Dịch: Dii
“Cô ơi, xe dừng ở đây sao?”
Quý Tinh Diêu chớp mắt một cái, nhận được ánh mắt ngây ngốc bên ngoài cửa xe, lúc này mới phát hiện xe đã vào tới cửa tiểu khu rồi, Quý Tinh Diêu gật đầu, nói với bác tài xế: “Dừng ở đây được rồi ạ.”
Bác tài dừng xe bên vệ đường, đường Tân Dương này dần dần cải tạo cả khu thành cổ, lượng người đông đúc, nhiều thành phần, trong không khí cũng có hơi thở cuộc sống và đậm mùi khói lửa nhân gian, cách một tấm kính, Quý Tinh Diêu cảm nhận được mùi thuốc khử trùng của cái mũi đã bị chẩn đoán tê liệt nửa tháng của mình đang dần hồi phục.
Xe dừng lại ổn định, bác tài nhìn máy tính tiền, “Hết 52 tệ(~182k) nhé cô gái.”
Quý Tinh Diêu đưa điện thoại ra quét mã trả tiền, trên xe có âm thanh thanh toán từ weixin, dường như cùng lúc, Quý Tinh Diêu cũng nhận được tin nhắn thanh toán từ ngân hàng, Quý Tinh Diêu ấn vào màn hình thông báo trên điện thoại, tin nhắn hiện lên tài khoản chỉ còn 27 tệ 8 (~100k).
Quý Tinh Diêu cất điện thoại vào túi quần, mở cửa bước xuống xe.
Hôm qua Yến Thành mưa một cơn rất dữ dội, hôm nay vẫn chưa có nắng, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, có gió lạnh thổi qua, lạnh cả sống lưng.
Nhiệt độ xuống thấp đột ngột, Quý Tinh Diêu lại chỉ mặc có một chiếc áo phông mỏng manh, vừa mở cửa, gió lạnh liền ùa vào, Quý Tinh Diêu trong phút chốc như bị lạnh đông cả người lại.
Quý Tinh Diêu hít sâu một hơi, ép mình bước đi trong gió lạnh, cô cũng không thể quay về xe, bác tài còn chở vị khách khác nữa mà.
Ngày lạnh thế này, Quý Tinh Diêu chợt muốn như cơn gió lạnh, bay thật nhanh vào nhà, nhưng tiếc rằng cô có lòng mà không có sức, bây giờ còn là người què một nửa, đi đứng còn khó khăn hơn trước nhiều, cô bước đi còn rườm rà hơn người khác nhiều, mệt tới nỗi khiến bác tài chịu lạnh cùng cô. (Tức là bác tài xuống dìu cô đi.)
Bác tài thấy Quý Tinh Diêu hành động khó khăn, than một tiếng, “Cô gái à, thế này thì phải tìm người tới đón cô rồi.”
Quý Tinh Diêu chỉ cười chứ không nói gì, nhanh chóng xuống xe.
May mà nửa tháng này, Quý Tinh Diêu cũng đã quen cách dùng gậy rồi, dần tạo thành thói quen, tự mình xuống xe một cách suôn sẻ, còn có thể cầm theo túi nữa, nhưng toà nhà này đã cũ kỹ lắm rồi, mặt đất còn lộ ra cả những vết nứt không bằng phẳng, Quý Tinh Diêu cầm gậy, ghi địa chỉ vào điện thoại một cách khó khăn, lần mò cánh cửa vừa cũ vừa nhỏ của số nhà 13 tầng 1.
Căn hộ cũ nên không có thang máy, may mà bên trên ghi địa chỉ là 102, tầng 1, cũng coi như không làm khó một kẻ què một nửa như cô rồi.
Đóng cửa căn hộ, ánh sáng và hơi lạnh cũng bị khoá lại phía sau, trong căn hộ cũ có chút nước bị rỉ, trên tường dán đầy những tờ rơi quảng cáo, trong thang bộ còn ngửi thấy mùi ẩm mốc, có thể nói nơi này chỉ đủ điều kiện cơ bản của một nơi ở.
Gió lạnh bị chặn lại, cơ thể lạnh cóng của Quý Tinh Diêu cũng ấm trở lại, cô cầm theo chiếc gậy đi từng nước tới cửa phòng, 102, đây là căn mà cô thuê. Trên chiếc cửa sắt cũ kỹ màu xanh lam có treo một chữ phúc đã ngả màu, cánh cửa không đóng chặt có cơn gió ùa vào khiến chữ phúc chợt kêu lạch cạch.
Bởi vì chữ Phúc đã bị bong ra một góc nên Quý Tinh Diêu bèn dán lại, cẩn thận xoa đi xoa lại, lấy chiếc chìa khoá có ghi số 102 chuẩn bị mở cửa bước vào.
Lúc mở cửa thì lại không có tiếng động nào, Quý Tinh Diêu kiểm tra chìa khoá một lần nữa, thậm chí chiếc chìa khoá trên tay còn chẳng động thêm lần nào, không mở được.
Quý Tinh Diêu trở nên gấp gáp, chìa khoá trên tay cô kêu lạch cạch, cách âm phòng nơi này không tốt, bên phòng 101 đột nhiên mở cửa, tiếng hét đanh đá của một người phụ nữ vang lên: “Ai thế!”
Quý Tinh Diêu giật mình, quay đầu nhìn thì phát hiện cách vách là một người phụ nữ cao gầy với mái tóc xoăn nhẹ, tầm tuổi trung niên, mắt nhỏ, mũi cao, trong mắt có vài tia tinh ranh của người buôn bán.
Quý Tinh Diêu còn chưa kịp phản ứng, thì người phụ nữ đã mở lời trước, “Ồ, là cô à.”
Người phụ nữ mắt nhỏ đánh giá Quý Tinh Diêu một lượt, “Phòng của cô tới kỳ rồi, cái khoá đó bị hỏng, mấy hôm trước tôi thay đấy.”
Cuối cùng thì Quý Tinh Diêu cũng nghe ra được đây là chị chủ nhà đã gọi điện giục cô đóng tiền nhà vào tuần trước, “Chị ơi, có thể mở cửa giúp tôi không?”
Chủ nhà bèn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đầy giả tạo, “Ấy, cái này thì không được, hôm qua mới có người thuê, kí cả hợp đồng rồi.”
Quý Tinh Diêu vội vàng nói, “Không phải chị nói sẽ giữ phòng giúp tôi mà, tiền phòng tôi sẽ bổ sung sau.”
Chủ nhà lộ ra vẻ mặt tiếc nuối giả trân, “Cái này còn không phải vì tôi thấy cô không về à, tưởng cô không cần nữa.”
Việc đã thành thế này, Quý Tinh Diêu còn nói gì được, nở nụ cười miễn cưỡng, ngập ngừng nói: “Nhưng mà, đồ của tôi còn ở bên trong…”
“À” Chủ nhà vỗ tay một cái, nói: “Đã dọn xong cho cô từ lâu rồi.”
Chủ nhà kéo một cái vali màu đen từ trong phòng ra, “Có mấy bộ quần áo với cái chăn ha, đều nhét vào đây cho cô rồi, người thuê nhà vội quá, không đợi được. Cô mở ra xem thế nào.”
“Không cần đâu,” Quý Tinh Diêu lắc đầu, cô cần chiếc gậy, dựa cả người dưới vào.
Chủ nhà gật đầu, “Vậy cô đi trước đi, cần tôi tiễn không?”
Chủ nhà không hề hỏi tới chuyện Quý Tinh Diêu cầm theo chiếc gậy sao kéo cái vali đi được, cũng không hề quản việc cô không có phòng thuê thì đi đâu, vị chủ nhà này thực ra cũng chỉ muốn đuổi người cho nhanh mà thôi.
Quý Tinh Diêu nào có thể chịu được, “Không cần đâu.”
“Vậy được”, Chủ nhà gật đầu, lạnh nhạt khoanh tay nhìn Quý Tinh Diêu vừa chống gậy vừa kéo vali, khó khăn tiến về phía trước.
Quý Tinh Diêu bước tới cửa toà nhà, chợt dừng trước cầu thang bộ, nghe thấy phía sau có tiếng gọi mình, là con gái của chủ nhà.
“Mẹ, là chị gái đối diện ạ? Sao chị ấy lại không thuê phòng nữa ạ?”
Chủ nhà cười trào phúng, “Được người ta bao dưỡng rồi.”
“Thật hả mẹ? Lần trước con có thấy bạn trai chị ấy tới, đẹp trai lắm đó.”
“Đẹp trai cái con khỉ gió, thứ đồ không có mặt mũi gì, sau này con mà làm ra cái chuyện mất mặt thế này, thì mẹ đây sẽ lột da con ….”
“Đùng!” Một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Não Quý Tinh Diêu ong một tiếng, cả mặt đều đỏ rực lên, tưởng lí do không cho thuê tiếp, là bởi tới hạn đóng tiền mà chưa nộp, ai dè đó chỉ là cái cớ, cô rõ ràng là bị người ta ghét bỏ mà đuổi đi, chủ nhà sợ cô dạy hư con gái mình.
Quý Tinh Diêu hoảng loạn bỏ chạy, dù cô không hề biết mình đã sai chỗ nào.
Cô đi rất vội vã, gậy và vali đều không chịu phối hợp, cứ cố chấp quấn lấy nhau, Quý Tinh Diêu lảo đảo, ngã nhào lên đất.
Khuỷu tay và đầu gối truyền tới cơn đau nhói, người cũng lạnh run lên, Quý Tinh Diêu cố nhoài người với lấy chiếc điện thoại bị rơi trên mặt đất.
Hình nền là chị Tinh Tinh chăm sóc cho cô từ nhỏ tới lớn.
【Diêu Diêu à, em khỏi cảm chưa? Làm hoà với bạn trai chưa? Có chuyện gì thì phải nói rõ ràng với nhau nhé, tức giận buồn tức cũng chẳng có tác dụng gì đâu, chịu tủi thân cũng phải nói ra đó, chị Tinh Tinh luôn ở đây. Em sống ở Yến Thành cho thật tốt, sống thật tốt nhé, cả nhảy múa nữa, đợi chị sinh con xong thì sẽ mang nó tới thăm em…..】
Quý Tinh Diêu không nhịn được nữa, cả người run lên, khóc nức nở.
Mây đen trên bầu trời đã kéo đến, không một tiếng động, trút cơn mưa tầm tã xuống, rơi từng giọt thật mạnh xuống cơ thể cô.
Quý Tinh Diêu cảm thấy đời cô như một trò hề, bắt đầu một cách hoang đường, cũng hoang đường tiến về phía trước.
Cô bị thời gian deadline cuốn đi, sống ngây ngô dại khờ, không nhìn rõ con đường phía trước, cứng đầu cứng cổ, không đụng vào ngõ cụt thì không dừng lại, tiền đồ thì coi như vứt đi phân nửa rồi, mà không kịp phản ứng, đã bị lăn qua lộn lại, mang theo những ký ức vụn vặt, thì nên đi tìm một cuộc sống bình thường thôi.
Ba tuần trước, cô dính vào một vụ tai nạn xe hơi người lái xe đã bỏ trốn.
Quý Tinh Diêu tỉnh dậy giống như một cuốn phim bị đứt đoạn, chứng mất trí nhớ có chọn lọc đã khiến cô mất gần hết ký ức của 20 năm qua. Bác sĩ nói cô cần phải thông báo cho gia đình càng sớm càng tốt.
Điện thoại di động của Quý Tinh Diêu bị nát trong vụ tai nạn xe, cô hỏi y tá mượn điện thoại di động nhưng bị giao diện quay số làm cho ngây người cô chợt nhận ra mình không biết phải gọi cho ai trong lúc này.
Cô là đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong trung tâm phúc lợi, không cha, không mẹ, không người thân thích, cô gần như đã quên hết ký ức khi lần đầu tiên đến thành phố xa lạ này, cô vừa tốt nghiệp đại học vẫn chưa tìm thấy công việc chứ đừng nói đến đồng nghiệp. Làm sao có ai có thể chăm sóc cho cô được?
Cô tứ cố vô thân, một mình phiêu bạt ở thành phố này, là một âm hồn chẳng ai thấy trên con đường hối hả bận rộn, là một người xa lạ dù có chết trong nhà cũng chẳng ai quan tâm.
Quý Tinh Diêu khó khăn lật điện thoại trong túi, giả vờ như không nhớ gì, cô y tá thở dài, người y tá đó còn giúp cô tìm một hộ sĩ đáng tin.
Tài xế gây tai nạn rồi bỏ chạy, cô chỉ đành tự chi trả phí điều trị, cầm chặt thẻ atm trong tay, rồi chợt nhớ tới số tiền còn dư trong thẻ mà cô lo lắng, mà sau đó nói chuyện với bác sĩ xong cô còn lo lắng hơn.
Tai nạn xe tạo nên chấn động não, là một trong những nguyên nhân khiến cô mất trí nhớ, nhưng vấn đề này trước mắt không đáng nhắc tới.
Tai nạn xe khiến chân bị thương, cô không thể nhảy múa được nữa.
Cô quên đi rất nhiều chuyện, nhưng nhảy múa, đã khắc sâu vào trong bản năng linh hồn của cô rồi.
Trong cuộc sống 20 năm qua, màu sắc tươi sáng nhất chính là do nhảy múa tạo nên, Quý Tinh Diêu còn nhớ hồi mình đoạt được giải trong cuộc thi khiêu vũ thanh thiếu niên toàn quốc, cô giáo có nói với cô, “Người thân, bạn bè, người yêu, những thứ này đều rất quan trọng trong đời người, nhưng bọn họ không thể bên em cả đời, nhưng khiêu vũ thì có thể, em có thể yêu nó cả cuộc đời. Em rất may mắn, còn trẻ tuổi mà đã tìm được thứ có thể bên mình cả đời, cuộc đời của em, cũng coi như đi được một nửa rồi.”
Nhưng bây giờ, cô đã đánh mất một nửa đó rồi.
Quý Tinh Diêu đã quên mất cảm giác của mình khi bác sĩ nói những lời đó với cô, chỉ nhớ lúc đó não mình trống rỗng, như thể cuộc đời cô đã chết trong cái ngày ở phòng chẩn đoán đó.
Vận mệnh như chơi đùa với cô vậy, lưỡi dao sắc bén vừa tháo khỏi vỏ, đã đâm một nhát sâu hóm về phía cô.
Ngay lúc cơn mưa to tầm tã làm ướt hết người Quý Tinh Diêu, thì cánh tay và đầu gối cô cũng truyền tới cơn đau nhói, cô run lẩy bẩy trong cơn mưa lạnh giá, một lúc lâu sau mới lấy tay áo lau nước mắt, vừa cầm gậy vừa kéo hành lý tìm một nơi dung thân.
Trong thẻ cô còn 27 tệ, cô không có nơi để đi, cũng chẳng có người thân nào thu nhận cô, bây giờ cô còn bán tàn tật thế này, không tìm được công việc, thậm chí cô còn không có tiền mua vé về nhà… dù có về quê rồi, thì ai chịu giữ lại cô chứ?
Mưa rất lớn, gió rất lạnh, tiếng sấm không ngừng vang lên, gần đây hầu như đều chẳng có cái nơi nào để trú, không có một nơi nào.
Cánh cửa thuỷ tinh đập vào mắt cô, xuyên qua màn nước mưa, hiện lên hình ảnh cô như một con cún không nhà để về, Quý Tinh Diêu cúi đầu, tầm mắt chỉ còn chú ý tới khoảng trống dưới chân, bùn đất trong cơn mưa chỉ lát nữa sẽ lấp đầy vũng nước, những hạt mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, nở rộ như những bông hoa nước.
Quý Tinh Diêu nhớ tới hôm năm hai đại học lúc chưa biểu diễn đó, mưa hình như cũng to thế này, nhưng lúc đó tình huống lại tương phản, lúc này đang là lúc quan trọng, thời gian cô chuẩn bị trước khi biểu diễn rất lâu, đắc ý cho rằng mình sẽ lấy được giải cao, nhưng khônh ngờ tới cuối lại chỉ được thành tích bình thường, thầy cô nhận xét, lời nói còn văng vẳng bên tai, “Cũng khá ổn, chỉ là còn thiếu chút thần vận. Vở múa này miêu tả việc cả đời trắc trở nhưng thoải mái của chủ nhân, ca ngợi tinh thần không chịu khuất phục của cô ấy, những gập ghềnh mệt nhọc trong cuộc đời cô ấy, em biểu hiện không có đủ, còn cả tinh thần bất khuất và phẩm chất kiên nghị của cô ấy cũng là một điểm trừ lớn.”
“Nhưng mà cũng không trách em được, vũ đạo rất có tài năng nhưng em vẫn còn trẻ nuốt không trôi mấy cái cảm xúc núi cao biển tận của nhân vật chính cũng là bình thường.”
Quý Tinh Diêu nghĩ nếu bây giờ mà để cô khiêu vũ lại, cô nhất định sẽ lấy được điểm cao nhất chỗ giáo viên. Rốt cuộc cô cũng hiểu được cái gì gọi là núi cao đất dày, có điều đáng tiếc….. Quý Tinh Diêu hít sâu một hơi, dừng bước đưa tay lên đấm vào ngực, như thể đấm mạnh thêm chút nữa là có thể đánh tan sự chua xót nặng nề đến hít thở không thông kia.
Nước mưa làm nhoè khoé mắt, không rõ là nước mắt hay nước mưa, trước cảnh khó khăn này, lối thoát chắc cách không xa đâu ha? Quý Tinh Diêu cứ an ủi mình như thế, thực ra lòng mình cũng âm thầm cầu nguyện, mong rằng vận may sẽ tới thương tiếc cho một đứa côi nhi như cô, cho cô một con đường sống, dù có khó đi, có nhỏ hẹp, có gập ghềnh tới đâu.
Nhưng Quý Tinh Diêu lại nghĩ theo hướng bi quan, trước nay cô chưa từng được nữ thần may mắn quan tâm, có phải cô là tín đồ bị lãng quên không?
Tín đồ bị lãng quên khóc huhu, còn rơi nhanh hơn cả mưa… mưa nữa… nước mưa đâu?
Trời tối rồi, mưa ngừng rồi hả?
Quý Tinh Diêu vội quay đầu nhìn bốn phía, cô khóc rất dữ, hai mắt và đầu mũi đều ửng hồng lên trông rất đáng thương, trên lông mi còn vương vài giọt nước mắt, nước mắt trong veo như pha lê, bi thương lại yếu đuối, như đoá hoa tường vy trong cơn mưa lớn, hoặc như đồ thuỷ tinh bị vứt bên mép bàn.
Quý Tinh Diêu chớp mắt vài lần, những giọt nước mắt cũng thuận thế rơi xuống, tầm nhìn rõ hơn, vẫn còn mưa, nhưng phía trước chợt xuất hiện nhiều thêm một người đàn ông cầm ô, anh mặc chiếc áo gió dài màu đen, cao cao, chiếc cằm ưu việt như dùng dao khắc chạm, anh mím môi, cau mày, dù đã ép xuống nhưng anh vẫn mang khí chất của kẻ cường đại, gió thổi qua chiếc áo gió rộng của anh, lộ ra đôi tay và khuôn mặt trắng bệch không chút máu nào của anh, như thần chết từ địa ngục tới ấy, như thể một giây sau, anh sẽ dùng đôi bàn tay trắng bệch mà đẹp đẽ đó lấy cái mạng nhỏ của cô.
Sau đó “thần chết” mở miệng, Quý Tinh Diêu nghĩ hơi xa, anh định cho cô phán quyết cuối cùng như thế nào đây.
Giọng anh hơi khàn, như tiếng đàn cổ đè nén, “Diêu Diêu, theo anh về nhà.”
Quý Tinh Diêu trợn tròn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau, mới ngơ ngác nghĩ ngợi, hoá ra người này không phải thần chết, là thần may mắn.
Thảo nào may mắn chưa từng đáp ứng lời cầu nguyện của cô, hoá ra thần may mắn không phải là nữ, mà là nam.
Cuối cùng thì ngài cũng đã thấy tín đồ đáng thương bị bỏ rơi là cô rồi sao?