Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 3 - Chương 23: Phơi bày sự thật




- 2 người có nhớ lúc mà tôi đến chi nhánh này không? 2 người nói là đã bị áp lực của oán linh từ mấy hôm trước, nhưng tại sao tôi lại không bị mà đến khi tôi đến chi nhánh thì mới bị? Dù tôi cũng ở trong địa phận Đồ Sơn! Chính từ lúc đó là tôi đã hoài nghi có kẻ dở trò...!

Tôi ngồi xuống ghế, thở dài rồi nói tiếp:

- Tôi lấy cớ còn mệt mỏi không đến ngôi nhà hoang vội thực chất là đêm hôm đó tôi ăn thử lại đồ ăn còn thừa và phát hiện ra là cái áp lực của oán linh mà các người nó là ảo giác của "cannabis",nói nôm na là lúc đó chúng ta đang bị ảo giác do tác dụng của chấ kích thích! Lúc đó tôi biết 2 tên đạo sĩ ở chi nhánh này chắc chắn không phải tốt lành gì vì vậy...!

Tôi đưa cốc lên uống nốt nước trà cho đỡ khát rồi lại lên tiếng:

- Sáng hôm sau tôi đi dò hỏi hàng xóm xung quanh thì mới biết là ngôi nhà này 2 tên đạo sĩ đó mới thuê được 1 tháng vậy điều đó chứng tỏ rằng không có cái nơi nào tên là chi nhánh tâm linh Đồ Sơn cả!

Sư tỷ suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn tôi cất lời:

- Điều ngươi vừa nói chỉ chứng minh được 2 tên này là nội gián!

Vậy ngươi và tên tả thừa tướng kia có mối quan hệ như thế nào?

Vừa nói ẻm khó ưa vừa liếc xéo sang "phờ ông tôm", tôi trầm mặc trả lời:

- Sư tỷ còn nhớ lúc Atula vương nhập vào tôi không? Dù sau đó hắn đã bị trục xuất khỏi người tôi nhưng thực ra hắn vẫn nhăm nhe muốn nhập vào thân xác tôi một lần nữa. Lúc mà tôi mất tích sau khi chạm trán huyết thi thực ra là tôi bị atula vương bắt... cũng may là có "phá hồn kiếm" giải cứu cũng chính là linh hồn của vua quỷ Pandaka!

2 sư tỷ muội họ sững sờ vì những gì tôi nói, có lẽ câu chuyện đằng sau thì không cần nói thêm nữa, vì họ chỉ cần suy luận cũng đoán được. Tôi đứng dậy tiến về phía tả thừa tướng, dõng dạc tuyên bố:

- Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm đồng minh của la sát giới...! Thời gian không còn nhiều vì atula vương chuẩn bị phá được trạch trấn cuối cùng của ngũ lôi trận rồi! Nếu còn chần chừ thì cánh cửa thông với lục giới sẽ mở ra, lúc đấy tất cả không thể cứu vãn được nữa!

Sư tỷ nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu lên tiếng:

- Được! Ta tin ngươi lần này! Ta sẽ thông báo ngay cho chủ tịch báo cáo tình hình hiện giờ!

Tôi giơ tay ngăn cản:

- Không được báo cáo cho Đại Đông...! 

2 Sư tỷ muôi ngạc nhiên đồng thanh đáp:

- Tại sao việc hệ trọng này lại không thông báo cho chủ tịch?

Tôi nghiêm mặt lên tiếng:

- Vì Y chính là nội gián...!