Tôi Là Em Gái Tổng Tài (His Sister)

Chương 20: Hận




Ánh sáng tinh mơ chiếu nhẹ lên tấm rèm cửa màu trắng tinh khiết tạo nên sắc màu nhẹ nhàng, thoáng đãng. Không gian tĩnh mịch, tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vọng ra.

Cô gái nằm trên giường mệt lả, hoàn toàn kiệt sức, nằm bất động trên chiếc giường. Cơ thể trắng nõn còn lưu lại trên đó vài dấu hôn đỏ ửng của trận mây mưa đêm qua.

Dương Thiên Hàn bước ra, khuôn mặt tuấn tú kia thì ngược lại với sự mệt mỏi của cô, hoàn toàn khỏe khoắn không chút mệt mỏi nào. Thoắt cái đã thay xong bộ âu phục.

Tiếng điện thoại vang lên, Hảo An giật mình. Loáng thoáng nghe được giọng nói trầm ổn của người đàn ông.

- Hảo An. – giọng nói lạnh băng phá tan sự im lặng.

Anh rờ nhẹ lên mái tóc đen mượt một cách ân cần.

Đầu óc cô đau như búa đổ, hoàn toàn không có ý định trả lời.

- Lập túc ngồi dậy ăn sáng. – Giọng nói anh bất ngờ trở nên nghiêm ngặt, hung tàn hơn.

Hảo An nhăn mặt, hai mắt nhắm chặt, cố gắng ngồi dậy. Nhưng quá khó khăn, toàn thân cô đau ê ẩm.

Dương Thiên Hàn ngồi đó, không buồn lấy tay đỡ cho cô.

Cái thân bây giờ chẳng khác gì bị liệt. Anh còn bắt cô ngồi dậy, chẳng phải ép người quá đáng rồi sao?

- Một lát nữa tôi ăn.

Hảo An nói rồi liền nằm ì lại, một chút cũng không nhúc nhích.

Gương mặt tuấn tú kia bắt đầu đen lại, nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ kia, nâng gương mặt cô lại gần mình. Ánh mắt đen đến đáng sợ lập tức nhìn thẳng cô:

- Từ lúc nào đã dám chống lại tôi?

Ánh mắt Dương Thiên Hàn nhìn cô chằm chằm, phát lên đầy tia đe dọa. Hảo An mệt mỏi không muốn đôi co. Từ hôm qua đến giờ, anh đã không còn là người.

- Nhìn tôi. – Anh đột nhiên điên tiết lên mà quát.

Mặt Dương Thiên Hàn càng lúc càng tối sầm lại, lực tay của anh cũng bóp chặt hơn. Hảo An nhắm chặt đôi mắt vì sợ, hai hàng nước mắt rơi xuống, cả người run lên tạo ra tiếng nức nhẹ.

- Tôi nói nhìn tôi.

Dương Thiên Hàn đè mạnh cô nằm trở lại giường.

Những cảnh tượng đêm qua lập tức được vẽ lại trong tâm trí của cô, sợ hãi, nước mắt ngắn dài nhìn anh, đôi môi mỏng mấp máy:

- Xin anh, đừng…..

- Em nói cái gì? – Tay Dương Thiên Hàn nắm chặt lại thành nắm đấm.

- Tha cho tôi, cầu xin anh…………. – Hảo An run rẩy.

Anh nực cười. Bao nhiêu người muốn được bên anh, tại sao lúc nào em cũng muốn thoát khỏi anh?

- Em có tư cách gì cầu xin tôi? – Dương Thiên Hàn ghì chặt lấy gương mặt Hảo An. Sâu thẩm trong ánh mắt tưởng chừng như vô cảm kia lại lóe lên một chút long lanh, yếu lòng.

Ánh mắt Hảo An nhòe dần đi. Hình ảnh người đan ông trước mặt cô không thể nhìn thấy rõ. Chỉ có thể mở miệng mà cầu xin thảm thiết, đáng thương:

- Buông tha tôi đi, làm ơn……………..

- Trừ khi tôi chơi chán em, còn không thì đừng hòng thoát khỏi tôi.

Anh dùng tay hung bạo dang rộng hai chân của Hảo An.

- Đừng, Dương Thiên Hàn……….dừng lại, tôi không muốn. – Hảo An trong cơn sợ hãi chỉ biết la toán lên, dãy dụa trong vô ích.

Dương Thiên Hàn nheo mắt nhìn người con gái run lẩy bẩy dưới mình. Cứ thế mà mạnh bạo thâm nhập vào bên trong cô.

Anh càng lúc càng đẩy mạnh hơn. Hảo An chỉ biết nằm bất lực phía dưới mà khóc, nghiến chặt hàm răng mà chịu đựng.

- Hôn tôi. – Ánh mắt anh lãnh khốc nhìn thẳng vào người con gái đang đau khổ kia.

- Không………….dừng lại……….xin anh.. – Hai tay Hảo An bấu chặt lấy gra giường.

- Hôn tôi. – Anh nhấn mạnh lại. Giọng nói trầm xuống phát ra lệnh đến lạnh gáy.

Cả thân hình Dương Thiên Hàn dịch chuyển theo nhịp một cách nhanh chóng. Môi anh tiến sát lại đôi môi mỏng của cô, cứ thế mà quấn quít, chơi đùa từng chút với nó.

- Dừng lại…………..

Dẫu biết rất khó có thể ngăn cản được anh nhưng chí ít cô vẫn không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác đau rát này.

Anh tiếp tục điên cuồng hơn, vờ như không nghe thấy cô đang van xin. Lạnh lùng một cách triệt để, dứt khoác, khí chất đàn áp người một cách đáng sợ.

- Tôi đã nói là dừng lại. – Tiếng Hảo An hét lớn.

Người xưa vẫn có câu tức nước thì vỡ bờ. Bị đàn áp quá thế nào cũng đáp trả, sức chịu đựng của con người vẫn luôn có hạn.

Hảo An dồn hết khí giận vào cánh tay được nới lỏng, lập tức cho anh hưởng thụ ngay một cái tát thẳng.

Khuôn mặt anh lập tức đen sạm lại. Kể cũng lạ, từ lúc biết cô tới giờ thật sự anh đã bị hạ thủ không ít lần. Cô gái này rốt cuộc vẫn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà.

Anh ngừng hẳn lại. Quay người Hảo An lại, một tay nâng hông cô lên tạo ra tư thế khá xấu hổ.

Hảo An càng lúc sợ hơn.

- Tôi xin lỗi, anh đừng như vậy………………..

Cả thân người cô run lên, tủi nhục, mắt đỏ hoe dần lên. Mong sao đây chỉ là cơn ác mộng, một cơn ác mộng dài, chỉ cần mở mắt, tất cả sẽ như cũ.

Nhưng thật sự không thể như vậy, cảm xúc da thịt cứ mãnh liệt mà tiếp xúc lên cô, hơi ấm phát ra từ người con trai kia, hơi thở gấp của cô và cả của anh, nó khiến cô nhớ rằng đây là hiện thực. Một hiện thực tàn khốc. Sự thật là cô đang bị làm nhục bởi một người mình không hề có tình cảm.

- Đừng mà……………….

Mệt lả, cảm giác rõ bản thân từng chút từng chút không còn chút sức lực nào.

Dương Thiên Hàn vẫn chưa có ý định dừng lại, trận mây mưa vẫn cứ tiếp tục.

Xung quanh bỗng chốc dần mở đi, thị lực của cô bắt đầu kém dần lại. Đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng không còn gì, chỉ còn lại duy nhất một hình bòng quen thuộc.

- Thiếu Khiêm……cứu em………..- Trong vô thức, giọng nói yếu đuối chỉ phát lên được mấy chữ.

Dương Thiên Hàn trừng mắt. Trước giờ người đầu tiên nằm trên giường anh dám gọi tên người khác là cô, với lại không phải lần đầu cô kêu tên người đó. Rất tốt, chúc mừng cô đã thành công trong việc chọc giận anh.

- Thiếu Khiêm?

Hảo An chột dạ, nhất thời hoảng loạn, lại kêu tên anh. Cô mím môi.

- Rốt cuộc là ai? – Ánh mắt Dương Thiên Hàn hiện lên vài tia đỏ, trừng thẳng vào Hảo An.

- Anh không cần biết.

- Là ai? – Anh gằn giọng, giọng nói trầm xuống, lạnh băng không chút cảm xúc.

- Là anh trai tôi, à không một người bạn….chắc vậy. – Hảo An nói nhỏ.

- Em thích hắn?

Cô khựng người. Khẩu miệng cũng cứng theo.

- Tôi không tốt?

- Sao hả? Hay tiền tôi cho em không đủ? - Dương Thiên Hàn không thương tiếc gì bóp chặt cổ cô lại.

Cô mím môi, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh đầy uất ức. Cuối cùng thì cô cũng chỉ là cái công cụ không chỉ để làm hài lòng thể xác anh, ngay cả tâm trạng anh xem ra cô cũng phải làm hài lòng?

Anh dán môi mình xuống môi cô, dữ tợn mà gặm nhắm chúng. Đổ dồn hết nỗi tức giận lên cánh môi mỏng đỏ ửng kia. Nụ hôn anh có phần mạnh bạo nhưng vẫn rất dịu dàng, có chút thưởng thức nhưng vẫn không tỏ ra thích thú. Tại sao? Anh giận, nhưng chút giận ấy vẫn không khiến anh nỡ làm đau cô, anh vốn rất muốn chiếm độc cô để chìm đắm trong sự say mê, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra bên ngoài được.

- Gọi tên tôi. – Anh ghé sát lại nơi vành tai, khẽ nói nhỏ. Hơi thở anh nóng khiến nó bắt đầu chuyển đỏ.

- Dương…… - Cô ấp úng, vốn dĩ vẫn không quen với việc phải gọi thẳng tên anh.

- Đừng chọc giận tôi.

- Giới hạn chịu đựng của tôi có hạn. – Anh nói tiếp.

Hảo An tức tối cãi lại:

- Tôi không cần anh nhẫn nhịn tôi.

- Vậy sao?

Anh nheo mắt nhìn cô. Ánh mắt sâu thâm thúy nhìn thẳng vào người con gái kia, một ánh nhìn lạnh đến đáng sợ. Rõ ràng đang rất hoảng loạn nhưng cái miệng bé tí kia vẫn còn có thể thốt lên lời lẽ như vậy. Anh siết chặt tay hơn.

Hảo An càng ngày càng không thở được. Cô khẽ lên thành tiếng:

- Giết tôi đi.

Anh khựng người. Thật sự lá gan cô còn có thể lớn tới mức nào đây?

- Đừng thách tôi. – Đôi bàn tay của anh càng lúc càng nắm chặt hơn, giọng nói cũng gắt lên hẳn. Một cảm giác khó chịu không hiểu từ đâu cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh.

- Tôi không thách, nếu cảm thấy chướng tôi như vậy thì giết tôi đi.

Anh là người tuyệt tình như thế nào cô biết rõ. Sự sống chết của cô vốn sẽ không can hệ gì tới anh. Một ngày người đi qua anh không biết bao nhiêu, thì thử hỏi một bóng dáng nhỏ bé như cô, liệu có đáng để anh bận tâm?

- Thật sự muốn chết?

Hễ một câu anh phát ra thì lực tay càng chặt hơn một chút. Giới hạn của bản thân sắp không chịu nổi, khuôn mặt Hảo An tái mét lại vì không thở được, những nếp nhăn vì thế cũng bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của cô.

- …………………. – Cô không đáp lại nhưng cũng không có dấu hiệu phủ nhận.

- Những đứa trẻ ở cô nhi viện cũng không sao?

Hảo An bừng tỉnh như vừa mới nhớ ra cái gì đó. Lập tức phản kháng lại, dùng cánh tay yếu ớt cố gỡ bỏ tay anh ra.

Đôi môi Dương Thiên Hàn lộ ra cái nhếch môi tuyệt mĩ.

Lí do cô chấp nhận sống? Lí do cô nhẫn nhịn anh? Lí do cô từ bỏ bản thân mình? Phải, là để đổi lấy sự vui vẻ của bà Diệp cũng như bọn trẻ - gia đình của cô.

Anh nới tay ra. Sắc mặt lạnh băng nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt kia:

- Đừng bao giờ nhắc cái tên đó trước mặt tôi.

Anh nhoẻn miệng cười, một cái cười lạnh.

- Lần sau đừng đòi chết nữa, một khi tôi vứt bỏ em, muốn chết cũng không hẳn là khó.

Anh nhẹ nhàng hôn lên gò má Hảo An, ra lời cảnh cáo. Chỉnh sửa y phục, sau liền đi một cách chậm rãi ra khỏi căn phòng.

Hảo An gượng sức đứng dậy, thở gấp. Đôi môi tái nhợt đi, ánh mắt đờ đẫn nhìn về hướng cửa, khó khăn chỉnh sửa lại đồ. Nhích một chút, cảm giác toàn thân đau như có ai đang đâm vào người cô vậy.

Cô khó khăn đi được ra rới cửa, sắc mặt đã xanh đi rất nhiều. Đôi tay run lên bần bật để mở cửa.

Nhưng

Cánh cửa bị khóa. Dương Thiên Hàn đã khóa trái cửa? Chẳng lẽ Dương Thiên Hàn muốn nhốt cô mãi?

- Có ai ngoài đó không, mở cửa. – Cô sợ hãi hét lớn ra bên ngoài.

- Làm ơn giúp tôi, có ai không?

- Giúp tôi với tôi bị kẹt ở bên trong.

- Làm ơn trả lời tôi.

- Tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi. – Giọng nói của một người đàn ông đáp lại.

Bên ngoài có người? Trong tiềm thức cô bỗng len lỏi được tia hi vọng.

- Mở cửa cho tôi, tôi cần ra ngoài.

- Tổng giám đốc có dặn, tiểu thư cần nghỉ ngơi, không được phép ra ngoài.

- Tôi cần được ra ngoài, lập tức mở cửa. – Cô tức giận, quát lớn.

- Tiểu thư, đừng làm khó tôi.

Cô bất lực ngồi sộp xuống sàn nhà. Dương Thiên Hàn định nhốt cô bào lâu?

Đau khổ.

Nhục nhã.

Bất lực.

Hảo An cô đời này hận anh. Tuyệt đối sẽ không quên những tổn thương anh đã gây ra. Nếu kiếp này không trả hẹn kiếp sau sẽ trả đủ.

Liệu mai này trên đường đời tấp nập,

Gặp được nhua đã là tốt hay chưa?