác sĩ tựa như đồ tình nhân.
================================================================================
Sau khi Mộ Mục và Cảnh Dực Tước cầm thuốc, cũng không có đến công ty mà là trực tiếp trở về nhà Cảnh Dực Tước.
Sau khi về đến nơi, Mộ Mục liền đi ra ngoài một chuyến, sau đó mang theo một túi gạo trở lại. May mà trong nhà Cảnh Dực Tước đều có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, nếu không Mộ Mục còn phải ôm một đống nồi niêu xoong chảo về đây.
Trong khoảng thời gian này, bác sĩ khuyên rằng nên ăn thanh đạm một chút, trong những món ăn mà nàng nói, Mộ Mục cảm thấy độ khó của cháo hoa là thấp nhất, vì vậy liền đi siêu thị mua một túi gạo về.
Đem gạo vo tốt rồi bỏ vào nồi cơm điện, dựa theo sách hướng dẫn mà thêm một lượng nước vừa đủ, sau khi canh thời gian, việc nấu cháo coi như hoàn thành.
Vì vậy, lúc Cảnh Dực Tước ăn cháo hoa chỉ thêm một chút muối do Mộ Mục làm, một cảm giác hạnh phúc và cảm động đan xen lẫn nhau.
Kết quả sau hai bữa ăn, vì Mộ Mục mang theo tâm tình áy náy, cho nên nghiêm túc nghe theo lời dặn của bác sĩ, liên tiếp nấu cho hắn ba bữa cháo hoa trong một ngày…
Tuy rằng trong lòng Cảnh khuyển cảm thấy thật ngọt ngào, thế nhưng cũng không thể biến ba bữa cháo hoa kia thành sơn hào mĩ vị được ╮(╯▽╰)╭ Quả nhiên, khó qua nhất chính là ải mỹ nhân, khó nhận nhất cũng chính là mỹ nhân ân mà!
Editor: Khụ~ anh bị nhầm thành thụ =]]]
Cái câu cuối cùng trong truyện mình để nguyên, edit lại thấy nọ gượng gượng sao á T.T Để vậy cho nó có vần ^^