Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một

Chương 17: Anh yêu em




Dịch: Gia Băng

“Chu tổng đây là văn kiện anh cần.”

Một cô gái đầy kinh nghiệm khoác trên mình bộ quần áo polo, mang đến bản văn kiện đưa cho Chu Thời Tranh. Cô ấy là giám đốc cấp cao của Vũ Đạo Tư Hàm-Hoàng tổng, một công ty nhỏ như Tư Hàm đứng trước một gia nghiệp lớn như Chu thị có thể nói là vô cùng bé nhỏ, khó để nhìn thấy, thế nhưng một công ty nhỏ như vậy lại có thể được Chu chủ tịch và thái tử gia thường xuyên ghé thăm, sự chú ý mà công ty nhận được và những lợi ích nó có thể mang lại cho nhóm thật sự không hề tương xứng.

Hai năm trước, hoạt động chủ yếu của Tư Hàm đa phần là do Chu chủ tịch đích thân tham dự, nhưng hai năm gần đây thái tử gia dần có nhiều kinh nghiệm hơn, nên ông chủ lớn cũng hạn chế ra mặt rồi. 

Hoàng tổng trước đây là được tập đoàn điều đến, cô ấy nhậm chức chưa lâu, nên đối với vị thái tử gia này cũng hiểu biết không nhiều, chỉ nghe nói anh ta trên thương trường hành sự quyết đoán, mạnh mẽ uy phong, thật sự giống phong thái của Chu chủ tịch năm xưa. 

Hoàng tổng lần đầu gặp mặt thái tử gia, khó tránh việc căng thẳng. Lúc trước nghe nói thái tử gia bận đến mức không thể gặp mặt, vốn là do Tư Hàm là một công ty nhỏ bé ít được để mắt đến trong tập đoàn, nên những việc liên quan đến nó thường không phiền thái tử gia ra mặt, không ngờ thái tử gia dù rất bận nhưng vẫn cố chừa trống thời gian, chỉ là thời gian của anh ta cũng không có nhiều, vừa bước vào liền bắt đầu xử lý công việc

Hoàng tổng dựng thẳng lưng đầy căng thẳng, một bên là chờ Chu Thời Tranh từ phòng họp bước ra, một bên giới thiệu kế hoạch đầy chi tiết: ‘Ở đây là tư liệu kế hoạch cho cuộc thi [Sàn Đấu Vũ Đạo Thanh Thiếu Niên] do Tư Hàm đứng ra tổ chức, bao gồm kịch bản tổ chức và đội ngũ giám khảo, dưới này là kế hoạch đề xuất mới nhất năm nay – [Học bổng khuyến học Tư Hàm]“

“Theo như yêu cầu hạ thấp các điều kiện để nhận học bổng mà ngài đã nói, chúng tôi đã trao đổi với bộ phận tài chính và thực hiện các thay đổi sau”, Cô ấy vừa giới thiệu vừa giúp Chu Thời Tranh mở ra một văn kiện khác tiếp tục: “Doanh thu của Tư Hàm trong những năm qua, ngoài việc duy trì chi phí hoạt động nội bộ, toàn bộ lợi nhuận thu được đều đầu tư cho các hoạt động phúc lợi xã hội, nếu tiếp tục hạ thấp điều kiện sàng lọc trên cơ sở sửa đổi, số lượng học sinh được tài trợ trong tương lai sẽ tăng lên, bên tài chính lo rằng chúng ta sẽ không có đủ kinh phí để tiếp tục hỗ trợ… “

Chu Thời Tranh vừa đi, vừa lướt nhanh xem qua văn kiện, có thể thấy anh ta thực sự không có thời gian, đến thời gian đi bộ cũng được tận dụng để xử lý văn kiện, Chu Thời Tranh dùng bút khoanh vào hai mục trên văn kiện: ”Tiếp tục hạ chỉ tiêu sàn lọc của hai hạng mục này xuống, những khoảng chi vượt mức sẽ được đưa ra hội đồng biểu quyết xử lý.”

Hoàng tổng gật gật đầu, nhận lấy văn kiện, căng thẳng đến mức đến dây thần kinh sống lưng cũng không dám thả lỏng, vừa định tiếp tục giới thiệu hạng mục tiếp theo, thì liền thấy Chu Thời Tranh cau mày, nhìn chằm chằm về một hướng không chớp mắt, Hoàng tổng căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh trên trán vã ra như tắm, chả lẽ có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi sao?  

Hoàng tổng cẩn trọng lén nhìn sắc mặt của Chu Thời Tranh, nhỏ giọng hỏi: ”Chu tổng, có phải có vấn đề gì không?”

Lúc Chu Thời Tranh vừa ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy một cô gái đi lướt qua trên hành lang, chỉ là một cái nhìn vội nên anh ta cũng chưa nhìn thấy rõ, nhưng bóng dáng của cô gái ấy lại khiến cho anh ta có cảm giác rất quen thuộc. Anh ta chưa kịp nhìn rõ thì có một nhân viên vội vàng đi qua vô tình che mất bóng hình đó, khi anh ta nhìn lại lần nữa, thì cô ấy đã biến mất rồi.

Chu Thời Tranh lại nhăn mày, anh ta cho rằng bản thân mấy hôm nay đã bận đến mức hồ đồ rồi, nên đã nhìn nhầm, anh ta đưa tay lên miết nhẹ ấn đường, lắc lắc đầu, “Không có gì, tiếp tục đi.”

Một đoàn người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng hội nghị.



“Cốc cốc.”

Quý Tinh Diêu cúi người, chống tay lên cửa kính xe, mỉm cười gõ cửa.

Hạ Kiêu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quý Tinh Diêu, vươn dài tay ra mở khoá cửa trong cho cô, Quý Tinh Diêu mở cửa rồi ngồi vào trong xe.

Hạ Kiêu nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Quý Tinh Diêu, “Xem ra anh phải chúc mừng em rồi.”

Quý Tinh Diêu đắc ý đưa bản hợp đồng trên tay cho anh xem, “Thấy em lợi hại chưa.”

Hạ Kiêu cười một cái, “Cũng thường thôi.”

Quý Tinh Diêu trừng mắt nhìn anh, vẫn chưa kịp nói gì, Hạ Kiêu đột nhiên vòng cánh tay ra sau xe, từ hàng ghế sau lấy ra một bó hoa đặt vào tay Quý Tinh Diêu, “Chúc mừng em.”

Quý Tinh Diêu ngạc nhiên, “Anh mua sẵn cả hoa rồi à?”

Quý Tinh Diêu dùng tay lướt nhẹ trên những cánh hoa mỏng manh, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Kiêu, cố ý nói: “Không phải anh cứ luôn nói là em sẽ thất bại sao, vậy anh mua hoa làm gì chứ?”

Hạ Kiêu uể oải dựa ra sau lưng ghế, quay đầu sang nhìn cô mỉm cười, “Còn không phải là vì sợ ai đó sẽ khóc nhè nên phải chuẩn bị trước để dỗ dành sao.”

Cái dáng vẻ buông thả cười nhạt của anh, dù cho có nói lam nhan hoạ thuỷ cùng không quá đáng, khiến người khác mê mẩn vô cùng, nhưng trời lại sinh cho anh một cái miệng toàn thích nói những lời khó nghe.

Quý Tinh Diêu tức giận đem hoa vứt lại vào tay anh, “Bó hoa dành cho kẻ thất bại này của anh, em không thể lấy rồi.”

Hạ Kiêu mỉm cười nhận lấy bó hoa, không biết từ lúc nào trong tay anh lại cầm một ly trà sữa, “Vậy trà sữa có lấy không?”

Quý Tinh Diêu cứ nhìn vào ly trà sữa không chịu rời mắt, cô đã rất lâu không uống trà sữa rồi, đột nhiên nhìn thấy trà sữa thì cứ nhìn mãi không thôi.

Hạ Kiêu cười cầm ly trà sữa đưa qua đưa lại trước mặt Quý Tinh Diêu, “Có lấy không?”

Quý Tinh Diêu cảm thấy bản thân phải có khí phách, vậy nên tức giận hừng hực đáp:”Không lấy.”

Hạ Kiêu nhún vai, xé mở tờ giấy gói theo thói quen, từ từ cắm ống hút vào, sau đó chậm rãi đưa lên miệng, cố ý câu dẫn cô, “Nếu em không muốn lấy, thì anh…”

Quý Tinh Diêu liếc nhìn một cái, “Dừng lại.” 

Hạ Kiêu mỉm cười, nhẹ nhàng đặt trà sữa vào tay Quý Tinh Diêu, chỉ ra hàng ghế sau, “Tặng em đấy.” 

Quý Tinh Diêu quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc bánh kem rất đẹp được đặt trong cái hộp trong suốt, trên bánh kem còn có dòng chứ, “chúc mừng tiểu tiên nữ nhà anh phỏng vấn thành công.”

Quý Tinh Diêu lúc này mới cảm thấy vui vẻ, con người này thật sự thấy vui, đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi, trong lòng biết rõ là cô sẽ thành công, nhưng ngoài miệng cứ nói mãi hai từ “thất bại” để chọc tức cô, thật ra là đến bánh kem chúc mừng cũng đã mua trước rồi. 

Quý Tinh Diêu nhỏ giọng lẩm nhẩm trong miệng:”Cái đồ đàn ông khẩu thị tâm phi.” 

Hạ Kiêu nhẹ nhàng xoa đầu Quý Tinh Diêu, “Em nói gì đấy, anh nghe thấy rồi nhé.”

Quý Tinh Diêu hất bàn tay đang làm rối tóc cô của anh xuống, “Lái xe đi.”

Hạ Kiêu gật đầu, “Được rồi, Quý cô ngồi vững nhé”

Quý Tinh Diêu hút một ngụm trà sữa thật lớn, trời mùa đông lạnh lẽo thế này lại được nhâm nhi một ly trà sữa nóng thật sự hạnh phúc quá đi. Vị giác được dỗ ngọt, thì trái tim cũng ngọt ngào theo, Quý Tinh Diêu cảm thấy thoải mái liền nheo mắt lại, giống như một chú mèo con được sưởi ấm vậy.

Cảnh tượng này bị Hạ Kiêu thu vào trong mắt, lông mày sắc sảo, tuấn tú cùng nụ cười nhẹ nhàng nhếch lên, đây là người con gái anh đã thích từ lâu, cũng là khát vọng xa xôi mà bao năm qua anh không có được. Giờ anh có thể giữ cô bên mình, mỗi một giây có thể yên bình ở cạnh cô còn hơn cả những khoảnh khắc vinh hoa xán lạn nhất cuộc đời anh. 



Hạ Kiêu lái xe về đến bãi đậu xe của tiểu khu thì dừng lại, anh đi vòng ra ghế sau để lấy đồ, nhưng Quý Tinh Diêu lại bảo anh cầm giúp cô bó hoa và ly trà sữa uống chưa hết của mình, sau đó cô tự mình chạy ra sau xe để lấy chiếc bánh chiến thắng thuộc về cô, cô không thích tên đàn ông vụng về đó làm hỏng hoa văn đẹp đẽ trên bánh.

Quý Tinh Diêu vui vẻ mở cửa xe, cẩn thận cầm chiếc bánh lên định đóng cửa lại, nhưng lại thấy ở ngăn để đồ nằm sau lưng ghế trước lại là bảng bệnh án quen thuộc.

Quý Tinh Diêu cau mày, mở ra định xem một chút, liền phát hiện đó không phải là bệnh án của cô sao, còn có ảnh chụp x-quang lúc ở bệnh viện nữa.

Quý Tinh Diêu cau mày, không hiểu tại sao lại có thứ này trên xe. Hôm qua Hạ Kiêu chở cô đến bệnh viện kiểm tra, cô có mang theo bệnh án, nhưng Quý Tinh Diêu chắc chắn khi xuống xe, cô đã cầm hồ sơ bệnh án theo đặt lại ở bàn thứ hai dưới gầm bàn trong phòng khách, nhưng sao bây giờ nó lại xuất hiện trong ô tô?

Không đợi Quý Tinh Diêu nhìn rõ, Hạ Kiêu lại tiếp tục nói, “Em cầm có nổi không đấy?”

Quý Tinh Diêu đang chật vật đóng cửa xe lại, “Anh đừng nói chuyện nữa.”

Hạ Kiêu: “Tại sao?”

Quý Tinh Diêu: “Vì anh sẽ chọc em giận đấy.”

Hạ Kiêu liền ngậm miệng lại, cảm thấy rất oan ức. 

Tối đến, vì để chúc mừng Quý Tinh Diêu thuận lợi tìm được công việc, Hạ Kiêu đích thân xuống bếp, nấu một bàn thức ăn toàn những món mà Quý Tinh Diêu thích ăn. 

Quý Tinh Diêu đứng cạnh quan sát người đàn ông với bộ quần áo đen và chiếc tạp dề kaki trên người, thân dài vai rộng, vừa đẹp trai lại còn biết chăm lo gia đình, động tác thái rau của đôi tay đẹp tựa như ngọc quý ấy thật sự hoàn mỹ tới mức có thể coi là một kiệt tác nghệ thuật. Quý Tinh Diêu cảm thấy trái tim cô lúc này vô cùng ấm áp. Cô là một cô nhi, khát khao lớn nhất đời cô chính là có được một gia đình, bình yên an nhàn, ngập tràn niềm vui, cô ấy chưa từng có được một gia đình như vậy, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông tên Hạ Kiêu này vì mình mà xuống bếp nấu cơm, Quý Tinh Diêu đột nhiên cảm thấy, một cảm giác ấm áp bình dị dịu dàng từ tận đáy lòng mình, đại khái là cái cảm giác mà chỉ có một gia đình thật sự mới có thể được thôi.

Món ăn từng đĩa từng đĩa được dọn lên, Hạ Kiêu đem bánh kem ra đặt ở chính giữa, bình hoa bên cạnh cũng được cắm đầy hoa tươi. Hạ Kiêu lấy ra hai chiếc ly thuỷ tinh, rót cho bản thân một ít rượu, rót cho Quý Tinh Diêu một ít nước hoa quả.

Quý Tinh Diêu nhìn một bàn đầy thức ăn, ngửi qua một chút, “Thơm quá đi, sao hôm nay lại thịnh soạn thế?” 

Hạ Kiêu đáp: “Bởi vì hôm nay có tin tốt muốn nói cho em nghe.”

Quý Tinh Diêu tò mò, hai mắt sáng long lanh như ngấn nước nhìn anh, “Tin tốt gì vậy?” 

Hạ Kiêu đáp: “Sau này, em có thể tiếp tục nhảy múa rồi.” 

Quý Tinh Diêu sững sờ một lúc, tác dụng của câu nói này tựa như một tiếng sét ngang tai vậy, khiến cô choáng váng. Quý Tinh Diêu bắt đầu thở gấp, đôi mắt cũng nhòa đi vì ngấn lệ, cô chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Kiêu, cô muốn chắc chắn Hạ Kiêu không phải đang nói đùa với cô.

Âm thanh của Hạ Kiêu lúc này cứ như từ một nơi rất xa truyền tới, “Anh tìm được một vị bác sĩ, cô ấy đã xem qua bệnh lý và ảnh x-quang của em nói khả năng để chân của em có thể hồi phục là trên 60%, em có muốn thử không?”

“Tách, tách,” Nước mắt rơi trên mu bàn tay Quý Tinh Diêu, cô dường như là mất hết cảm giác, cô mím môi cố gắng không khóc và gật đầu thật mạnh.

Cô đồng ý. 

Đã hơn một tháng kể từ khi bác sĩ đưa ra chẩn đoán, Quý Tinh Diêu đã không còn nhớ rõ mình đã tìm thấy bao nhiêu thông tin trên mạng và gặp bao nhiêu bác sĩ để tư vấn. Nhưng mọi hy vọng của cô đều bị đánh đổ, cô chỉ dám trốn ở trong chăn mà khóc.

Sau này cô nhận ra đã đến lúc phải chấp nhận sự thật rồi, cho nên cứ luôn tự nhắc nhở bản thân, cô phải chấp nhận cuộc sống như thế này, thế nên cô thậm chí còn ra ngoài tìm công việc.

Lẽ nào trong thâm tâm cô thật sự không thể chấp nhận kết quả này sao? 

Tất nhiên là không thể. 

Sân khấu chính là nỗi khao khát mà một vũ công mà cả đời này cũng không buông bỏ được. Quý Tinh Diêu một mặt nói với bản thân là phải chấp nhận từ bỏ, mặt khác lại lén lút vùi đầu vào tập trị liệu đến kiệt sức, cô không thể buông bỏ được, cô cuối cùng lại ôm hi vọng chờ kỳ tích.

Cô vẫn luôn nghĩ, nếu lỡ như có thể làm được thì sao? Nói không chừng có một ngày cô sẽ hồi phục lại thì sao. 

Và cuối cùng khi mà Quý Tinh Diêu đã nắm được tia hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại, cô không cười nổi nữa, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để không khiến bản thân trông thật thảm hại khi bật khóc thành tiếng.

Mùi vị của sự mất mát thật sự có thể khiến con người ta đau khổ đến tột độ.

Khi đôi mắt Quý Tinh Diêu ngấn lệ, Hạ Kiêu đã kéo cô vào vòng tay to rộng và ấm áp của mình, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành, “Được rồi bảo bối à, em cứ khóc như vậy làm anh đau lòng lắm.”

Bàn tay dịu dàng của anh nhẹ nhàng thay cô lau đi nước mắt. 

Quý Tinh Diêu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh qua đôi mắt đã mờ đi vì ngấn lệ, vẫn luôn bao dung chiều chuộng cô như vậy.

Quý Tinh Diêu chớp mắt, nước mắt lưng tròng. Cô nhớ trước đây anh cứ luôn nói rằng mình bận, nhớ đến lúc trợ lý nói với cô rằng anh không phải đi sắp xếp công việc, nhớ đến chiếc gầm xe bị anh nhét đầy bệnh án, thì ra anh vẫn luôn âm thầm giúp cô tìm bác sĩ.

Cô vậy mà lại hiểu lầm anh….

Quý Tinh Diêu cảm thấy rất hổ thẹn, cô không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng, sà vào lòng anh, nức nở hỏi, “Anh, sao anh lại, sao anh lại tốt với em như vậy chứ.”

Hạ Kiêu tinh tế đỡ lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, “Bởi vì…”

Nhẹ nhàng ghé tai cô và nói: “Anh yêu em.”