Tôi Là Con Cưng Của Làng Giải Trí

Chương 26: 26: Ảm Giác Rung Động





Sau khi năm người bước vào cửa, Trình Tuyết Ý lấy dép lê đã chuẩn bị trước cho bọn họ thay.

Cô cầm túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào bếp, nói với Bội Ni:
“Bội Ni, giúp chị rót nước cho khách đi.”
Sau đó thì nói với đám Từ Kỳ Ngôn: “Mọi người cứ tự nhiên tham quan, căn hộ của tôi hơi nhỏ, để mọi người chê cười rồi.”
Ba anh em nhà họ Từ thoải mái đi tham quan phòng khách, căn hộ này đối với bọn họ thì đúng nhỏ thật, chỉ như tổ chim sẻ, tuy nhỏ nhưng vẫn còn đầy đủ nội thất, 90 mét vuông không lớn lắm nhưng được Trình Tuyết Ý bày trí rất ngăn nắp sạch sẽ, một người ở thì khá là thoải mái.
Dù sao phòng có lớn mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là nơi dùng để ngủ.
Năm giờ chiều, khách khứa lần lượt kéo tới.
Vu Đồng Đồng là người đến đầu tiên sau anh em nhà họ Từ, khi Trình Tuyết Ý mặc tạp dề ra mở cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc hộp tinh xảo, theo sau là giọng nói vui mừng của Vu Đồng Đồng: “Surprise!”
Cô ấy nhét hộp quà vào tay Trình Tuyết Ý: “Thấy tớ đối xử rất tốt với cậu không, còn nhớ mang theo quà nữa nè, đây là bộ dụng cụ ăn tớ nhờ người ta mua về từ nước Anh, tớ nói cho cậu nghe, lúc trước tớ cũng không biết mấy cái chén dĩa này lại mắc như vậy…”
Vu Đồng Đồng bước vào cửa thay giày, miệng nói liên tục không ngừng: “Cái gì mà nhãn hiệu độc quyền của hoàng gia nước Anh, cậu có biết mắc tới mức nào không…”
Giọng nói của cô ấy đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ấy vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn đang ngồi thong thả uống trà ở phòng khách.
Vì vậy câu nói đã lên tới miệng “Cậu có biết nó mắc tới mức nào không?” ngay lập tức đổi thành câu “Xin chào Từ tổng.”
Nhìn thấy Vu Đồng Đồng cứng đờ như vậy, Trình Tuyết Ý cũng không biết phải làm gì thì tốt.
Nhưng những người đến sau như Hứa Tự Nghi và Hoắc Tư Viễn cũng không khá hơn được bao nhiêu, nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Tổng tài đại nhân có chức năng giữ cửa sao?
Mọi người đã đến đông đủ, nên Trình Tuyết Ý vội tới mức sứt đầu mẻ trán.

Cũng may món lẩu khá tiện, chỉ cần rửa lại nguyên liệu cắt nhỏ rồi bưng lên bàn là được.
Lúc trước vì có ý mời mọi người ăn tân gia, nên cô cố ý mua một cái bàn gỗ siêu dài.

Nhưng cô mua rất nhiều thứ, nên trên bàn để đầy toàn là nguyên liệu.
Trình Tuyết Ý đặt nồi lẩu lên bật bếp, thở phào nhẹ nhõm nói: “Mau mau mau, ăn thôi!”
Lời vừa nói xong, Thi Nhất dẫn đầu đứng dậy đi tới, theo sau là Từ Kỳ Ngôn, Từ Gia Ninh, sau đó những người khác mới lần lượt đi tới.
Sau khi tất cả ngồi trên bàn, Trình Tuyết Ý mới phát hiện bầu không khí có chút câu nệ.
Nguyên nhân vì sao thì cô chỉ cần nghĩ một chút là đã biết.
Tuy rằng mọi người đều là người có tiếng tăm trong giới giải trí, chỉ là bọn họ vẫn không là gì khi ở trước mặt Từ Kỳ Ngôn.
Dường như lúc này ai cũng có cảm giác đang ăn cũng ông chủ của mình vậy.
Từ Gia Ninh rất quen thuộc xử lý những tình huống như vậy, cô ấy lặng lẽ kéo góc áo của Từ Kỳ Ngôn, nhỏ giọng gọi hắn: “Anh à.”

Từ Kỳ Ngôn hiểu ra, hắn bình tĩnh cầm lấy đũa nói: “Mọi người mau ăn đi.”
Trình Tuyết Ý: “???”
Cho hỏi đây là tiệc tân gia do ai tổ chức?
Cho hỏi ai là chủ nhân của cái nhà này?! Hửm?
Nhưng lúc nãy Trình Tuyết Ý cũng cảm thấy lúng túng, căn bản không dám xen vào.

Dù sao cô cũng để tổng tài không mời mà đến, trái tim của cô vẫn còn đang rất căng thẳng đấy.
Khi bầu không khí nặng nề thì rượu chính là phương pháp tốt nhất.
Thi Nhất là người duy nhất không sợ Từ Kỳ Ngôn, dẫn đầu chúc rượu Trình Tuyết Ý, những người khác bắt đầu phụ họa theo sau.
Uống được mấy ly thì bầu không khí cũng đã sinh động hơn.

Đề tài trò chuyện của mọi người không biết vì sao lại vòng về phần thưởng bốc thăm của Trình Tuyết Ý.
Hứa Tự Nghi trêu chọc nói: “Bé cá koi mau cho chúng tôi xem thử phần thưởng của người may mắn nhất trong 3 triệu người nào.”
Vu Đồng Đồng: “Người có vận khí tốt nhất năm, mau cho chúng ta xem đi!”
Bội Ni giơ tay đồng tình: “Em cũng muốn xem.”
Mấy hôm trước Trình Tuyết Ý đã nhận được phần thưởng, lúc đó bưu điện giao tới một cái hộp rất lớn, cô để trong phòng ngủ phụ vẫn chưa kịp mở ra xem.
“Thật sự muốn xem?”
Hứa Tự Nghi: “Xem chứ, chúng ta cũng muốn dính chút vận may nữa.”
“Được thôi.” Trình Tuyết Ý nói: “Vừa khéo tôi vẫn còn chưa mở ra, hiện tại để cho mọi người mở vậy.”
Nói xong thì cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ phụ kéo cái thùng ra.
Thùng giấy cao hơn nửa người, Trình Tuyết Ý kéo nó ra ngoài phòng khách, cầm lấy dao rọc giấy mở thùng ra.

Mọi người đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô, chỉ có Từ Kỳ Ngôn bình tĩnh ngồi đó uống rượu.
Thùng giấy được mở ra, bên trong có rất nhiều hộp quà được đặt ngay ngắn.

Mỗi một hộp quà đều được gói lại rất cẩn thận bằng giấy cao cấp màu đen, sau đó được cột nơ bằng dây ruy băng trắng tinh xảo.
Trình Tuyết Ý lấy những hộp quà ra đặt lên sàn nhà, giấy gói quà rất mịn, còn mang theo một mùi hương thơm thoang thoảng.
Trình Tuyết Ý không nhịn được nói: “Giấy gói quà đẹp như vậy, đúng là không nỡ xé tí nào.”
Từ Gia Ninh không chờ được nữa: “Mau mở đi mau mở đi, chị Tuyết Ý em cũng muốn nhìn.”
Trình Tuyết Ý mở hộp thứ nhất ra, bên trong là bộ son môi của YSL.

Hộp thứ hai là túi Chanel phiên bản giới hạn.
Hộp thứ ba vừa chỉ mới mở được một chút thì Trình Tuyết Ý đã nhìn thấy một góc màu cam.
Sau khi mở ra, thì quả thật là Hermès Birkin.
Từ Gia Ninh hét lên: “Trời ạ, màu này em chờ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa mua được đó!”
Trán Trình Tuyết Ý đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Có cần phải mắc như vậy không, cô thật sự rất áp lực đấy.

Sau khi mở hết tất cả các hộp ra, thì tổng cộng có năm chiếc túi phiên bản giới hạn, còn có cả ba bộ trang điểm sang trọng.
Cộng thêm chuyến đi du lịch dành cho hai người tại đảo Maldives….
Vu Đồng Đồng trợn mắt há miệng: “Tớ nói này, cái này không chỉ có 30 vạn chứ?”
Đương nhiên là không, ngay cả một chiếc túi Hermès Birkin cũng không mua được đấy!!!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Từ Kỳ Ngôn.
Từ Kỳ Ngôn vẫn rất bình tĩnh ăn thịt bò: “Ừ, phúc lợi nhân viên.”
Những người đang ở công ty khác không nhịn được nghĩ thầm, phúc lợi của Thịnh Gia tốt vậy sao?
Trình Tuyết Ý cũng ngơ ngác nhìn Từ Kỳ Ngôn, cho nên phúc lợi này là đặc biệt chuẩn bị cho cô sao?
Đột nhiên cô cảm thấy hơi áy náy, tổng tài tiêu nhiều tiền như vậy, mà cô ngay cả một bữa cơm cũng không muốn mời hắn.
“Mạo muội cho tôi hỏi một câu, công ty của Từ tổng còn nhận người không?” Hứa Tự Nghi trêu chọc nói.
Sau đó chị ấy bày ra vẻ mặt hâm mộ, ngay cả giọng nói cũng có chút ghen tị: “Vận may của tiểu Trình thật tốt đấy.”
Đột nhiên Hoắc Tư Viễn nói: “Tôi cảm thấy Trình lão sư đúng là một bé cá koi.”
“Bày đặt vuốt mông ngựa nữa chứ?” Sau khi Hứa Tự Nghi và Hoắc Tư Viễn chung một nhóm với nhau, thì hai cực kỳ thích cãi lộn với nhau.

“Chị không hiểu được tình cách mạng của em và Trình lão sư đâu.”
Hoắc Tư Viễn kể lại chuyện Trình Tuyết Ý đã từng xem bói cho hắn.
“Tôi còn cho rằng cô ấy lừa tôi.”
“Nhưng đến ngày hôm qua tôi nhận được tin, tôi thật sự được đề cử giải thị đế Kim Tử Kinh.”
Hoắc Tư Viễn đã uống một chút rượu, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, nhìn qua trông hắn thật sự rất vui vẻ.
Sau khi Trình Tuyết Ý mở hộp quà xong thì cũng không sức nữa, cô gắp lấy một miếng đậu hũ cá trong nồi, cười nói: “Tôi đã nói là không lừa anh mà, nhớ chuẩn bị bao lì xì sớm một chút nhé.”

Chuyện này nghe thật là khó tin.
Hứa Tự Nghi không tin hỏi: “Thật hay giả?”
Vu Đồng Đồng: “Tại sao tôi không biết bảo bối nhà chúng ta lại biết đoán mệnh đó?”
Hoắc Tư Viễn giơ ba ngón tay thề: “Thật đó thật đó thật đó!”
Trình Tuyết Ý nghịch ngợm nhìn bọn họ chớp mắt: “Có phải hay không thì chẳng phải tháng sau sẽ biết được sao?”
Bầu không khí bữa tối vô cùng hòa hợp vui vẻ.
Tới khi mọi người ăn xong, thì thời gian đã gần 10 giờ tối.

Trăng đã lên cao, thành phố từ náo nhiệt cũng dần dần trở nên yên lặng.
Sau khi mọi người tạm biệt Trình Tuyết Ý thì cùng nhau đi thang máy xuống tầng hầm gửi xe.

Hoắc Tư Viễn và Hứa Tự Nghi đều có tài xế chở tới nên thuận tiện đưa Tô Ngu và Vu Đồng Đồng quay về.
Bởi vì Thi Nhất và Từ Kỳ Ngôn đều uống rượu nên đành phải để cho Từ Gia Ninh làm tài xế tạm thời.
Ba anh em đi đến bên cạnh Maserati, Thi Nhất ngồi vào ghế phó lái.
Từ Gia Ninh ngồi ở ghế lái, liên tục nói: “Biết vậy nên để tài xế chở em tới, xe này của anh em chưa từng lái thử, thật sự có chút lo lắng.”
Thi Nhất bĩu môi: “Em chỉ cần chở bọn anh còn sống quay về là được.”
Từ Kỳ Ngôn đứng ở đó rất lâu vẫn không di chuyển, ánh mắt trầm xuống không biết là đang suy nghĩ gì.
Từ Gia Ninh lên tiếng nhắc nhở: “Anh à?”
Hắn quay đầu lại, trầm giọng nói: “Hai người đi trước đi, anh còn có chút việc.”
“Hả?” Từ Gia Ninh hỏi: “Vậy chút nữa anh về bằng gì?”
“Không cần hỏi nhiều như vậy.”
Từ Gia Ninh biết anh cả của mình làm việc rất ổn thỏa, không cần cô ấy phải chú ý nhiều, vì vậy không hỏi thêm gì nữa, mà chỉ dặn dò hắn: “Vậy anh chú ý an toàn, sau khi xử lý công việc xong thì nhớ về sớm một chút nhé.”
Trong căn hộ, Trình Tuyết Ý đang vội vàng thu dọn bàn.
Lẩu là món ăn rất tiện lợi, nhưng sau khi ăn xong thật sự rất dơ, nước lẩu và dầu bắn ra tùm lum, còn cả nước chấm, hơn nữa trên bàn còn rất nhiều món chưa ăn hết, khiến cho cả nhà cô giống như một đống hỗn loạn.
Bội Ni đi tới xếp mấy cái chén lên nhau: “Chị Tuyết Ý không cần làm đâu, để em dọn là được.”
“Quá nhiều, hai chúng ta cùng dọn đi.”
Lúc này đột nhiên chuông cửa vang lên.
Hai người theo bản năng nhìn về phía cánh cửa.
Trình Tuyết Ý suy đoán nói: “Chắc là có ai để quên đồ nhỉ?”
Thấy trong tay Giản Bội Ni còn cầm rất nhiều chén.

Nên cô nói tiếp: “Để chị mở cửa cho, em cầm chén vô phòng bếp đi.”
Bội Ni vội gật đầu.
Trình Tuyết Ý đặt khăn lau lên bàn, đi tới mở cửa.


Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Từ Kỳ Ngôn.
Trình Tuyết Ý ngập ngừng hỏi: “Từ tổng, anh để quên đồ sao?”
“Không có.” Từ Kỳ Ngôn lạnh nhạt nói.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua phía cửa sổ, nói: “Kéo màn che lại, cửa sổ cũng phải khóa kĩ lại.”
“Hả?”
Hắn quay lại chỉ là vì nhắc cô chuyện này thôi sao?
Trình Tuyết Ý lúng túng gật đầu: “Tôi đã biết.”
“Cảm ơn Từ tổng.”
“Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Có một số việc hắn vẫn chưa xác định được, nên không nói ra để cho cô phải sợ hãi.
Từ Kỳ Ngôn đi thang máy xuống tầng trệt.
Hắn bước ra khỏi tòa nhà, đứng trên con đường lát đá xanh.

Thời tiết âm mười mấy độ, nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhìn từ xa dáng người trông rất cao, còn mang theo vài phần quyến rũ.
Hắn đứng ở đó, hơi ngẩng đầu lên, có rất nhiều ánh đèn, nhưng chỉ có một cái là đặc biệt đối với hắn.
Hắn nhìn về phía căn hộ của Trình Tuyết Ý, vẫn hiện lên ánh đèn ấm áp.

Nhưng lúc này cô cực kỳ nghe lời hắn, khi hắn đi xuống thang máy thì đã kéo màn che lại.
Từ Kỳ Ngôn lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, hắn không nghiện thuốc lá nhưng chỉ lâu lâu hút một điếu mà thôi.
Trong ban đêm lạnh lẽo, một tiếng cạch vang lên, bật lửa hiện lên ánh lửa màu đỏ cam, châm điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay.
Thời tiết thật sự rất lạnh, dường như chỉ có điếu thuốc này mới mang đến hơi ấm cho hắn.
Từ Kỳ Ngôn nhớ lại dáng vẻ của Trình Tuyết Ý khi cô mở cửa.
Bởi vì cô có uống một chút rượu nên ánh mắt mơ màng, khi nhìn hắn, đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Không biết từ khi nào, mỗi khi nhớ đến cô thì trái tim luôn lạnh lẽo đó, sẽ có cảm giác rung động xa lạ.
Có lẽ không chỉ là rung động, mà còn trộn lẫn thêm chút cảm xúc khác.

Giống như khi hắn nhìn thấy cô bị người khác hôn, trong lòng sẽ cảm thấy có chút chua xót.
Dường như hắn đã hiểu ra được, cảm giác đó được gọi là ghen tị.
Khi nghĩ tới hình ảnh đó, ngón tay đang cầm điếu thuốc của hắn có chút run rẩy.

Cơn gió lạnh thấu xương chui vào cơ thể hắn, chỉ có cảm giác lạnh lẽo này mới có thể khiến cho hắn bình tĩnh hơn.
Một lúc lâu sau, hắn móc điện thoại trong túi ra gọi một dãy số.
Trong màn đêm thăm thẳm, hắn nghiêm túc nói: “Phái một vài người bảo vệ Trình Tuyết Ý trong thời gian này đi.”