Rầm! Tôi đổ gục xuống đất, thân thể dường như đã kiệt sức hoàn toàn. Tại sao? tại sao chứ? Chỉ thêm vài giây nữa thôi là có thể diệt được thần trùng rồi, sao ông không cố nốt tí nữa hả chung quỳ?
Nhưng giờ tôi không có thời gian để than thân trách phận nữa, một cảm giác lạnh toát phía sau gáy như trải rộng toàn lưng tôi. Y đã đứng dậy, tôi có thể chắc chắn 100%. Miệng y rít lên từng chữ the thé ghê rợn:
- Sao thế? Vừa nãy mày hổ báo lắm cơ mà? Sao giờ nằm im như con chim cút thế?
Thần trùng điên cuồng đưa bàn chân giẫm đạp lên người tôi, tôi cảm nhận rõ sự tức giận của y qua từng phát giẫm đó, hắn tức giận vừa đạp vừa chửi rủa tôi thậm tệ:
- Súc sinh... súc sinh.... mày bố láo nữa đi... mày hổ báo nữa đi... mày thể hiện nữa đi....!
Tôi cố gắng kìm nén cơn đau giữ chặt "phá hồn kiếm" đợi chờ cơ hội xúc thần trùng. Nhưng càng ngày thân thể tôi càng mất cảm giác vì đau đớn, Giá như... giá như có ai đó cản y lại để tôi có một cơ hội...!
Bang! Ẻm khó ưa phi thân đến đưa chân đến đá vào lưng thần trùng nhưng hình như không có xi nhê với y. Y quay mắt lại lấy tay vả thẳng vào mặt ẻm, làm ẻm bay về phía rừng mộ.
Tôi biết không còn cơ hội nào tốt hơn lúc này, Nén đau lại tôi gồng hết chút sức lực cuối cùng lao đến đâm thẳng vào bụng thần trùng, miệng hét thật to:
- Tao XCM mày....!
Keng! "phá hồn kiếm" không thể đâm qua giáp của y! Tại sao? Tại sao vậy? Chi bảo trấn phái Mao Sơn lại không có tác dụng với thần trùng? Y lườm tôi tức giận đá mạnh vào bụng tôi bay về nơi lập đàn.
Cảm giác mọi thứ như chậm lại... Nỗi đau thể xác, tiếng thần trùng cười, tiếng y nói, và cả sự tuyệt vọng trong trái tim tôi....:
- Tao sẽ giày vò tất cả chúng mày đến muôn kiếp...., sẽ giày vò cả dòng họ chúng mày đến muôn kiếp.... đến muôn kiếp.....! Ké ké ké...! Ké ké ké...!
Hết rồi! Hết thật rồi! Giờ tôi chẳng còn sức lực để thỉnh bất cứ ai nữa, cũng không còn sức để chạy khỏi đây nữa. Cái gì mà thần nhân mao sơn... Cái gì mà trăm năm có một.... Giờ sẽ kết thúc tất cả trong ngày hôm nay...
- Thần nhân mao sơn mà yếu đuối vậy sao?
Giọng nói của ai đó? ai đang nói đó? Giờ sức để nói tôi còn không có nên chỉ tự nói thầm với bản thân mình! Phải chăng cận kề cái chết nên con người ta thường hay hoang tưởng.
- Ngươi chưa chết được đâu? Nếu như chúng ta lập giao kèo!
Giọng nói sâu thẳm lại vang lên và tôi lại nghĩ thầm để trả lời lại hắn:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có cách gì có thể cứu được ta?
Câu trả lời của kẻ bí ẩn làm tôi cực kì kinh ngạc:
- Ta là "Phá Hồn Kiếm"!
Thanh kiếm biết nói... hư cấu.... cực kì hư cấu! Nhưng giờ tôi chẳng còn sức để tìm hiểu nhiều nữa...! Tôi thật sự không muốn chết trong lúc này...! Bởi tôi còn muốn gặp lại nàng...:
- Lập giao kèo đi....!
Một luồng sức mạnh cực lớn chảy thẳng vào người tôi, cảm như mát lạnh chữa lành mọi đau đớn, thân thể nhẹ như lông hồng vậy và "phá hồn kiếm" bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng màu u tối.
Giao kèo gì để sau hẵng tính, tôi quay mặt lại nhìn thần trùng miệng cười mỉa:
- Lần này tao cho mày nát như đĩa hát luôn...!