Hảo An bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hai bên huyệt thái dương nhức nhối hẳn lên. Việc đói bụng đối với cô là không thể khinh nhường, mỗi lần kiệt sức vì đói, cô sẽ thấy bản thân không còn chút sức lực. Vốn không thể nhịn lâu. Người ta thiếu ngủ thì chóng mặt, cô đây không những thiếu ngủ, thiếu ăn cũng rất chóng mặt. Bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng của Dương Thiên Hàn.
- Chưa gì đã bị vứt rồi à? – Tuyết Nhi ngồi ngay bàn làm việc xem xét tình hình từ sáng, thấy Hảo An vừa bước ra liền nhanh chóng bước tới mỉa mai.
Hảo An toàn thân khó chịu, bước nhanh tới gần tường, bám vào đó men theo lối mà đi. Cô không có sức để nói.
Tuyết Nhi khoanh tay vừa lên tiếng một câu lại bị Hảo An cho ngó lơ. Nhưng chưa kịp tức tối, cô phát hiện Hảo An có chút khác thường. Bước đi của Hảo An loạng choạng hơn, Tuyết Nhi hốt hoảng chạy lại đỡ cô.
Hảo An cảm thấy tình hình của mình hình như ngày càng tệ hơn, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, rồi mỉm cười, nói không thành tiếng:
- Cảm..ơn….
Tuyết Nhi bị sắc mặt xanh ngắt của Hảo An làm cho sợ đến lúng túng, tay chân vụng về hết cả lên, nhất thời chỉ biết đỡ cô. Nói với giọng sợ sệt:
- Cô vào phòng nghỉ đi, tôi gọi người mua thuốc giúp cô.
- Không cần…… ở dưới…. có xe…giúp….tôi tới thang máy….là được rồi. – Hảo An dùng chút sức lực còn sót lại trong người cố gắng truyền đạt hết câu cho Tuyết Nhi nghe.
Tuyết Nhi hoảng quá nên chỉ biết nghe theo, dẫn Hảo An tới thang máy, cho cô vào trong, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
Hảo An đã mệt lại còn phải đi thang máy, cô cực ghét, chóng mặt đã đành, cái thang máy này càng làm cô chóng mặt thêm, kèm với cái bụng đau quắt kia thì có thể thấy tình trạng cô đang rất thảm hại.
Cảm giác say vòng vì cái thang máy đang dần dần di chuyển khiến Hảo An cảm thấy buồn nôn. Bụng cứ gào thét một cách dữ dội, thật sự muốn ra hết nhưng trong bụng không có thứ gì có thể nôn ra được. Cô cố gắng nín thở, nuốt nước bọt xuống kìm nén cơn buồn nôn này lại. Ngước nhìn bảng hiện thị con số. Đầu nhẩm đọc.
“Tầng bốn mươi ba.”
………
“Ba mươi.”
……………..
“Hai mươi hai.”
……………………….
“Mười.”
……………………………………..
“Năm.”
……………………………………………….
“Bốn.”
…………………………………………………………….
“Ba.”
……………………………………………………………………….
“Hai.”
…………………………………………………………………………………
- Ting. – Tiếng báo hiệu tới tầng trệt vừa vang lên, Hảo An như vừa được vớt lên khỏi một cái hộp cao, ngộp ngạt đang bao chùm lấy cô vậy.
Cô tự hỏi Dương Thiên Hàn xây tầng cao như vậy để làm gì chứ, định giết người lúc đi thang máy sao? Hảo An bước nhanh ra khỏi thang máy, mặt đất đột nhiên điên đảo, loạng chạng, cô không thể giữ nổi bước chân chân của mình. Cảm giác được bản thân sắp đáp đất một cách ngoạn mục.
Cảm nhận rõ bản thân đang từ từ chúi thẳng xuống đất. Đột nhiên lại dừng hẳn lại giữa chặn đường, cô cố gắng nhìn một chút, bản thân vẫn chưa chạm tới đất? Rồi lại từ từ được đỡ cho đứng thẳng lại. Bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ người đã đỡ cô. Là một cậu thiếu niên a, nhưng trông chừng rất chững chạc, khuôn mặt lạnh đẹp đến ngây người, đôi mắt đen sâu thẳm, không thể đoán cậu ta đang nghĩ gì. Tướng mạo cao lớn, uy phong, phong thái lại mang một chút gì đó rất phá cách, hoàn toàn trái ngược với phong thái uy lực, nghiêm ngặt của Dương Thiên Hàn.
- Cảm…..ơn………. – Hảo An cố gắng giữ chặt lấy tay của cậu thiếu niên kia, đứng cho vững rồi từ từ buông thả. Nhưng xem chừng cô không thể đứng vững nổi nửa.
Cậu thiếu niên kia dường như chỉ tiện tay giúp một lần. Rõ là thấy bộ dạng của Hảo An đang khốn đốn như vậy, vẫn quay mặt bước đi nhanh chóng.
- Tiểu thư, cô không sao chứ? – Người đàn ông nhận lệnh từ Dương Thiên Hàn đến đón Hảo An, vừa thấy cô như vậy liền hốt hoảng chạy tới và Hảo An lại được người khác đỡ hộ.
Dương Nhật Hạ vừa đi được vài bước, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, sắc mặt lạnh băng kia liền thay đổi thành loại biểu hiện tò mò. Bỏ tay vào ống quần, thong thả đi lại chỗ của Hảo An rất tự nhiên giành lấy cô từ tay người đàn ông.
- Cậu chủ? – Người đàn ông vừa thấy Dương Nhật Hạ liền cúi đầu chào.
Dương Nhật Hạ nhếch môi, lộ ra một nụ cười nguy hiểm nhưng không kém phần làm mê hoặc lòng người. Bế xốc Hảo An lên, đi ra ngoài công ty, tự nhiên mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.
Người đàn ông kia lúng túng đi theo sau ngồi vào xe.
- Tôi đang tự hỏi cô gái này là ai mà có thể ngồi xe của Dương Thiên Hàn dễ dàng như vậy. – Người như Hảo An vốn không phải tuýp người của Dương Thiên Hàn và đặc biệt là anh chưa từng cho cô gái nào ngồi vào xe mình.
Dương Nhật Hạ ngồi thoải mái tựa người ra sau ghế, quay sang thấy Hảo An vẫn đang ôm bụng, sắc mặt xanh xao cực độ, lấy tay điều chỉnh đầu cho cô tựa vào vai mình.
Người đàn ông vẻ mặt khá lo lắng nhìn Hảo An, bắt đầu khởi động xe.
- Sao không bật máy điều hòa? – Dương Nhật Hạ thắc mắc, vào thời tiết này không hẳn là quá nóng, nhưng ngồi trong xe không phải cũng nên bật hay sao?
- Dương tổng đặc biệt lưu ý không để tiểu thư ngồi với máy điều hòa.
Nỗi tò mò của Dương Nhật Hạ ngày càng lớn, sự quan tâm của Dương Thiên Hàn đối với cô gái này có phải hơi đặt biệt rồi không? Ánh mắt liếc nhìn Hảo An một lượt.
- Tiểu thư, trông cô có vẻ không ổn, tôi chở cô đi bệnh viện. – Người đàn ông vừa lái xe vừa nói lịch sự.
Hảo An cô đói đến run người, vừa nghe thấy thế liền vội nói ra:
- Ăn.
- Hả? – Người đàn ổng ngỡ như mình nghe nhầm gì đó.
Hảo An nhăn mặt, đầu óc quay cuồng, cố gắng nói:
- Chở tôi đi ăn.
Người đàn ông vội gật đầu, quay đầu xe đi về hướng ngược lại.
Dương Nhật Hạ tay vỗ nhẹ đầu Hảo An, ánh mắt nham hiểm xem xét.
Hảo An không còn sức để đùa với tên nhóc này, ngồi yên, nhưng dạ dày của cô không thể để cho cô yên được một chút nào cả. Nghiến răng nhịn cơn đau xuống, đôi môi đỏ mọng lại hoạt động một cách yếu ớt, chậm chạp:
- Có kẹo hay bánh ngọt gì không, cho tôi……………
Dương Nhật Hạ dựa người vào ghế, hai chân đung đưa nhẹ, ngắm nhìn bầu trời ngoài kia một lát, bỗng thấy kế bên mình có chút kì lạ, quay qua thấy Hảo An nhìn mình, nheo mắt hỏi:
- Cô nói tôi?
Hảo An giương đôi mắt đen láy nhìn cậu thiếu niên, thản nhiên gật đầu.
Dương Nhật Hạ thò tay vào trong túi, bên trong vẫn còn vài cục kẹo nhỏ vẫn chưa dùng, dự là sẽ móc ra đưa cho cô. Nhưng đoạn nghĩ rồi lại thôi. Quay qua nói:
- Hết rồi.
Hảo An thống khổ, bao nhiêu sức lực còn lại cố gắng chờ cậu cho đồ ngọt để giảm đói, bây giờ lại thành ra thế này. Cái bụng vì thế liền kêu lên thưa kiện.
Dương Nhật Hạ bụm miệng cười, Dương Thiên Hàn đổi khẩu vị cũng không có gì là lạ, cô gái này trông rất ngây thơ. Không phải là đang giả vờ thuần khiết chứ nhỉ?
Xem chừng là rất đói rồi, Dương Nhật Hạ lạnh băng nhìn qua Hảo An, mím môi một chút, rồi nhướn mày, để tôi nuôi bảo bối của anh nhé Dương Thiên Hàn.
Dương Nhật Hạ nâng cằm Hảo An lên, bóp chặt lấy xương quai hàm của cô, buộc cô mở miệng. Áp mặt xuống, chạm nhẹ vào đôi môi kia, bắt đầu xâm nhập chúng.
Hảo An hốt hoảng ra sức đẩy, nhưng sự thực là còn sức đâu mà đẩy a.
Hốt hoảng được một lúc, Hảo An bắt đầu cảm nhận được trong khoang miệng mình có chút vị ngọt, hương vị của bạc hà lan tỏa. Cô kinh ngạc nhìn Dương Nhật Hạ. Cậu ta đang cho cô viên kẹo mà cậu ta đang ăn?
Cậu từ từ cũng bỏ cô ra. Nhìn cô, mỉm cười:
- Thế nào? Không định cảm ơn tôi sao?
- Cho tôi đồ thừa còn kêu tôi cảm ơn. – Hảo An bĩu môi, rất muốn phun ra, nhưng rõ là viên kẹo hương bạc hà này quả thật đang cứu sống cô từng chút một, cái bụng vẫn còn gào nhưng ít ra đã không còn thét lên thưa kiện.
- Tôi vẫn đang ăn, không phải là đồ thừa. – Dương Nhật Hạ đáp trả, đôi môi mỏng kia làm thế nào mà lúc rời đi anh lại cảm thấy có chút luyến tiếc.
Hảo An cong môi tỏ vẻ không chấp nhận.
- Cậu chủ, nếu cậu làm vậy Dương tổng nhất định……. - Người đàn ông nhìn thấy cảnh này qua gương, ái ngại nói.
- Nếu lo thì cứ về mà báo với tên kia, tôi cũng không bắt ông phải câm.
Người đàn ông im bặt.
Người thiếu niên này quả nhiên khác xa so với Dương Thiên Hàn, cả hai đều mang tính chất cao quí pha trộn lạnh lùng.
Nhưng ngoài điểm đó ra họ lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu như cậu ta là con người với tính khí ương ngạnh, sôi nổi, đầy nhiệt huyết, luôn mang theo ánh hào quang của mặt trời làm cho mọi người phải chói mắt. Thì Dương Thiên Hàn sẽ là mặt trăng, điềm đạm, lãnh khốc, tuyệt tình, nhưng vầng sáng phát ra từ người anh lại vô cùng nhẹ nhàng. Nếu cậu ta dùng lời lẽ cứng rắn buộc người khác phải nghe theo, thì Dương Thiên Hàn lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại tỏa ra khí chất khiến người đời phải khiếp sợ.
Nhưng tại sao cô lại đi so sánh với Dương Thiên Hàn? Ôi! cô đói quá nên điên rồi.
- Tiểu thư chỗ cô nói…………………. – Người đàn ông quay sang hỏi Hảo An.
- Chú cứ đi thẳng, khi nào tôi bảo dừng là được. – Cô tuy không thoát nổi cảnh đói nhưng giờ ít ra vẫn cảm thấy đỡ hơn khi nãy rất nhiều.
- Rốt cuộc cô muốn ăn ở đâu vậy? – Dương Nhật Hạ nhìn quanh khu vực ở đây một lát.
- Tôi nghĩ cậu sẽ không thích tới đó đâu, bây giờ xuống xe vẫn còn kịp. – Hảo An mỉm cười thân thiện. Nãy giờ để ý cô thấy người đàn ông kia có vẻ khó sử đối với tên này. Chú không đuổi được thì để Hảo An cô đuổi giúp cho.
- Không sao, cứ tới chỗ cô thích. – Dương Nhật Hạ giọng lơ đãng, ánh mắt tò mò nhìn ra bên ngoài.
- Tùy cậu, đừng hối hận là được. – Hảo An nhún vai, nhếch môi. Nhìn một loạt bộ đồ trên người của cậu ta là biết chắc những chỗ như thế này căn bản là chưa bao giờ tới.
Chiếc xe chạy được một đoạn thì dừng lại. Hảo An mỉm cười sung sướng, thiên đường là đây rồi.
- Ý cô là chỗ này? - Dương Nhật Hạ ngạc nhiên quay sang hỏi.
Hảo An vừa nhìn biết chắc là cậu ta đã hối hận rồi a.
Liệu mai này trên đường đời tấp nập,
Gặp được nhau đã là tốt hay chưa?