Sáng hôm sau có lẽ tâm trạng ai cũng hí hửng vui mừng... Chỉ có 3 chúng tôi khởi hành từ tổng bộ thẳng đường 5 về đồ sơn. Nhìn sang bên thấy 2 sư tỷ họ khác hẳn ngày thường, không còn tranh giành ganh đua nữa mà vui vẻ buôn chuyện với nhau. Đáng lẽ tôi cũng phải vui vẻ với chuyến nghỉ dưỡng xen lẫn công việc này nếu không có buổi họp riêng với chủ tịch vào tối hôm trước...
- Đáng lẽ định nói chuyện riêng với cậu sớm hơn nhưng sáng nay nhiều việc nên giờ tôi mới gặp riêng cậu được!
Giọng nói của chủ tịch đều đều như có vẻ muốn tạo một cảm giác dò xét đối với tôi, tôi chỉ mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhẹ nhàng thảo luận với chủ tịch:
- Sếp Đông có chuyện gì muốn hỏi em ạ?
Chủ tịch rót trà cho tôi rồi nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Chỉ là theo nguyên tắc công việc muốn hỏi cậu sao đêm đó lại mất tích và mấy ngày sau lại nằm ngủ tại cánh đồng ở thị trấn Đông Anh thôi!
Tôi lấy tay nhẹ nhàng đỡ ly nước rồi từ từ kể:
- Em cũng không biết nữa! Lúc đó em dùng "phá hồn kiếm" đâm thẳng vào ngực con huyết thi rồi một ánh sáng chói lòa lóe sáng và em ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trên giường bệnh của tổng bộ rồi!
Chủ tịch im lặng nhấp chén trà rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói có vẻ không vừa ý:
- Tôi đã từng nói với cậu là không được tự tung tự tác, chuyện gì cũng phải báo cáo cấp trên rồi từ từ giải quyết! May cho cậu là vẫn còn sống đến ngày hôm nay, tôi cứ nghĩ đêm đó đã phải đi nhặt xác của cậu rồi!
Tôi cúi đầu im lặng không nói gì, mà biết nói gì khi lời chủ tịch mắng đều đúng. Chủ tịch im lặng hồi lâu rồi cất giọng lên tiếng:
- Chuyện đã qua thôi bỏ đi! Cậu biết nhiệm vụ đi đồ sơn làm gì rồi chứ?
Như trút bỏ được gánh nặng, tôi liền mỉm cười nhanh nhẩu nói:
- Dạ! Em có nghe chị thư ký bàn giao về nhiệm vụ lần này là đi hỗ trợ chi nhánh tâm linh ở thành phố Hải Phòng ạ!
Chủ tịch mỉm cười không nói gì rồi ổng uống nốt chén trà, ổng nhìn về phía tôi rồi ôn tồn nói:
- Đấy chỉ là việc phụ thôi, tôi muốn cậu điều tra về trạch trấn ở đồ sơn!
Tôi ngạc nhiên lên tiếng:
- Trạch trấn đồ sơn?
Chủ tịch nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt tôi nói:
- Đúng! Cách đây hơn 1000 năm trước có một đạo sĩ trung quốc đã trấn yểm long mạch của đất nước chúng ta, tuy là chúng ta đã gắn lại được long mạch nhưng thực ra đó chỉ là bề nổi! Vì còn trấn trạch đáng sợ khác mà mãi về sau chúng ta mới phát hiện ra: Trạch trấn ngũ lôi...! Cậu đọc sách nhiều có biết đạo sĩ trung quốc mà tôi nhắc đến là ai không?
Tôi nhắm mắt cố nghĩ lại xem rốt cuộc tên nào mà độc ác vậy? Dám trấn yểm đất nước của tôi. Rồi tôi bỗng mở tròn đôi mắt nhìn về phía chủ tịch:
- 1000 năm trước... lẽ nào là Cao Biền?
Chủ tịch mỉm cười xác nhận:
- Chính xác! Và người gắn long mạch cho Việt Nam ta là thiền sư La Quý! Nhưng thiền sư mới chỉ giải quyết được chuyện gắn long mạch còn Trạch trấn ngũ lôi thì ngài cũng phải bó tay bởi trạch trấn này vô cùng ác độc! Nó liên quan đến một mối nguy hiểm cận kề mà chúng ta hiện đang phải đối mặt! Theo thông tin cơ mật thì có kẻ đã phá 4 trụ trạch trấn, hiện tại chỉ còn lại trạch trấn ở đồ sơn! Nếu để kẻ giấu mặt đó phá nốt thì hậu họa vô cùng khó lường!
Tôi lo lắng nhìn về phía chủ tịch:
- Kẻ đó là ai? Nếu hắn phá trấn trạch ngũ lôi truyện gì sẽ xảy ra?
Chủ tịch mỉm cười một cách khó hiểu:
- Cứ đến Đồ Sơn! Mọi thắc mắc của cậu sẽ từ từ được giải đáp!