Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 49: Hương diễm truyền công




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Nhưng bố mẹ..bố mẹ bảo là kết hôn xong mới..mới được làm như vậy.

Trời ơi, bố mẹ em dạy những điều gì vậy? Cứ cởi... là xxx à? (Thật tế đúng là như vậy, chỉ có main là có lý do ngoại lệ chứ mấy:)). Cố nặn ra một nụ cười gượng:

- Em đừng nghĩ lung tung, anh có bảo làm chuyện ấy đâu! Được rồi, em cứ để tinh thần mình thoải mái nhất là được. Hoặc là đừng nghỉ gì trong lòng hết, sắp tới sẽ quan trọng lắm! Nếu không thì sẽ kiếm củi 3 năm thiêu một giờ (kiểu như làm công 3 năm được bao nhiêu tiền ấy tiêu hết trong một giờ, bao nhiêu công sức chuẩn bị đổ sông đổ biển). Em hiểu chứ? - Nghiêm túc hẳn.

- Dạ. Anh đợi em tí, nhắm mắt lại đi.

- Ok, anh nhắm mắt đây. - Nhắm mắt, còn tỏ ra thật chặt cho cô bé yên tâm.

*sột* *soạt* Rất nhanh mọi thứ trên người đã biến mất, rồi cô bé ngại quá chạy ngay lên giường lấy chăn trùm kín người.

- Rồi anh mở mắt đi. - Nói thật nhanh.

Mở mắt ra, không thấy gì cả chỉ thấy trong chăn cộm cộm, chắc cô bé núp trong đó rồi.

- Sẳn sàng chưa! Nếu em ngại cứ nhắm mắt lại! Nhớ rằng không được phân tâm nhé.

- Dạ! - Tiếng nhỏ nhẹ vang lên trong chăn

- Đây nhớ kỹ cái thuật pháp này nha, anh sẽ truyền thẳng vào linh hồn em. Sau này em cứ theo nó mà luyện là được. Được rồi em ngồi thiền đi. Xong thì báo anh nha.

- Dạ! Đợi..đợi một tí. Anh cấm mở mắt đó. - Mặc dù rất nghi ngờ và sợ nhưng cô bé vẫn tin tưởng tôi.

- Ok!

- Rồi đó, anh làm lẹ đi! - Đỏ mặt, nhắm tịt mắt lại.

Lúc đó tôi vô ý mở mắt ra, đập vào mắt là thân hình mảnh mai có hơi gợi cảm... à mà thôi không kể nữa. Tôi bị hút hồn ngay, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể hoàn hảo cộng thêm hương thơm ngây ngất tự nhiên của một cô gái, lúc đó tự dưng có cảm giác nóng người muốn nhào tới, nhưng cố gắng áp chế ngay. Đợi một lúc mà vẫn chưa cảm nhận được gì thì Mỹ Hương mở mắt ra, thấy tôi đang nhìn chằm chằm, cô nàng đỏ mặt:

- Anh mở mắt kìa! Anh bắt nạt em! - Ngại quá lại xấu hổ nhảy lại vào chăn!

Tôi mới giật mình thoát khỏi mộng cảnh:

- A, anh xin lỗi! Anh lỡ, hehe! Thôi giờ nghiêm túc nè! Lại đi em!

- Không, em giận rồi, oaaa! - Giữ chăn thật chặt, vừa xấu hổ lại vừa tủi.

- Được rồi! Anh xin lỗi, không giỡn nữa! Ai biểu em của anh đẹp thế này, ai mà không mê cho được.

- Không.........

Vừa rồi thật là thất thố, mỹ cảnh đó khiến tôi thật khó tập trung, haizz. Thở dài một hơi, ráng năn nỉ dỗ dành muốn gãy lưỡi nữa tiếng thì Mỹ Hương mới chịu ra khỏi chăn, lần này bắt tôi nhắm mắt thật chặt, không nhắm mắt nữa. Tôi cũng không dám lỡ "mắt" nữa, cả người vận toàn bộ mộc khí trào ra, ánh sáng xanh lục huyền ảo bao trùm xung quanh, khu vực xung quanh tôi 3m trở nên thật thoải mái. Nói nhỏ nhẹ:

- Chuẩn bị, em đừng kháng cự, đưa 2 tay về phía anh. - Tôi cởi áo ra, tránh cho tí nữa mộc khí xung thiên dồn lên hai tay sẽ làm nổ áo.

Thấy tôi cởi áo ra, cô nàng lại muốn trốn nhưng nghe bảo đưa 2 tay ra cũng cắn môi đưa 2 tay về phía tôi, cũng sợ tôi làm bậy nhưng cũng không muốn phản kháng để tôi tới, tâm lý lúc này thật mâu thuẫn khiến nàng cảm thấy khinh bỉ chính mình.

Tôi đưa 2 tay của mình nắm lấy tay Mỹ Hương, mắt vẫn nhắm. Hét lớn:

- Thả lỏng người, bắt đầu.

Ánh sáng xanh lục xung quanh tôi như lũ vỡ đê tràn qua hết qua bên người Mỹ Hương, nàng thả lỏng tâm trí để tâm linh tôi dễ dàng tràn vào linh hồn như tôi như lúc nãy đã dặn. Xung quanh chúng tôi như được bao phủ bởi một ngọn lửa xanh lục bập bùng huyền ảo cực đẹp. Mỹ Hương cảm thấy cơ thể mình ngày càng thoải mái, khỏe mạnh, mồ hôi chảy ra như mưa, nhưng mồ hôi lại có màu nâu hoặc màu đen. Đó là những cặn độc hại ẩn nấp trong cơ thể tích tụ từ nhỏ đến giờ, chính chúng là căn nguyên của những căn bệnh nguy hiểm, bất cứ ai trên đời này đều có những thứ này trong người, thực phẩm ăn và không khí của họ vốn là không đảm bảo an toàn 100% mà.

Theo mộc khí tràn vào chắt lọc đi những cặn độc hại và đẩy chúng ra hết bên ngoài qua lỗ chân lông, da dẻ nàng cũng trở nên đẹp hơn, dần dần trở nên mềm mại tinh khiết như lúc mới ra đời(trẻ sơ sinh mới ra đời chưa tiếp xúc với đồ độc hại). Mộc khí vốn là sinh mệnh chi khí, rất tinh thuần và có năng lực chữa thương mạnh, nhưng không thể không nói nó không có lực công kích, nếu mộc khí tụ tập lại dày đặt thì cũng có áp lực rất mạnh, chính vì tôi truyền hết mộc khí trước giờ lên cả người mình sang Mỹ Hương nên xung quanh nàng tụ tập mộc khí cực kỳ đậm đặc, khiến không khí xung đó bị xoắn rất mạnh, nệm gối xung quanh như bị một chiếc máy ép nghiền nát ra, giường cũng có một vài chỗ bị nát mịn. Tôi chỉ điều khiển mộc khí toàn cơ thể chạy lên cánh tay nên xung quanh cánh tay áp lực thật mạnh nhưng không ảnh hưởng ở dưới nên may mắn quần không bị ảnh hưởng.

Cảm giác cơ thể thoải mái, tinh thần thăng hoa hết sức khiến Mỹ Hương rất hưởng thụ. Theo mộc khí trên người tôi ít dần đi, băng khí càng không còn đối thủ áp chế, <<Ma Băng Quyết>> hiện dần ra, tóc tôi dần xám trắng, da cũng vậy, nhiệt độ cơ thể cũng càng lúc càng lạnh hơn. Nhưng may mắn Mỹ Hương đang chìm đắm trong Mộc Thiên khí ấm áp nên ngược lại không có cảm giác gì. Tới gần 4h sáng cuối cùng chút mộc khí còn lại trên người tôi cũng trút hết qua người Mỹ Hương, giờ cô ấy càng xinh đẹp hơn trước, tôi cũng thở một hơi:

- Phù..., xong rồi! Từ giờ em cứ theo thuật pháp nãy giờ anh truyền vào linh hồn em trong lúc truyền khí mà vận hành mỗi ngày, chỉ cần em hấp thu hết mộc khí trong cơ thể thì bệnh của em cũng hết. - Hiện giờ trong cô thể cô ấy tràn đầy sinh cơ nhưng những mộc khí này không phải của bản thân nàng nên nó không thể giúp nàng tiêu trừ hơi thở viễn cổ trong linh hồn được.

Từ trong cảm xúc thăng hoa tỉnh lại, Mỹ Hương mở mắt ra, nhìn thấy tôi cả cơ thể như xám trắng, bên trong con ngươi có chút ánh sáng đỏ lập lòe, trạng thái mệt mỏi thì hoảng sợ hỏi:

- Anh có sao không? - Rất gáp, cô nàng nhào tới ôm tôi mà quên mất trên người mình bây giờ vẫn chưa mặc gì. Nàng sợ tôi vì cứu nàng đã hi sinh thứ gì đó lớn lao để cứu nào, vì nhìn thân hình xám trắng lạnh ngắt của tôi bây giờ thì kiểu gì cũng giống một người đã chết, tưởng rằng tôi hi sinh để nàng được sống, thế nên nhất thời cảm động và lo lắng.

Bị ngay một cái cơ thể trần trụi nóng bỏng ôm vào lòng khiến tâm hồn tôi trở nên nhộn nhạo, cũng may là lúc này đang ở trạng thái lãnh đạm của <<Ma Băng Quyết>> chứ không giờ đã nhịn không được rồi. Nhưng mà ở dưới cũng đã phản ứng kịch liệt, may mắn còn cái quần:

- Anh không sao! Em đừng lo, chỉ vài bữa anh hấp thụ mộc khí trở lại như cũ là trở lại bình thường thôi.

- Huhu, anh nếu bị gì thì làm sao em yên tâm, làm sao em có thể sống tiếp. - Khóc rồi, sao mà dễ dàng thế không biết. Vùi đầu vào ngực tôi đấm bình bịch, ác thiệt. Hiện tại là cô ấy đang hiểu lầm thôi, không biết là khi biết tôi cũng chả tổn thất gì lớn thì không biết mặt sẽ đỏ thế nào khi nhớ lại cảnh tượng trần trụi mà ôm tôi thế này, chắc là chín luôn quá, tôi luôn biết mặc dù đã 18 tuổi nhưng cô bé này da mặt mỏng lắm, rất dễ bị xúc động.

- Hehe, anh không sao mà. Ặc.. - Cảm giác thoát lực sau khi mộc khí mất hết đã xuất hiện, hình như trạng thái 2 đang bị thoái hóa.

Thấy mặt tôi hơi khó coi, mệt mỏi, tóc đang ngắn lại, hình ảnh Lam Vũ hiện ra trước mắt nàng khiến cô nàng lại càng đau lòng, tưởng có chuyện gì xảy ra, mắt ứa ứa. Nói thiệt trúng tình cảnh nhạy cảm thế này cộng thêm độ mít ướt của Mỹ Hương khiến tôi thật khó xử, giải thích sợ cô nàng giận mình(mấy đứa con gái vô lý lắm nhé, nói ra kiểu gì cũng bảo sao anh không nói trước, lại mất công dỗ dành), mà không nói thì lại cảm giác cắn rứt, không nói ra mà tiếp tục để nàng khóc thật là một tội lỗi. Cuối cùng cũng quyết định nói, không mất công sau này cô nàng biết được lại kiếm cớ vu vơ nghĩ xấu về mình:

- Anh không sao thật mà, sau này em luyện được thứ anh đưa cho anh sẽ biết. Chỉ là cảm giác thoát lực khi chân khí mất hết thôi, trong người anh vẫn còn một loại chân khí nên không sao đâu...ưm..ưm..

Con nhỏ không thèm nghe mà cưỡng hôn mình luôn, lần đầu tiên thấy nàng bạo thế này.

- Anh đừng nói gì nữa hết...

Không biết là do yêu thương đạt tới đỉnh điểm hay là do sau khi có mộc khí trong người khiến tự tin dâng cao mà khiến một cô nàng nhút nhát hay xấu hổ lại trở nên chủ động đến thế. Tôi cũng không muốn trở thành con mồi, cũng chủ động đáp lại, dục vọng lại dâng cao, bày tay tôi ôm trọn lấy nàng, mặt nàng càng thêm hồng, cơ thể có chút nóng lên, còn tôi thì...vẫn lạnh như vậy. Hết hôi rồi tách ra, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự mê ly trong mắt đối phương, khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng càng khiến nàng trở nên hấp dẫn, lúc này đủ là mê chết bất cứ thằng đàn ông nào trên trái đất này(thế giới khác thì không biết nhé!!!) ). Trạng thái Ma Băng cực kỳ lạnh lùng của tôi mà vẫn bị hấp dẫn thì đủ chứng minh rồi. Chúng tôi lại tiếp tục ôm hôn, lăn qua lăn lại trên chiếc giường đã nát bét. Bàn tay tôi tham lam vẫn vuốt ve nàng, nàng cũng rất hưởng ứng ôm tôi thật chặt.

Cả 2 như sắp đột phá "giới hạn" thì cảm giác yếu ớt mệt mỏi đánh thức tôi dậy, bây giờ đúng là hoàn toàn trạng thái 1 một rồi, một Lam Vũ màu xám trắng. Tôi cố đẩy em ra, không phải tôi "yếu" hay "sở thích quái lạ" mà tôi chưa muốn đi xa tới mức này, hiện tại chưa phải lúc, tôi yêu thương nàng nhưng mà tôi chưa biết sau này mình có thể ở bên nàng mãi mãi hay không nên tôi không dám. Sợ "đột phá" rồi sẽ gây cản trả rất lớn cho những ý định sau này của tôi và lỡ sau này nàng không thể chấp nhận theo tôi đi xa thì sao? Hoặc tôi không trở về đây nữa thì nàng phải làm thế nào? Chờ đợi cả đời à? Tôi không thể để những tình huống như vậy xảy ra? Lòng tôi không yên bình thì đừng nghĩ sau này có thể luyện thành cái tồn tại gì cao siêu....

Cô nàng cũng tỉnh lại trong cơn mê, ngay lập tức lao mình vào chăn. Xấu hổ quá!! Không thể tin được lúc này mình vừa làm gì, càng nghĩ tới cảnh nãy giờ mình chủ động cô nàng càng đỏ tía, giờ ước gì có cái lỗ nhảy xuống đó núp luôn, lỡ như anh ấy nghĩ mình là đứa con gái hư hỏng thì sao... Không được, tại sao mình có thể làm những việc như vậy chứ? Hay bản chất của mình là một cô gái hư hỏng? Nghĩ ngợi lung tung, khiến cô bé càng khó chiu và lo lắng trong lòng.

- AAAAAAAA. - Hét to một tiếng rồi ngủ luôn.

Tôi không biết giờ Mỹ Hương đang nghĩ gì trong đầu cả, cũng sợ cô ấy đang giận tôi vì làm quá. Nên cũng không dám lại hỏi han gì cả cố ngồi thiền khôi phục lại khí tức...

=====================

- Sao giờ thằng Vũ vẫn chưa về cháu có biết không? - Ba tôi hỏi thằng Cường.

- Dạ, hình như nó sắp về rồi đó bác.

- Sắp về là khi nào? Con biết nó đi đâu không? 2 ngày rồi chưa về.

- Dạ, chắc là đi chơi..chơi với bạn gái á bác. Hôm nọ nó khoe con nó có bạn gái mà.

- Hừ, coi như là đi chơi với người yêu cũng không thể mấy ngày thế này được. Thật không có gia giáo mà, cháu nói thật đi, có phải nó chơi với bọn lưu manh không?

- Làm gì có ạ! Con chắc chắn, có nhiều lần nó đi thế này rồi nên bác khỏi lo, hehe.

- Cái gì..

- Thôi chết hố rồi. - Giờ mặt thằng Cường "đen" đã trắng hơn một chút, chắc do tu luyện được một chút thành tựu.

=====================

- Có phải con bị điên rồi hay không? Sao lại để em mình đi chơi một mình với một thằng con trai được? Thật là không có trách nhiệm.

- Con..con..

- Con con cái gì, nếu em con có vấn đề gì thì sao? Nên biết nó đang bệnh....

- Mình ơi bình bĩnh.. - Bà vợ khuyên bảo.

- Nhưng mà bác sĩ bảo cứ cho bé ba vui vẻ những tháng cuối cùng rồi mà. Với lại cũng nói là bệnh này không khác gì không bị bệnh và miễn nhiễm bệnh khác nên con mới đồng ý.

- Thế nhưng sao con lại cho em đi với một thằng con trai lạ. Em con mới 18 tuổi thôi, không khỏi... ài. Con cũng biết giờ đời nó nham hiểm xảo trá ra sao rồi đó.. - Ông Lâm thở dài.

- Con tin tưởng cậu ta.

- Cậu ta là ai?

- Con..con không biết. - Giờ nghỉ lại đúng là gặp nhau vài lần rồi nhưng Uyên vẫn không biết tôi là ai.

- ơ... - 2 ông bà trợn mắt.

=======================

Qua một ngày rồi mà Mỹ Hương vẫn vùi đầu vào trong chăn, không chịu ra, mặc dù có lăn qua lăn lại trong đó. Cô ấy đã được tôi truyền một lượng lớn mộc khí như thế nên tạm thời không lo ăn uống, không ăn uống cả tháng cũng không vấn đề gì. Tôi thì một ngày điều tức thì mọi thứ đã bình thường lại nhưng mà cơ thể vẫn ở hình dáng của <<Ma Băng Quyết>> do không có mộc khí áp chế băng khí nữa.

Cuối cùng tới nữa đêm hôm đó, Mỹ Hương mới chịu thò đầu ra. Cảm nhận được điều này tôi cũng tỉnh dậy định hỏi thăm thì khuôn mặt dễ thương chu mỏ:

- Anh nhắm lại cho em. Chưa cho phép không được nhìn lén.

- Được rồi. - Nhắm mắt lại, hiện giờ tôi đang rất "Quách Tỉnh" nên cũng không có ý niệm bậy bạ trong đầu.

- Chưa được, quay mặt qua bên kia.

- Được luôn. - Quay mặt.

Cô nàng nhẹ nhàng rời giường chạy tới chỗ quần áo tối hôm qua xếp ở góc tường rồi mặc vào. Giờ mới thở phào ra một hơi, thầm cảm thấy may mắn vì người con trai của mình là một người chính chắn, hôm qua giờ mình nằm đó nhưng anh ấy vẫn không đụng vào mình:

- Sao người anh trắng bệch vậy? Anh đừng nói dối em. - Lo lắng.

- Không sao mà! Đừng có hỏi nhiều, anh trả lời thật đó. Em giờ hết bệnh rồi, cũng về nhà đi không bố mẹ và chị em lo đó. - Tôi lạnh nhạt trả lời, đang muốn rãnh tay tìm một khu rừng nào đó nhiều cây cối một chút luyện lại mộc khí để áp chế băng khí.

- Anh...sao anh lại nói với em như thế. - Lời lẽ cũng bình thường như nghe giọng điệu tôi không có chút tình cảm khiến cô nàng lại long lanh.

- Em đừng nghĩ ngợi nhiều, khi truyền hết mộc khí cho em thì anh sẽ mãi ở dạng này, lạnh lẽo âm u, lời nói cũng vậy nên em đừng bận tâm, tình cảm của anh dành cho em mãi không phai, em hãy nhớ kỹ điều đó. Tình trạng này của anh vài bữa sẽ hết thôi.

- Thật không?

- Thật, ngàn năm mãi không phai. - Ủa? Thì anh nói ra anh phải kêu là thật chứ hông lẽ kêu giả, hỏi lại chi vậy.

- Ngàn năm mãi không phai! Anh nhớ đó nghe em, em sẽ nhớ kỹ câu này, anh là vi phạm thì coi chừng em. - Nguýt lườm chằm chằm.

- Được! Anh sẽ nhớ! - <<Ma Băng Quyết>> làm mọi hành động của tôi trở nên lạnh lẽo, khiến cho biểu cảm và lời nói mâu thuẫn nhau cực độ.

- Hừ, nói chuyện với anh lúc này thật khó chịu! Em cũng không thèm ở đây nữa. - Ra vẽ gắt gỏng, khó chịu. Nhưng nhìn bộ dạng chỉ thấy thêm đáng yêu thôi.

- Ừm, em nên về đi. Giờ anh còn chưa thể về với bộ dạng này được. - Một bộ dáng tóc xám trắng, da xám trắng, môi nhợt nhạt, mắt tròng đen có một điểm sáng đỏ...thật là quái vật. Đúng là không thể ra đường với bộ dạng này.

- Nhưng mà trước đó anh dạy em bài thổi bài Thần Thoại đi, em thích lắm, hihi.

- Được.

..... Sau một tiếng chỉ cách bấm nút đặt môi bla bla. Cuối cùng cũng thổi tạm được, đưa cảm âm về nhà tập thổi thêm.

- Thôi em về đây, anh ở lại bảo trọng. Phòng này em thuê hẳn một tháng rồi đó.

- Em đi cẩn thận. Nhớ là chăm chỉ luyện tập thuật pháp anh đã chỉ mới triệt để hết bệnh, hiểu chưa?

- Em biết rồi. Hihi, nhưng mà đúng là nói chuyện với anh lúc này rất khó chịu. - Cười dịu dàng một tiếng rồi mặt lại xụ xuống. Cô nàng mở cửa ra, đóng cái rầm rồi đi luôn.

Haizz, thở dài một tiếng, bỗng dưng *thình**thịch* tim đập mạnh, dao động không gian khủng bố chấn nhiếp lòng người kia lại xuất hiện, lần này lại là mấy chục ngàn kilomet về phía nam... Có lẽ là ở Nam Cực, không biết là chuyện gì xảy ra, tôi cứ có cảm giác không tốt. Dao động phát ra liên tục khiến chân khí trong người tôi rất khó chịu, chạy loạn lên hết, nhiều lần muốn phun máu ra nhưng lại nuốt vào được, nhưng không hiểu sao người bình thường lại không bị ảnh hưởng hay cảm nhận được gì. May mắn nó chỉ duy trì nửa tiếng rồi hết, ổn định lại cơ thể tôi niệm quyết chuyển thành trạng thái 2 cực hạn, tóc dài đến ngang đùi để tránh đi tầm nhìn của người thường tôi đứng lên ban công của khách sạn tôi gồng hết sức bật thật mạnh bay thẳng xuống biển.

Tác giả:Cố gắng những ngày cuối năm hoàn thành nốt phần 1. Tks all.