Cơ thể thầy Toàn bay thẳng vào tường rồi đứng bất động không có phản ứng, tôi nắm chặt đôi tay, hai hàm răng nghiến chặt như đang trút toàn bộ sức mạnh sau cú đấm đó. Một giọng nói quen thuộc lại văng vẳng giữa hang động:
- Đó là toàn bộ sự phẫn nộ của mày? Mày cho rằng chính tao là người đã giết cái H?
Một tràng cười điên dại vang lên, đôi mắt thầy Toàn lạnh lùng nhìn về phía tôi đầy phẫn nộ. Thực lòng tôi không hiểu tim ổng làm bằng cái gì nữa, chính ổng ra tay hạ sát cháu gái ổng mà biểu hiện trên gương mặt lại không có vẻ gì là hối hận.
Tôi nắm chặt hai tay đưa ra trước mặt thủ thế, miệng gằn giọng hét lên:
- Lão già như ông thật sự quá máu lạnh! Chẳng lẽ ông không có chút tình người nào sao? Hôm nay tôi sẽ lấy máu trả máu!
- Có vẻ như mày đang nhầm lẫn...! Người khiến cái H ra nông nỗi này không phải là tao...! Mà là mày...!
Đôi mắt vô hồn của thầy Toàn nhìn về phía tôi, miệng lão khẽ mỉm cười rồi từ từ nói tiếp:
- Nếu như mày không đến đây học đạo...! Thì cái H đâu phải đi theo đến đây...! Rồi rơi vào tình cảnh của ngày hôm nay? Nếu như mày không phá phong ấn thì tao cũng đâu đại khai sát giới và cái H cũng đâu đỡ đòn chí mạng sau cùng cho mày? Nghĩ kĩ lại đi nhóc con... Chính mày...! Do mày... mà cái H phải chết...! Chính tao mới là người trả thù cho cháu gái của tao...!
Đôi mắt tôi mở to tròn như không thể tin những gì mà thầy Toàn vừa nói, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện ngay từ đầu do tôi mà ra? Nếu như tôi không cố chấp muốn học đạo thuật việt nam thì H đã không phải đi cùng, nếu như tôi không manh động tháo lớp vải phong ấn thì đâu xảy ra cớ sự này... Rõ ràng tất cả ra cớ sự này là do một tay tôi gieo họa mà ra...
- Cứu nó làm gì...! Cô có cứu nó thì chúng ta cũng không một ai có thể sống sót mà rời khỏi đây đâu...!
Thầy Toàn thở dài nhìn về phía sau lưng tôi, tôi quay mặt lại, cơ mặt run run như không thể tin vào mắt mình... khuôn mặt của nàng đang hồng hào trở lại.