Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 3 - Chương 13: Cầu Nại Hà




Vài ngày sau, 1h đêm tại một ngọn đồi gần nhà hàng hải sản...

Tôi nhìn vào đồng hồ, giờ hẹn sắp đến chắc cô ấy cũng gần tới rồi, vài ngày hôm nay có nhiều chuyện xảy ra nhưng tất cả đều đã êm xuôi. Gã nhóc 12 sau khi được vong chỉ điểm thì sáng hôm sau đã cùng các anh em xới tung lớp gạch đất dưới nhà vệ sinh, đúng thật là có một cái xác giới tính nữ đang thối rữa nằm sâu trong lòng đất khô khốc. Ngay lập tức chúng tôi báo công an để họ làm pháp y hiện trường, nghi ngờ lớn nhất là thuộc về gia đình bên nhà chồng và chỉ sau một ngày điều tra hỏi cung bằng nghiệp vụ sắc sảo cuối cùng kẻ thủ ác đã phải cúi đầu nhận tội.

Bố mẹ nạn nhân cũng đã đưa xác cô gái đưa về quê an táng, nhìn khuôn mặt khắc khổ xen lẫn là sự đau đớn khi nhìn đứa con gái ruột bị sát hại có lẽ tôi cũng hiểu tâm trạng của họ lúc này, họ vừa hối hận vừa đau lòng cứ nghĩ rằng gả con cho nhà giàu có là tốt cho con mình, tốt cho gia đình nhưng...có ai ngờ... giá như thời gian có quay trở lại... nhưng thời gian thì không thể quay lại...

Tiếng gió thổi làm vụt tắt luồng suy nghĩ trong tôi, cô ấy đến rồi... hình bóng cô gái trẻ từ từ hiện ra trong làn sương mờ ảo... nhìn cô ấy cỏ vẻ tươi tắn hơn... đẹp hơn... Tôi mỉm cười nhìn về phía cô ấy:

- Xác cô đã nhập thổ an táng! Người thân cũng đã gặp lại! Vậy chắc có thể lên đường rồi đúng không?

Cô gái cười mỉm khẽ gật đầu:

- Ơn này tôi không biết báo đáp ra sao! Đành hẹn kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đáp!

Tôi nghiêm mặt nói:

- Linh tinh! Cấm cô làm kiếp trâu ngựa! Phải làm một người có cuộc sống hạnh phúc! Giờ âm đã đến, cô mau đi qua cầu Nại Hà đi! Mọi thứ tôi đã sắp xếp hết rồi!

Cô gái từ từ bước đến chiếc cầu làm bằng giấy, trước khi bước lên cô quay lại nhìn tôi mỉm cười:

- Cám ơn....!

Lòng tôi xúc động khôn tả, tôi cố gắng mím môi tránh không cố rơi dòng lệ nhưng cảm xúc trong lòng tôi thực sự rất nghẹn ngào, thương thay số phận người con gái mười hai bến nước, biết bến nào f***c, biết bến nào trong. Nhìn số phận của vong hồn cô gái trước mặt tôi bỗng nhớ đến một bài hát mình từng nghe:

"Phận là con gái, chưa một lần yêu ai

Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài

Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn

Thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên

Lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền

Lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến

Sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên

Chưa yêu lần nao biết ra làm sao

Biết trong tình yêu như thế nào

Sông sâu là bao nào đo được đâu

Lòng người ta ai biết có dài lâu

Qua bao thời gian sống trong bình an

Lỡ yêu người ta gieo trái ngang

Nông sâu tùy sông làm sao mà trông

Chưa đổ bến biết nơi nào f***c trong

Rồi người ta đến theo họ hàng đôi bên

Một ngày nên duyên một bước em nên người vợ hiền

Bỏ lại sau lưng bầy em ngơ ngác đứng trông theo mắt đượm buồn

Thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng

Dặn dò con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng

Bước qua dòng sông hỏi từng con sóng

Đời người con gái không muốn yêu ai được không?"

Hình bóng của cô gái đi qua cầu rồi dần dần biết mất, tôi lặng người định thu dọn mọi thứ định quay về nhà hàng thì bỗng sực nhớ ra... đã tiện một công mở đường đến cầu Nại Hà sao không cho ẻm ma nữ đi luôn một thể đỡ mất công làm phiền mình sau này.

Nghĩ là làm tôi mở balo lấy kính bát quái ra, từ lúc mr Núi nâng cấp kính chiếu yêu thì giờ tôi không cần lo lắng về cách sử dụng pháp bảo này nữa. Áp tay vào đằng sau kính bát quái, miệng tôi hô lớn:

- Khắc xuất! Khắc xuất!

Một cơn gió thổi mạnh từ trong kính bát quái khiến sương mù xung quanh từ từ dày đặc, giọng cười ghê rợn quen thuộc khiến tôi ngày nhớ đêm mong lại văng vẳng khắp quả đồi khiến chim chóc vỗ cánh bay sạch:

- Ha Ha Ha! Cuối cùng ta lại được tự do rồi! Ha Ha Ha!

Tôi chễ miệng nhìn về phía em ma nữ đang cười tự sướng:

- Cười xong chưa? Tôi giữ lời hứa thả cô ra rồi đấy! Cầu Nại Hà cũng mở đường cho cô luôn rồi! Mau mau đầu thai luôn đi!

Ẻm trợn mặt nhìn về phía tôi rồi nghiến răng nhả ra từng chữ:

- Thằng khốn nhà ngươi! Nhốt chị mày một năm trời trong cái kính hôi thối! Hôm nay chị mày quyết xẻo thịt róc xương mày mới hả cơn giận này!

Tôi lấy ngón út ngoáy tai như không quan tâm lời ẻm nói lắm, nếu là nửa năm về trước pháp lực kém cỏi thì có cho tiền tôi cũng không dám vuốt râu hùm ẻm, nhưng hiện tại sau khi vùi mài kinh sử lẫn thực hành combat vài trận vào sinh ra tử thì tuyên bố thẳng luôn là trình ẻm giờ tuổi teen. Tôi cười khểnh giơ tay ra hiệu khiêu khích:

- Come on! Baby! Em đã muốn vĩnh bất siêu sinh thì anh cũng hết cách!

Ẻm từ từ bay lên giữa không trung, chắp tay bắt quyết lẩm nhẩm tiếng gì tôi nghe không hiểu, rồi ẻm nhắm mắt lại miệng hô lớn:

- Âm binh địa giới.... Vong hồn ngạ quỷ...Vâng mệnh của ta.... triệu hồi "Hắc Bạch Vô Thường"

Từ đằng sau ẻm, hai luồng khói một đen một trắng từ từ hiện ra kèm theo tiếng hô vang như ẩn như hiện:

- Hắc Bạch Vô Thường bái kiến quận chúa Diêm gia!