Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 5 - Chương 20: Phẫn nộ




- Roẹt...!

Một tiếng quét khô không khốc vang lên, may mà tôi đã tránh sang bên trái vài giây trước đó nếu không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ thấy khói bụi lờ mờ, dưới đất vẫn còn in hình vết gì đó trên nền đang bốc khói nghi ngút.

Lúc này tôi mới định thần lại và nhìn về phía người vừa tấn công tôi, tay thầy Toàn cầm một chiếc roi màu trắng f***c, khuôn mặt ông vẫn đỏ rực như quan công vậy. Tôi nhìn về phía chiếc roi rồi bất giác gáy tôi bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh:

- Xương sống... thuồng luồng...?

- Mày có vẻ cũng am hiểu về vũ khí tâm linh đấy!

Thầy Toàn lạnh lùng lên tiếng, ổng giơ roi lên vụt vun vút xuống nền đất, dưới mặt đất vết roi chạm xuống tóe ra những tia lửa điện tạo cảm giác hơi gai người cho những ai đang có mặt ở đây. Tôi khẽ nhoẻn miệng cười rồi lên tiếng đáp lại:

- Ông tưởng chỉ có mỗi ông có đồ chơi thôi sao? Tôi cũng c....!

Vừa nói, tay phải tôi đưa ra sau lưng đang cố tìm kiếm vật gì đó nhưng tôi bỗng buông tay xuống rồi im bặt. Nó đã không còn ở đây nữa, tôi bỗng nhiên quên mất là nó hiện tại đã theo chân người ta đi về bên tàu.

- Mày có gì thì lôi ra đi...! Tao không muốn bắt nạt người không tấc sắt...!

- Khoan... Khoan...! Giờ đâu phải là lúc người nhà đánh người mình chứ? Đây là lúc chúng ta phải đoàn kết chống lại k...!

Tôi chưa kịp nói hết câu hòa hoãn thì bỗng nhiên cảm nhận nguy hiểm trước mặt, một vết cắt tóe ra lửa in trên vạt áo tôi. Đôi chân tôi lùi lại vài bước rồi tôi ôm chặt lấy vết thương đang bốc khói nghi ngút, thật không ngờ lão thầy lại chơi lớn như vậy, rõ ràng là ông ta thực sự muốn đại khai sát giới.

- Chết đi....!

Tiếng thầy Toàn hét lên văng vẳng trong màn đêm giá lạnh, tôi nhìn thấy chiếc roi trắng lao đến gần sát mặt tôi. Bỗng nhiên một bóng người lao đến trước mặt tôi đỡ lấy ngọn roi đấy, cơ thể đó từ từ ngã xuống rồi bất động dưới đất.

Đôi mắt tôi bỗng nhiên từ từ trào nước mắt nhìn về phía người đang nằm trên nền đất. đôi bàn tay tôi ôm chặt lấy cơ thể, miệng run run rên rỉ:

- Không sao... Em sẽ không sao... đâu mà....! Nhất định em sẽ không sao đâu...!

Cơ thể đó từ từ lạnh dần đi, tôi không còn cảm nhận được sự sống từ người đó nữa. Thầy Toàn và cô bốn đôi mắt sững sờ không thể tin những gì vừa xảy ra, chiếc roi trắng từ từ buông lơi khỏi đôi tay thô ráp của ổng.

Tôi bế nàng lên chiếc phản gỗ gần đó rồi quay mặt lại nhìn về phía thầy Toàn với đôi mắt đầy phẫn nộ, tôi phi thân thật nhanh lao đến trước mặt thầy Toàn rồi giơ tay đấm thẳng một cước giữa bụng lão thầy với tất cả sức mạnh đang có:

- Tha thu... Nộ phá quyền...!