Khí xung quanh người tôi bắt đầu chuyển đổi sang màu xanh dương, một cảm giác mát lạnh như lan tỏa khắp cơ thể khiến tâm hồn tôi bỗng trở lên sảng khoái. Tôi giơ bàn tay sang ngang rồi hô lớn:
- Phá hồn kiếm.... Về!
Một tia chớp xẹt ngang qua, hai bàn tay tôi nắm chặt phá hồn kiếm, tay phải nắm chặt kiếm còn lòng tay trái áp dưới mặt chuôi kiếm. Phá hồn kiếm bỗng nhiễn tỏa ra khí lực kinh hồn, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu xanh dương đến mức chói mắt...!
Atula vương nhìn tôi nhe răng cười, y giơ tay trái lên trời rồi miệng lầm nhẩm chú, từ trong hư không bỗng một thanh đại chùy tỏa ra ma lực ngút trời từ từ rơi xuống tay y. Tôi nhìn y rồi mỉm cười lên tiếng:
- Ngươi có biết thân thể càng to lớn thì tỉ lệ nghịch với tốc độ không? "Đại ma chùy" có lẽ không phải là vũ khí khả dĩ đâu...!
Atula vương nhìn tôi rồi cười mỉa:
- Ngươi học cái tính lo chuyện bao đồng từ ai thế Pandaka...! Tự tin thì cứ thể hiện đi...!
Tôi lao như điện xẹt chém ngang vào bụng atula vương. Keeng...! Một tiếng kêu khô không khốc vang lên, ngay sau lưng tôi cảm nhận được có một sát khí cực lớn đang ập vào người mình, lấy hết sức bình sinh tôi vội né sang bên phải. Rầm...! Tôi chỉ nghe được có thế vì mặt đất dưới chân tôi bất ngờ rung chuyển làm 2 chân tôi di chuyển loạng quạng.
Quay mặt lại nhìn, tôi thấy đầu đại chùy nằm dưới mặt đất gây ra một vết lõm cực lớn. Atula vương nhe nanh một cách ghê rợn vung đại ma chùy tiếp tục bổ xuống đầu tôi, tôi phi thân lùi lại ra phía xa không dám manh động.
Lúc này tôi cảm thấy bất lực khi đối đầu với atula vương, rõ ràng trình độ y và pandaka lúc này cách nhau một trời một vực vậy. Dù pandaka đã dùng một nửa sức mạnh nhưng vẫn không xi nhê gì với y. Tôi bất giác hỏi pandaka:
- Sao không dùng toàn bộ sức khô máu với atula vương? Với sức mạnh hiện tại thì ông không đấu lại được với hắn đâu...!
Giọng nói pandaka trong sâu thẳm lên tiếng:
- Ngươi thì biết cái quái gì chứ...! Im lặng mà nhìn đi...!
Thật sự chỉ có thể nhìn thôi sao? Hiện giờ tôi đang cực kì hoang mang rồi đây... Liệu ông còn bài tủ nào hả pandaka..? Không có tiếng nói nào đáp lại... Tôi chỉ thấy người tôi không còn tỏa ra ánh sáng nữa, tôi đứng lặng yên nhìn về phía pandaka... bàn tay trái tôi bực rực sáng màu xanh dương chói lòa.
Tôi lao như điện xẹt đến gần atula vương, dồn hết sức tay trái đấm mạnh vào ngực y:
- Nộ phá quyền.......!
Cả thân hình đồ sộ của atula vương bắn mạnh về phía bức tường sau lưng, một tiếng nổ Ầm...! xen lẫn là đất khói mịt mù. Cánh tay trái tôi tê rần lại rồi ê ẩm đau đớn. Nhưng không sao... chỉ cần có thể đánh bại atula vương thì một chút đau đớn thể xác có là gì.
Nhưng tôi đã nhầm... Một bóng người sừng sững hiện ra sau lớp khói mù mịt đó, thân thể atula không có vẻ gì là đau đớn sau cú đấm của tôi. Y nhe nanh tỏ vẻ giếu cợt:
- Đấy là tất cả sức mạnh của ngươi sao pandaka? Không đủ để gãi ngứa cho ta nữa...! ka ka ka...!
Một giọng nói trong sâu thẳm trái tim tôi bỗng nhiên vang lên:
- Ta..xin lỗi...!
Hết rồi... Hết thật rồi...! Ngay cả bản thân pandaka cũng bó tay trước sức mạnh của atula vương thì coi như nhân giới xác định diệt vong thực sự rồi...! Cảm giác của tôi như vô hồn không còn mong đợi một kì tích nào nữa... nhưng một câu nói lại đưa tôi về hiện tại...!
- Đồng hóa hợp nhất....!