Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 3 - Chương 1: Ma thần vòng




Trong cuộc sống này có nhiều điều khó hiểu, giống như có người nói ta ảo tưởng, hư cấu nhưng thực ra họ chỉ là người ngoài cuộc đâu có biết người trong cuộc được và mất cái gì...

Cách đây 2 năm về trước, tôi đích thị là một thanh niên vô dụng, không nghề nghiệp, không tình ái, ở nhà lúc nào cũng bị u chửi là thằng ăn bám gia đình. Tôi chán nản tìm quên qua thế giới ảo... đọc truyện tranh cho đỡ buồn rồi tham gia vào page clone làm phó trại chủ của một page gì đó.... Nhưng dần dần tôi nhận ra đó cũng chỉ là cuộc sống ảo, một niềm vui nhất thời, dù chức vị trong page đó có lớn thế nào rồi tự lập một page khác thì cũng chỉ là vui chơi giải trí chứ ăn bám vẫn chỉ là ăn bám. Trong lúc tuyệt vọng không có phương hướng thì cuối cùng tôi lại lạc vào một thế giới khác đầy ly kỳ, kích thích nhưng cũng lắm nguy hiểm chông gai.

Con đường của đạo giáo....

Sau sự kiện đánh đuổi "thập nhị thời thần" tính đến nay cũng đã nửa năm trôi qua, bản thân tôi cũng đã trưởng thành và học hỏi rất nhiều điều từ các tiền bối đi trước tuy nhiên dù muốn hay không thì tôi vẫn phải đối diện với "lão 2 mặt" mà tôi chẳng ưa chút nào, và hình như lão cũng chẳng quan tâm về tôi nhiều lắm...

Học cùng tôi có 2 người mà độc giả chắc cũng biết rõ: Sư tỷ và sư muội của tôi... Được một người quan tâm đến là phúc phần của bạn nhưng có hơn thì lại là họa phần...

Lan man thế thôi... giờ tôi có thể tự tin và tuyện bố mình là đạo sĩ chính hiệu nhưng mới chỉ là trên lý thuyết còn việc thực hành thì chúng tôi phải trải qua một khóa tu luyện đi khảo sát tình hình trước khi chính thức có tư cách xuất sơn giúp đời. Tất nhiên nhiều độc giả sẽ hỏi là 6 tháng mà đã am hiểu hết kĩ thuật mao sơn? Nhưng cái mà chúng tôi học mới là lý thuyết căn bản, muốn là đạo sĩ trăm người có một thì vẫn phải vùi mài kinh sử.

3 Người: tôi, sư tỷ và sư muội hiện tại đang đứng trước mặt chủ tịch hiệp hội tâm linh miền bắc, thái độ nghiêm trang chờ nội dung thực hành đầu tiên bắt đầu chuỗi ngày bước ra xã hội. Ổng chủ tịch nhìn chúng tôi mỉm cười:

- Nửa năm qua các bạn đã hoàn thành xong lý thuyết để bắt đầu con đường khử ta diệt ma! Nhưng... lý thuyết thì vẫn chỉ là trên giấy... quan trọng là vận dụng bằng hành động! Lúc đó các bạn mới có thể là một đạo sĩ đúng nghĩa!

Cô thư ký đưa tập hồ sơ cho chúng tôi xem, ông chủ tịch lại nói tiếp:

- Đây là nhiệm vụ đầu tiên tôi giao cho các bạn, tuy nó không phải là quá khó nhưng cũng không dễ đâu...! Mong rằng các bạn sẽ phối hợp với nhau thật tốt để giải quyết mọi việc êm đẹp!

Tôi mở hồ sơ ra, từng thông tin về nhiệm vụ lần này đã viết cực kì chi tiết kèm theo ảnh và nội dung cần làm... Nhiệm vụ của chúng tôi là đến một căn nhà tại ngõ chợ khâm thiên... nơi đây lúc xưa có người tự sát treo cổ chết nhưng xảy ra chuyện rùng rợn là mỗi năm lại có một người treo cổ chết tại đúng nơi đấy. Gia chủ sợ hãi nên đã rao bán căn nhà nhưng chuyện rùng rợn đấy mỗi năm vẫn tiếp diễn. Dù căn nhà hiện tại đã khóa cửa bỏ hoang nhưng người dân xung quanh e ngại vẫn sẽ có chuyện xảy ra.

Lòng người hoang mang ảnh hưởng đến việc làm ăn của người dân, nhà nước chỉ thị cho bên tâm linh miền bắc làm rõ việc này tránh tình trạng gây bất ổn cuộc sống của dân.

Ông chủ tịch mỉm cười nhìn chúng tôi:

- Các bạn đọc xong rồi chứ! Vì vụ việc lần này cực kì nguy hiểm nên các bạn chỉ cần tìm hiểu nguyên nhân thôi, còn giải quyết vấn đề sẽ do tiền bối cấp cao lo liệu!

Chúng tôi gật đầu nhận nhiệm vụ dù lòng tôi vẫn cảm thấy khá lo lắng. Bản thân tôi đã nếm trải thập tử nhất sinh, đốt mặt với mọi yêu ma quỷ quái đáng lẽ việc này không là vấn đề, nhưng rõ ràng có gì đó không ổn và tôi cảm thấy khá bất an! Một nỗi sợ vô hình về một lời nguyền chết chóc đang chờ đợi!

Ma thần vòng.....