Tôi Là Jemima

Chương 26




Ben đã định gọi cho Jemima, thật sự anh đã định làm thế, nhưng khi bạn là người nổi tiếng và có một lịch làm việc đòi hỏi bạn phải lao động suốt ngày, nếu không thì cũng phải tham dự lễ ra mắt, lễ khai trương siêu thị, hay dành thời gian cho cánh báo chí phỏng vấn, bạn sẽ dễ dàng quên những việc như gọi điện cho bạn bè cũ.

Việc đó thậm chí còn dễ quên hơn khi bạn đẹp trai và độc thân và đã ngủ với sếp mình, một chuyện có vẻ như đã gây ra cho hai bên những phản ứng hoàn toàn trái ngược. Bạn nghĩ đây là sai lầm lớn nhất cuộc đời mình và cố quên đi, nhưng sếp của bạn lại dành tất cả thời gian cố tính toán xem làm thế nào để lặp lại màn biểu diễn đó.

Ba tháng qua, Simon, một trong những nhà sản xuất của chương trình, đã cố gắng sắp xếp một cuộc phỏng vấn với Aldridge, nữ diễn viên nóng bỏng nhất Hollywood. Anh ta cùng đội nghiên cứu của mình đã gọi hàng trăm cú điện thoại tới người đại diện, người phát ngôn và trợ lý của cô ta. Họ gửi hàng trăm bản fax, cam đoan dành cho cô ta thời lượng lên sóng khổng lồ, hứa hẹn trả tiền máy bay, chi phí ăn ở, nếu như có được bài phỏng vấn độc quyền với Aldridge khi bộ phim mới của cô ta được công chiếu ở London.

Người đại diện nói, vâng, đó là một ý kiến hay, các ông có thể gửi qua fax được không, và họ làm theo. Nhưng họ không bao giờ nhận được tin của ông ta, cho dù có gửi thêm bao nhiêu bản fax đi nữa. Người phát ngôn của bộ phim nói, vâng, đó là một ý kiến hay, các ông có thể gửi qua fax được không, và họ làm theo. Nhưng họ không bao giờ nhận được tin của cô ta. Người trợ lý nói, vâng, đó là một ý kiến hay, tốt nhất là các ông nên trao đổi với người phát ngôn. Người phát ngôn, cuối cùng cũng bị họ tóm được, xin lỗi vì đã không liên lạc lại và cho biết cô ta đã nói chuyện với Alexia, nữ minh tinh rất có thiện chí hợp tác, chỉ có điều hiện giờ minh tinh hơi bận, và có lẽ họ nên trao đổi với người phát ngôn của bộ phim khi thời điểm tới gần. Lần này người phát ngôn của bộ phim nói rằng, vâng, đó là một ý kiến hay, và trong hàng nghìn bản fax sau đó, họ thỏa thuận về ngày giờ, địa điểm, không thuận tiện cho cả hai bên mà chỉ tiện lợi cho cô Aldridge mà thôi.

Duy chỉ có một vấn đề, và nó đã trở thành vấn đề của Diana Macpherson. Alexia gần đây đã đến thành phố sương mù và đã xem chương trình London Nights. Cô ta chỉ cho phép một người duy nhất phỏng vấn mình. Ben Williams. Còn ai vào đây nữa?

Trong những tình huống thông thường, đội ngũ sản xuất của London Nights sẽ nói với Alexia Aldridge rằng buổi phỏng vấn sẽ do phóng viên showbiz của họ thực hiện - thật khôi hài, đó là công việc mà Ben đang đảm nhận khi cô ta phát hiện ra anh - và người dẫn chương trình chính thì không thể làm việc đó.

Nhưng Alexia Aldridge hiếm khi nhận lời phỏng vấn. Dù không cùng đẳng cấp hay tuổi tác với Streisand[9], nhưng cô ta là một người bí ẩn, và việc cô ta đồng ý phỏng vấn đã tạo ra một tin sốt dẻo trên toàn thế giới, chưa kể những gì cô ta sẽ hoặc không tiết lộ.

Còn Diana Macpherson, người nên cảm thấy vui mừng vì chiến công rực rỡ này, lại không cảm thấy thế. Không một chút nào hết. Bình thường Diana sẽ mua sâm panh khao cả đội, nhưng dạo này bà ta bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về chuyện đời tư. Bà ta bắt đầu nhìn ngắm những bà mẹ trong công viên, và một hay hai lần gì đó, còn dừng lại thủ thỉ với những đứa trẻ xinh xắn tuyệt vời. Diana Macpherson chưa bao giờ nghĩ mình là một người phụ nữ mà giống một cỗ máy làm việc hơn, nhưng vì những lý do kỳ quặc nào đó, gần đây bà ta bắt đầu tưởng tượng về những mối quan hệ, hôn nhân, và con cái.

Không phải là chuyện tình dục. Bạn luôn được phục vụ khoản đó khi có quyền lực như Diana, tuy nhiên giờ đây bà ta muốn nhiều hơn thế, và dù ban đầu nhắm tới Ben như một hương vị mới, giờ Diana đã nhìn anh với một cái nhìn hoàn toàn khác. Diana nghĩ Ben có thể là người đàn ông mà bà ta đang kiếm tìm. Cứ tưởng tượng xem anh sẽ tạo ra những đứa trẻ dễ thương đến nhường nào. Bà ta mơ mộng như thế đấy. Thường xuyên ấy chứ.

Và Diana tin chắc rằng mình sẽ chèo kéo được thêm một đêm nữa. Có lẽ Ben đã tìm mọi cách tránh bà ta từ sau vụ đó - hoặc tất cả là do bà ta tưởng tượng ra - nhưng hẳn nó phải có ý nghĩa gì đó với cậu chàng, dù sao chăng nữa, bà ta cũng tha thứ cho Ben vì xét cho cùng, Ben còn trẻ, cậu ta chưa biết điều gì là tốt cho mình. Mà Diana Macpherson thì rất có lợi cho cậu ta. Về mọi mặt.

Cử Ben đến Los Angeles là điều cuối cùng mà bà ta muốn nghĩ tới, nhưng có vẻ như lần này bà ta không còn lựa chọn nào khác.

Thế nên bây giờ chúng ta có thể hiểu tại sao Diana không vui. Thêm một vấn đề phát sinh nữa, làm thế nào để tìm người thay thế Ben trong khi cậu ta vi vu tại Mỹ. Còn nữa, chi phí đưa toàn bộ đội quay phim sang bên kia bán cầu cũng là một vấn đề. Chưa hết, bà ta có thể còn bị ném trứng đầy mặt nếu Alexia Aldridge đổi ý hay quyết định ngậm miệng trong buổi phỏng vấn. Mà Alexia Aldridge lại còn trẻ trung, độc thân và cực kỳ xinh đẹp nữa chứ. Nhưng không, Diana tự nhủ, cô ta có thể muốn Ben phỏng vấn mình, nhưng sẽ chẳng bao giờ đi lại với kẻ tầm thường như một người dẫn chương trình truyền hình của Anh.

Cho phép tôi tiết lộ một bí mật nho nhỏ để giúp bạn hiểu rõ tại sao Diana lại để Ben tuột khỏi tay mình. Diana Macpherson chỉ sợ một thứ. Tỉ suất người xem. Diana Macpherson đạt được vị trí quyền lực này là nhờ sự thông minh, những nước đi đúng đắn, và giành được buổi phỏng vấn độc quyền với Alexia Aldridge, cho dù tốn kém, nhưng là một nước cờ hay, bà ta sẽ không để mất ngôi sao này, ngay cả khi điều đó có nghĩa là để Ben ra đi. Một cách tạm thời.

Vì thế Diana gọi Ben vào văn phòng để cho anh biết tin này, lờ đi việc Ben bước vào với bộ mặt như thể bị đưa đến phòng tra tấn vậy.

“Chúng ta đã có được cuộc phỏng vấn với Alexia Aldridge,” bà ta thông báo.

“Tuyệt,” Ben đáp, nhìn ra ngoài cửa và tự hỏi bao giờ mình mới được ra khỏi đây.

“Nhưng cô ta chỉ phỏng vấn với một điều kiện.”

“Hừm?”

“Cậu phải thực hiện cuộc phỏng vấn đó.”

“Tốt. Được thôi,” Ben nói, đoạn đứng lên, chuẩn bị ra ngoài. “Hết rồi phải không?”

“Chưa đâu, Ben. Ngồi xuống đi. Cô ta không thể đến đây vì sắp phải quay bộ phim tiếp theo, điều này có nghĩa là cậu sẽ bay đến đó.”

“Đến đâu?” Giờ thì Ben bắt đầu hứng thú.

“Los Angeles.”

Mặt anh sáng bừng lên. “Tôi chưa bao giờ tới Los Angeles cả! Chúa ơi, tuyệt quá.”

“Không vui vẻ gì đâu Ben,” Diana nghiêm nghị nói. “Tôi cử cậu đi trong hai tuần cùng với Simon và đội quay phim. Các cậu đến đó để làm việc, và đó sẽ là một công việc vất vả đấy. Còn nữa” - bà ta ngừng lại - “tôi muốn đó là buổi phỏng vấn tuyệt vời nhất mà tôi từng được xem. Hiểu chứ?” Điên tiết trước sự cự tuyệt của Ben, Diana giờ trông chuyên nghiệp hơn những gì anh đã từng thấy.

“Vâng, chị Diana,” anh khẽ nói. “Tôi sẽ giao sản phẩm cho chị.”

“Tôi cá đó là câu cậu nói với mọi cô gái,” bà ta mỉm cười nói, không thể nào ngăn mình buông lơi, tán tỉnh một chút.

Chết tiệt, Ben nghĩ, anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi cười vang trước câu bông đùa của bà ta và rời khỏi văn phòng.

Anh chạy tới chỗ Simon. “Cậu biết tin chưa?” anh hỏi, mặt lộ rõ niềm háo hức và phấn khích.

“Rồi. Thật tuyệt phải không?”

“Nhưng chúng ta đến đó để làm việc, thưa anh Simon, và đó sẽ là một công việc vất vả bà cố.” Ben nhái giọng Diana giống đến nỗi Simon phải cười lăn cười bò.

“Mặc xác nó đi, chiến hữu,” anh ta nói. “Chúng ta sẽ phỏng vấn trong một ngày, còn đâu là để nhậu nhẹt, ong bướm chứ.”

“Simon,” Ben nghiêm túc nói. “Bọn mình đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.”

Ben dành thời gian còn lại trong ngày để kiểm soát cơn phấn khích của mình. “Gã khốn may mắn,” nghiên cứu viên nào đi qua bàn làm việc của anh cũng buông câu đó, vì đối với họ, Ben không phải là người nổi tiếng mà chỉ là một đồng nghiệp, một người để họ cùng bông đùa. Đến giữa chiều, anh đã đủ bình tĩnh để hoàn thành xong một số việc và cày thông tin về Alexia Aldridge qua những bài viết trích ra từ báo chí. Nếu không phải là một tín đồ video thì anh sẽ phải bắt đầu xem phim của cô ta, nhưng thật may là anh đã xem hết, và việc duy nhất anh phải làm tối nay là gọi điện cho Richard để khiến anh bạn của mình xanh mặt vì ghen tị.

Hai tuần trôi qua thật nhanh với Ben. Vào đêm trước ngày khởi hành, khi đang ném quần áo vào va li, anh chợt nhớ tới Jemima. Anh có nên gọi cho nàng bây giờ không? Nàng vẫn đang ở Los Angeles chứ? Anh có nên nói với nàng rằng anh sắp đến? Không, anh quyết định sẽ thử làm nàng ngạc nhiên khi đặt chân đến đó.

Phải chăng đó là tình cờ? Chuyến công tác ngắn ngày của Ben có lẽ còn hơn cả một sự tình cờ, đặc biệt là khi, nhờ có Geraldine, Ben đã trở lại trong tâm trí Jemima với ảnh hưởng dữ dội, nhưng có lẽ mọi chuyện không chỉ có thế. Có lẽ cuối cùng số phận cũng quyết định trao cho Ben và Jemima niềm hạnh phúc mà họ khao khát, niềm hạnh phúc mà cả hai đều ngỡ mình đã tìm thấy, với Ben là công việc mơ ước, còn với Jemima là chàng trai trong mộng.

Chắc không ai trong số họ cảm thấy mãn nguyện như họ đã từng hy vọng, và chắc số phận sẽ ra tay một lần và mãi mãi. Tuy nhiên, điều này cũng có thể là một sai lầm. Ben và Jemima có thể mất nhau hoàn toàn. Xét cho cùng, Ben sẽ phải làm việc vất vả và anh chỉ ở đó trong vài ngày. Còn Jemima có thể sẽ nên duyên với Brad, bởi nếu xét về ngoại hình thì anh ta đích thị là người đàn ông trong mơ của nàng, nhưng vào đúng lúc này đây, Jemima Jones không có một ngày vui vẻ cho lắm. Đúng là mọi việc đều chỉ mang tính tương đối, có lẽ chỉ tại hôm qua, ngày mà nàng ở bên Brad, quá tuyệt vời, mà hôm nay nàng cảm thấy trong lòng hơi u ám.

Ít nhất nàng cũng tìm được một vài tin bài. Nàng bổ sung lần cuối vào bài viết của mình, bài viết xào xáo thông tin từ các báo địa phương với bài phê bình của tờ Pepper, và khi đọc xong, nàng quyết định rằng bài viết này thực sự rất khá. Nếu không biết thì bạn sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng Jemima đang phải chịu cảnh một thân một mình trong phần lớn thời gian, vì nàng đã tô vẽ Los Angeles như một biểu tượng của sự quyến rũ và náo nhiệt. Có lẽ Los Angeles đúng là như thế thật. Chỉ có điều nó hình như không dành cho nàng.

Khi đã xong việc, nàng lấy tay ôm đầu, thở dài, nghĩ về chuyện mới xảy ra hôm nay lúc đi tới phòng tập và tự hỏi sao Jenny lại sớm nắng chiều mưa như thế.

“Chào Jenny,” tôi nói khi đi qua cô ta trong hành lang. Jenny phớt lờ tôi.

“Jenny?” Thế đấy. Tôi sẽ không chấp nhận chuyện xuẩn ngốc này thêm nữa, tôi đã không còn cảm thấy thương hại cô ta từ lâu lắm rồi. Ừm, quay lại chuyện sáng nay. Jenny thở dài quay lại.

“Gì?” cô ta uể oải nói.

“Chính xác thì cô có vấn đề gì thế?” Tôi đã chịu đựng hết nổi rồi và nhất quyết không để cô ta bỏ đi như vậy.

“Có thể tôi có chung vấn đề với cô đấy,” Jenny mỉa mai đáp lại.

“Này, tôi thực sự đã cố gắng thân thiện với cô, còn cô” - tôi gần như líu lưỡi vì giận dữ - “thì thô lỗ bỏ mẹ.”

“Tôi thô lỗ bỏ mẹ á? Tôi không nhớ có ai nói là tôi phải tử tế với cô cả.”

“Tôi là bạn gái của sếp cô, lạy Chúa, điều đó không có nghĩa là cô phải tử tế với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ xúc phạm cô cả, thế nên nếu cô tử tế thì sẽ tốt hơn đấy.”

“Việc cô là bạn gái của Brad,” Jenny nói, nhấn mạnh từ ngữ một cách ác ý, “chẳng là cái đinh gì với tôi cả. Cô nghĩ mình có thể bay nhảy ở đây với mái tóc vàng và cặp giò thon thả, rồi kiểm soát mọi thứ. Cô đừng hòng.”

“Cô đang nói cái khỉ gì thế? Tôi không cố kiểm soát chuyện gì cả, mỗi ngày tôi chỉ ở đây có một lần thôi.”

“Thôi đi,” Jenny lắc đầu nói. “Tôi không ưa cô, và sẽ không bao giờ ưa cô cả. Cứ để như vậy đi.” Rồi cô ta dợm bước đi.

“Không,” tôi không thể thôi được, tôi giữ tay cô ta lại. “Tôi sẽ không để như vậy đâu.”

Jenny nhìn bàn tay đang túm tay cô ta một cách khinh bỉ trước khi vùng ra, tiến lại phía tôi và chậm rãi nói, “Sao cô không cút xuống địa ngục đi.” Cô ta đứng đó trong vài giây, rõ ràng là để tận hưởng sự choáng váng trên khuôn mặt tôi rồi bước đi, bỏ lại tôi đứng run rẩy như một chiếc lá.

Nếu tôi có thể tìm thấy Brad, tôi sẽ kể cho anh nghe những gì vừa xảy ra, bảo anh phải giải quyết chuyện đó, sa thải cô ta hay đại loại thế, nhưng Brad không có ở đây, còn Lauren thì không có nhà, và tôi phải chịu đựng chuyện đó cả ngày, vâng, tôi đang buồn đây. Tôi bị tổn thương, tôi buồn bã vì có người ghét tôi chẳng vì lý do gì, và cho dù tôi đã vứt bỏ mọi kế hoạch làm thân với Jenny qua cửa sổ thì tôi cũng không thích sự đối đầu. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể làm đến thế mà thôi, và theo như tôi nghĩ, thì điều này có nghĩa là xung đột.

Tôi đi vào bếp, rót cho mình một cốc Coca không đường rồi trở lại phòng ngủ, trèo lên giường và với lấy điều khiển, nhưng khi tôi nhoài người ra, chiếc cốc đổ làm Coca tràn hết ra tấm ga giường vải lanh thô trắng tinh.

Chết tiệt! Tôi chạy vào bếp tìm khăn lau, nhưng xem ra cũng không thể lau hết vết bẩn này, và tôi biết Brad sẽ nổi cáu vì anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo, nhưng mình có biết ga trải giường ở đâu không nhỉ? Biết thế quái nào được. Trong cơn sợ hãi tột độ, tôi tuyệt vọng lục lọi tủ trong sảnh, tủ trong buồng tắm, tủ phòng ngủ để tìm một tấm ga giường dự trữ, nhưng chẳng thấy đâu, vậy nên cuối cùng, tôi nhấc điện thoại lên và quay số phòng tập, cảm thấy mình hơi lố bịch.

“Charlene à? Chị, JJ đây. Chị khỏe. Còn em? Brad có đó không? Đang họp à? Chị nhờ em một việc được không, hỏi Brad giúp chị xem ga giường sạch ở đâu, chị cần gấp lắm.” Tôi đợi vài phút, mắt thì nhìn vết bẩn, bụng thì giục Charlene nhanh chân lên.

“Trong ngăn trên cùng của tủ quần áo á?” tôi nhìn quanh phòng ngủ để xác định vị trí. “Được rồi, Charlene. Cảm ơn em. Ừ, chị cũng chúc em một ngày tốt lành,” rồi tôi cúp máy, nhưng ngay khi tôi chuẩn bị đứng lên thì cái điện thoại chết tiệt lại reo, và đó là Lauren.

“Tớ vừa làm đổ Coca lênh láng ra rồi, gọi lại cho cậu sau nhé? Tớ phải đi thay ga giường đây.”

“Mặc xác nó đi,” Lauren nói. “Tớ muốn kể cho cậu nghe về ngày hôm nay của tớ. Tớ yêu rồi.” Cô bắt đầu kể hết cho tôi nghe về “anh chàng Bill pha chế rượu gợi tình”, và kệ thây cái ga giường, việc này quan trọng hơn nhiều, lạy Chúa, cô ấy là bạn tôi, việc thay ga giường để sau cũng được.

“Cậu biết có những khi cậu gặp gỡ ai đó và tất cả mọi thứ đều hoàn hảo tuyệt đối chứ?” Lauren hỏi tôi.

“Ý cậu là, giống như với Charlie chứ gì?”

“Không,” Lauren cười. “Ý tớ là khi cậu là một cô bé mới lớn và được nếm mùi tình cảm cực kỳ lãng mạn như trong phim ấy, và tình dục chưa bao giờ thực sự là một vấn đề cả vì không ai trong các cậu định làm chuyện đó.”

“Ừ.” Tôi hiểu được phần nào những gì cô đang cố diễn đạt, mặc dù tôi chưa từng trải qua bất cứ chuyện nào như thế ở tuổi mới lớn. Những trải nghiệm của tôi được gói gọn trong việc ăn uống cho đỡ buồn và bị bỏ ngoài lề các buổi tiệc tùng nơi tất cả những người sành điệu đều được mời.

“Tớ thề, với Bill thì đúng như vậy đấy. Bọn tớ đã có một ngày thật tuyệt vời,” Lauren thở dài. “Đầu tiên bọn tớ đi uống cà phê ở phố Số Hai, tớ nghĩ thế, quán cà phê Interactive ấy?”

“Có,” tôi gật đầu. “Tớ biết quán đó.”

“Rồi bọn tớ đi dạo dọc bờ biển, tớ cảm thấy như được trở lại tuổi niên thiếu, bọn tớ té nước vào nhau trên bãi biển như một cặp trai gái mới lớn vậy.”

Tôi mỉm cười, vì tôi và Brad cũng đã làm như thế, có lẽ còn vào đúng thời điểm đó nữa. “Rồi bọn tớ đi ăn trưa.”

“Đừng nói với tớ là các cậu đến khách sạn Shutters on the Beach đấy nhé.”

“Không,” Lauren ngạc nhiên nói. “Sao bọn tớ phải tới đó?”

“Thôi, đừng để ý. Thế các cậu đã đi đâu?”

Lauren kể tiếp cho tôi nghe, cố gác nỗi lo về tấm ga bẩn sang một bên, tôi động viên cô bằng những tiếng cười vang tán thành. Vài giây sau, tôi mơ hồ nhận ra những tiếng bíp bíp kêu không lâu trước đó không phải do điện thoại có vấn đề mà là có ai đó đang cố liên lạc.

“Khoan đã,” tôi ngắt lời Lauren. “Có một cuộc gọi khác. Tớ phải làm thế nào đây?”

Lauren giải thích, tôi làm theo những gì cô đang nói và nhấn các nút cô bảo.

“Alô?”

“Vẫn là tớ đây,” Lauren nói.

“Chết tiệt. Đợi đã, để tớ thử lại.”

“Alô?”

“Không, vẫn là tớ đây.”

“Thôi được, tớ chào thua. Có lẽ đó là người Brad không hứng thú mấy. Tớ sẽ mặc kệ nó, kể tiếp cho tớ nghe chuyện gì xảy ra đi.” Và Lauren kể.

Có một điều mà Jemima có thể không bao giờ biết, rằng người đang cố liên lạc là Brad. Brad đã mất hết cả sự bình tĩnh của người California. Brad lúc này đang vô cùng sợ hãi và điên cuồng quay đi quay lại số máy nhà mình, chỉ để biết rằng điện thoại đang bận và cuộc gọi sẽ sớm được hồi âm. Mà thực ra thì không hề. “Mẹ kiếp, nhấc cái điện thoại chó má lên đi!” anh ta hét lên, thu hút những ánh nhìn lo lắng của các nhân viên đang đi lại bên ngoài văn phòng.

“Khốn nạn!” anh ta gào lên, chộp lấy chìa khóa xe và chạy ra cửa.

“Brad?” Jenny gọi, cô ta đang chuẩn bị bàn với Brad về kế hoạch tiếp thị mới. “Brad? Có chuyện gì thế?” Lo lắng ra mặt, cô ta đứng lên và đặt tay lên tay anh ta, nhưng Brad lờ đi và tiếp tục chạy.

Anh ta lao ra khỏi tòa nhà, nhảy lên ô tô và nhấn ga. Mặc kệ những người đi đường, mặc kệ những tài xế khác, mặc kệ giới hạn tốc độ, Brad phóng như tên bắn, trông như thể sắp lên cơn đau tim đến nơi.

“Được rồi, cưng,” Lauren nói. “Mai gặp nhé.”

“Cậu có biết tối nay anh ta sẽ đưa cậu đi đâu không?”

“Không, tớ chẳng quan tâm. Cậu có tin là anh ấy đã đổi ca làm vì tớ không? Cảm ơn Chúa, vì cuối cùng cũng mang đến cho con một người đàn ông tử tế.”

“Tớ không muốn làm cậu cụt hứng đâu,” tôi nói đúng kiểu làm người khác cụt hứng, “nhưng chuyện này nghe có vẻ quen quen? Ý tớ là, nhỡ anh ta là đồ bỏ trên giường thì sao?”

“Không đâu,” Lauren đáp. “Cậu luôn biết chất đàn ông của một chàng dựa vào cách hôn của anh ta, và Bill là người hôn giỏi nhất trên thế giới.”

“Tớ tưởng Charlie cũng hôn giỏi mà.”

“Í ẹ.” Lauren vờ ngạt thở và nôn trên điện thoại trong khi tôi bắt đầu cười. “Tớ nói dối đấy. Charlie hôn dở tệ.”

“Brad hôn giỏi cực.”

“À ừ. Tất nhiên rồi.”

“Ý cậu là gì?”

“Người đẹp trai đến thế ắt phải thực hành nhiều rồi.”

“Anh ấy không phải loại đàn ông lăng nhăng đâu,” tôi cáu kỉnh nói.

“Tớ không cứ ý đó. Ý tớ là có thể anh ta đi dành hết thời gian ở trường để hôn hít bạn gái phía sau nhà để xe đạp. Cậu có nghĩ ở đây có nhà để xe đạp không?”

“Không. Tớ nghĩ bọn họ đã làm chuyện đó bên dưới chỗ cậu ngồi xem bóng chày ấy.”

“Hả? Ý cậu là ghế băng à?”

“Ừmm. Tớ nghĩ người ta gọi đó khán đài hay đại loại thế.”

“Có lẽ cậu đúng. Thế tối nay cậu định làm gì?”

“Chưa biết. Nhưng dù thế nào thì cũng không sôi nổi bằng buổi tối của cậu đâu.”

“Hy vọng là cậu đúng,” Lauren cười, nói. “Tớ phải đi đây. Tớ phải tẩy lông chân, chăm sóc da mặt, tẩy ria mép nữa.”

“Cậu làm gì có ria mép!”

“A ha! Có tác dụng rồi hả?”

“Cậu sẽ làm chuyện đó chứ?”

“Thề là tớ sẽ làm. Tớ đã chán ngấy trò lạnh lùng kế để rồi lại phát hiện ra họ không làm mình thỏa mãn khi đã trở nên quá muộn. Lần này tớ phải chắc chắn ngay từ đầu rằng anh ấy rất giỏi khoản đó.”

“Cậu nhớ sử dụng bao cao su đấy.”

“Bao cao su á? Đây là California, người đẹp ạ. Tớ sẽ cắt phần ngón của găng tay Marigold ra rồi sử dụng thay bao cao su.”

Tôi cười vang trước ý tưởng đó. “Chúc cậu vui vẻ nhé.”

“Nhất định rồi, tớ sẽ gọi cho cậu trước tiên.” Rồi chúng tôi tạm biệt nhau, tôi nhìn lại vết bẩn, và trước sự kinh hoàng của tôi, nó trông như thể đã ngấm qua đệm vậy. Tôi sợ hãi chạy đến bên tủ áo và với tay lên, cố mở ngăn kéo trên cùng ra nhưng không tới, vì thế tôi kéo chiếc ghế bên bàn trang điểm lại và đứng bấp bênh trên đó, ra sức mở.

Tôi cho tay vào ngăn kéo rồi phải lấy tay ôm đầu vì một lô xích xông gì đó rơi xuống sàn nhà, may không trúng tôi.

“Oái,” tôi hét lên vì vừa bị lĩnh đạn, một quyển tạp chí đập vào trán khiến tôi đau chết đi được. Đây rồi, đống ga giường. Tôi có thể thấy chúng nằm dưới cùng trong ngăn kéo, tôi cẩn thận lấy một cái ra rồi trèo xuống ghế và thu dọn đống đồ dưới đất.

Tất cả những thứ khỉ này là gì vậy? Tôi bắt đầu nhặt mấy tờ báo lên thì bị một thứ gì đó đập vào mắt. Tôi lấy chân gạt đống báo sang một bên để xem đó là gì. Và tôi đông cứng lại.

Không. Chuyện này không thể xảy ra. Trong một khoảnh khắc, cả thế giới dường như đứng yên, và tôi phải nhắm mắt lại bởi biết đâu, biết đâu đây chỉ là một cơn ác mộng, khi mở mắt ra thì nó sẽ biến mất và tôi sẽ không phải đối mặt với nó nữa, bởi tôi không chắc mình có thể làm được không, tôi không chắc liệu mình có đủ từng trải hay mạnh mẽ không, và thậm chí nếu có đủ thì tôi cũng không biết mình có thể xoay xở được không. Ôi, khốn nạn. Tại sao lại là tôi cơ chứ. Tại sao chuyện này lại xảy đến với tôi?

Khi tôi mở mắt ra, đó không phải là một giấc mơ mà là thực tế, tôi nghĩ mình sắp nôn đến nơi nhưng cơn tò mò đã nổi lên, và thay vì chạy vào buồng tắm, tôi lại đặt tay lên trái tim đang đập hàng triệu nhịp một giây của mình và ngồi xuống sàn nhà một cách vô thức, bắt đầu lướt qua chồng báo.