Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 25: Không tha thứ





"Mau đưa Uyển Chi đến bệnh viện, nhanh đi !!"_Phong đứng thẳng người che chắn mọi người trước tên tội đồ. Không quay đầu lại, la lên.

"Hở?"_Hạnh nhìn Chi đang bắt đầu nguy kịch vì máu chảy nhiều_"Vừa đã gọi 115 rồi đấy thôi?"

"Từ đó muốn đến được đây thì không biết chừng nào mới tới cả, mau, đưa cô ấy đi đi."_Tay Phong nổi lên gân xanh_"Chỗ này để tôi 'thầu' là được rồi!!"

"Ok !!"_Linh cõng Chi đã bị mất máu đến hoa mắt mà sắp ngất lên lưng, cùng những người khác sau đó lên xe Trúc, rồi chiếc xe ấy phóng ga rời đi.

"Nhất định không được sớ rớ và 'thịt' của tôi đó."_Phong nghe tiếng xe đã rời đi an toàn mới thầm thở phào, đẩy mũi. Giờ là phần của cô ấy đây.

Tại sao Phong muốn họ đưa Uyển Chi đi? Chính là do không muốn cô ấy thấy Phong đánh nhau. Những cảnh bạo lực đó. Tận lực không nên coi.

"Tên ngốc, đừng có quên bọn này chứ?"_Hạnh lên tiếng phía sau, khoanh tay như xem kịch, kế bên là Nhiên, khẩu súng lăm lăm trên tay hô lên_"Cô không đấu nổi hắn đâu, đều là thuộc phạm trù cảnh sát!"

"Cảnh sát để tội đồ hại thường dân thì là phạm trù của ai?"_Phong hừ mũi, câu nói xoáy chỉ trách cứ cái tội bất cẩn, quay đầu qua nguýt Nhiên._"Cô ấy là người của tôi, không cho ai động tới một cọng tóc.."

"Cái này..."

"Không thể tha thứ..."

"Tới kìa !!!"_Hạnh la lên chỉ Phong, ngay đằng trước cô, hắn ta vừa sợ vừa điên cuồng ánh mắt lao tới. Không biết từ lúc nào hắn đã cầm lại con dao đầy máu vừa quăng xuống lên và chĩa thẳng vào Phong. 

Nhưng thân pháp Phong nhanh nhẹn hơn nhiều. Hắn vừa vụt tới thì cô cũng nghiêng mình qua trái né tránh, tay phải giơ ra nắm lấy một trong hai cánh tay vừa cầm dao đâm hụt của hắn giữ chặt cứ như muốn rút xương hắn ra. 

Tiếp sát với tên tù nhân này càng khiến Phong phả ra nhiều phần sát khí từ ánh mắt. Nghiến răng, cô hạ tay hắn chĩa xuống đất rồi bắt đầu câu một chân lên cho hắn một quyền xuống gáy. Khiến cả người lẫn dao đều nằm rạp dưới đất, cú đánh mang theo nhiều phần công lực, khiến mặt đất gạch hơi bị nát.

"Đây là... "_Hạ một người nhanh đến như vậy, Nhiên chưa từng nghĩ tới bao giờ. Trong lúc cô ấy còn ngạc nhiên, Hạnh chỉ đứng kế bên quan sát tình hình.

"Hm.."

.

"P...Ph....."

Chi nằm trên đùi Linh, máu vẫn không ngừng chảy, nhưng sức chịu đựng của cô rất kém, sớm đã bất tỉnh nói sảng. Trúc càng vì vậy nhanh chóng đạp ga thật nhanh, vượt đèn đỏ mấy cua. Nhã ngồi phía sau nhìn mồ hôi trên trán Chi mà lo lắng.

Rất nhanh chóng, với tốc độ này, biển chỉ đường chính vào bệnh viện trung ương đã đập vào mắt Chi ngồi nơi ghế phụ lái phía trên với Trúc. Linh thở phào, lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Chi.

Lúc này đã có thể an tâm về vết thương của Chi, mà Nhã lại lo chẳng biết tình hình bên kia có ổn không. 

.

"....gah...."_ Tên tù nhân nằm rạp trên đất. Hạnh huých Nhiên gọi cho trung tâm cảnh sát dưới Đà Nẵng coi sao. Sau đó Hạnh cũng tiến lại gần Phong. Định khen hắn mấy câu.

Phong thấy hắn đã nằm trơ người dưới đất, ngồi chồm hổm kế bên nhận xét hắn một lúc. Không có gì đặc biệt cả, nhưng để xổng một tên như thế này, hay là do vượt ngục?

"Học việc a, làm tốt lắm ~"_Hạnh vừa tới vừa giơ ngón cái khen Phong.

"Hmph ~"_Phong cười cười đáp lại, trong thanh âm có phần lo lắng_"Không biết Chi ra sao rồi ấy?.."

"Đã đưa đến bệnh viện rồi, an tâm đi."_Hạnh thở dài, nhìn tay Phong hơi rướm máu_"Cả ngươi cũng lên bệnh viện luôn đi."

"Đâu cần....ựa.."_Phong huơ tay chưa nói xong câu, đột dưng cảm thấy khó thở.Chính là tên tù nhân nãy giờ vẫn nằm rạp phía sau, từ lúc nào bật dậy vòng hai tay ôm cô vào tròng rồi bóp cổ._"Ựa... ục...."

Động tác nhanh đến mức cả Hạnh còn không nhận ra. Nhiên vừa cúp điện thoại cũng nhìn thấy, liền giơ súng thẳng tay hét_"Buông cô ta ra, không tôi sẽ bắn ông đó!!!"

"Tao... tao...."_Hắn lắp bắp nói trong khi tay đã khóa cổ được Phong, dùng phần cơ bắp trên cánh tay đem Phong thít cổ cho ngộp thở.

 Nói là bắn thôi chứ nhìn cách này dù Nhiên có là thiên tài bắn tỉa cũng không dám động tay. Chỉ cần một chút sơ suất, sợ là sẽ đem Phong học việc kia biến thành bia đỡ đạn mất thôi.

"Ua..... ục....."_Tay Phong đang còn run rẩy giơ giữa không trung chợt như vô lực, tình cảnh liền như bị lật thế bài, Hạnh chợt nhận ra điểm kì lạ trong ánh mắt bị che lấp bởi những phần tóc mái của Phong. Miệng cô hơi mấp máy điều gì đó.

"Nhiên, bắn đi !!"_Hạnh quay qua Nhiên ra lệnh.

"Nhưng.."_Nhiên không thể làm theo được, nguy hiểm lắm.

"Ngắm bậy bạ mà bắn ấy ngốc ạ !!"_"Không ai kêu cô ngắm hắn mà phang đâu!!"

"Ok!!"_Nhiên nghe lệnh liền hiểu, giương cao tay bắn hai tiếng *đoàng đoàng*

"Gaaahhh!!!!"_ Như bị đánh úp ý chí khiến tên tội đồ hơi khụy người, phần tay thít cổ Phong vì vậy nới ra, điều mà hắn không ngờ là hai tay Phong giơ lên ra sau đầu bấu thẳng vào vai áo hắn, móng tay đâm nát cả áo cắm vào thịt. 

Chân Phong lựa đà ngoặt ra sau, đạp khuỵu một gối của gã tội đồ. Rồi cô vẫn giữ nguyên tư thế vòng tay nắm vai hắn cả hai người, dựa trên điểm trụ là chân còn lại của Phong, xoay một vòng đúp, sau đó cô mượn lực quán tính của cú xoay này khiến hắn chóng mặt, hai tay nắm vai hắn kéo mạnh. Vật hắn một lần nữa tiếp đất.     

"Guaahh..."_Đau đến mức hộc máu. Ngã thẳng xuống đất.

 Phong còn đạp cho một đạp trên lưng. Coi như phong tỏa hết hành động của tên tù tội. Phần còn lại hẳn là không cần lo nữa, vì Nhiên đã tới và cây súng trên tay cô ta đã dí họng súng vào thái dương hắn rồi.

"Hừ hừ...."_Phong còn muốn đấm nữa, sát khí hừng hực, nhưng bị Hạnh kéo ra sau; cẩn thận xem xét vết thương trên tay và cả người Phong coi có trầy sướt gì không. Thấy Phong còn hậm hực, cốc đầu học việc ngốc này một cái.

"Bớt bớt đi, phải bảo toàn thân thể còn về mà chăm sóc em yêu của ngươi chứ ~"_Nói xong cô cúi xuống, lượm lá bài Phong đánh rơi khi giao đấu hồi nãy lên, cất lại vào túi cùng một nụ cười thâm hiểm.

"..."_nhìn Hạnh cất lá bài đi, im im cũng nói_"...mình đến bệnh viện đi."_Phong bình tâm lại cũng đề nghị.

"Ok. ~ "_Hạnh nói rồi nhìn qua Nhiên hỏi ý, vì thông thường sẽ bị cảnh sát lấy lời khai rồi mới được thả. Nhưng Nhiên cũng phất phất tay.

"Cứ đi đi a. Khi nào bên kia tỉnh lại tôi sẽ nộp lời khai một thể."

"Vậy đi thôi."_Hạnh sau đó kéo tay Phong đi xuống hầm gửi xe. Khi họ lấy xe ra khỏi hầm thì cảnh sát đã bao phủ cả khu vực Nhiên đang ở rồi. 

.

Chi nhanh chóng được đưa vào cấp cứu, sau một tiếng rưỡi hơn, các y tá họ đẩy băng ca đưa cô đến phòng hồi sức. Bất tỉnh nhân sự nằm im trên chiếc nệm trắng như đang ngủ. Thấy sắc mặt Chi đã khá hơn, mọi người vì vậy cũng đỡ lo. 

"Bữa ăn thế nào lại trở thành bữa luận võ thế này trời.."_Trúc cảm thán. Nhi thì vẫn chưa hết lo lắng. Nhã với Linh vừa trao đổi với bác sĩ xong, cũng vừa bước vào phòng bệnh.

"May mà đưa tới kịp, nhỉ? Bước sĩ nói chỉ cần chậm chút nữa thôi cũng nguy hiểm rồi. Vết thương sâu nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, nghỉ ngơi tầm một tuần chắc chắn sẽ khỏe lại..."

Linh nói như cái máy, bước đến kế bên giường Chi. Nhã nhìn bạn mình đang ngủ trên giường, không kiềm được thở dài.

"Khi không tự nhiên lại ăn phải tai họa như vậy."_Nhã nhún vai_"Khi nãy Hạnh có gọi cho tôi, họ cũng đã bắt được tên tù nhân đó rồi đấy chứ."

"Bắt được rồi?"_Linh bất ngờ, giao đấu với hắn không phải cách hay, hẳn là cảnh sát đã tới kịp.

"Phải, Phong bảo bối của cô nàng này đã giải quyết gọn hắn rồi, giờ đang trên đường đến đây."

"Một mình cô ta, tay không?."_Trúc có chút không tin được, vậy hẳn Phong với Chi phải có một tình cảm khá đặc biệt, đặt vào tình thế của cô với Nhi thì cô còn làm hơn như vậy nữa kìa. Xem ra không chỉ là quan hệ học việc và giám đốc nhỉ.

"Thôi, biết được vậy là tốt rồi"_Mọi người đều như trút được chút lo lắng, đang cảm khái nhẹ lòng hơn một chút thì trên giường, người kia hơi tỉnh lại.

"Ưm ..."

.

.

"Chi agh !!!!!!!!!!!!!!!!!!"/"Uyển Chi, không sao chứ???!!!"

Hơn nửa tiếng sau nữa nữa thì hai tên đầu đất nào đó mới lái xe được đến bệnh viện vì lạc đường kẹt xe, xong cũng lại vì hỏi số phòng bệnh trong bệnh viện, lạc tiếp tập hai. Cánh cửa phòng bệnh X47 của Chi vừa mở bung ra thì cả hai người đều nhào vào.

Hù cho Nhã đang ngồi gọt trái cây kế bên Chi giật mình, Trúc với Nhi đang đọc sách một góc cũng nhìn họ, còn Linh đã gặp họ khi ở dưới sảnh bệnh viện rồi. Cô ấy đang chờ Nhiên tới.

Khác với Hạnh chỉ đổ chút mồ hôi, hai hàng nước mắt Phong ròng ròng chảy xuống, nhào cả người lên giường bệnh muốn ôm Uyển Chi ngay và luôn. 

Ai ngờ vừa nhào tới đã bị Chi giáng cho một cốp trên đầu đau muốn chết.

"Ơ..."_rất đau lòng nha, tự nhiên tui lo lắng chạy đến đây vậy mà lại đập tui. Ôm đầu khóc hư hư nhìn Chi, rồi nhìn mọi người cũng bàng hoàng như mình.

"Chị được lắm... lần sau không cho phép một mình làm việc nghĩa nữa nghe chưa..."_Chi cằn nhằn, xong đem hai cái má Phong ra nhéo muốn sứt da_"Chị mà có gì, tôi thề tôi sẽ lôi đầu chị dậy đánh cho chết cũng dở dang luôn !!!"

"Uh oa..."_Phong hai tay ôm hai cái má đang bị tay Chi véo sứt đỏ. Đau chết mất a.

Tất cả mọi người trong phòng trợn mắt nhìn nữ vương trên giường bệnh điên tiết với người yêu của cô ta. Giờ thì sát khí hàn khí đều quăng lung tung trong phòng bệnh. Cái biểu tình kia, vừa bực bội vừa lo âu vừa vui mừng lại vừa hận thù. Nguyên lai là cô sau khi tỉnh dậy không lâu đều được nghe kể lại việc Phong làm.

"Hạnh, chị ấy không bị xây sướt gì chứ?"_thấy Phong rưng rưng nhìn mình, Chi một tay ngoác miệng Phong, mắt Chi sắc lẻm liếc Hạnh.

"D-dĩ nhiên có một chút, đã băng bó rồi."_Hạnh ôm Nhã một bên sợ hãi. Chi nhìn tay Phong, vết thương dài vậy mà dán có hai miếng Urgo (băng cá nhân) thôi là sao.

Nhìn biểu tình Chi nhăn nhó khó coi, Phong liền huơ huơ tay kiểu 'không sao cả không sao cả mà'. Rồi ngồi ngoan kế bên Chi, Chi một lúc cũng vì mới tỉnh dậy mà hoạt động mạnh quá, bên hông bị đau. Làm Phong luýnh quýnh như gà mắc tóc.

"Này này, làm sao bây giờ..."_Quay qua hỏi Hạnh.

"Tôi.. Chi kìa.. sao không ai nói gì hết..."

"Bác sĩ,,.. a da....."_ Phong còn muốn quay vòng vòng rối rắm thì bị Chi phía sau bực bội cô ồn ào mà nắm cổ áo cô giựt lại, nằm thẳng cẳng trên giường luôn.

"Hahaha.."_ Mọi người trong phòng thấy không khí càng lúc càng nhẹ hơn. Bắt đầu thấy ổn ổn. 

Sau đó, Nhiên cùng Linh cũng bước vào phòng. Đem theo một bịch trái cây to sụ. Thấy bệnh nhân của phòng bệnh VIP này đã khỏe, liền rất vui mừng. Cả đám hùa nhau bắt đầu ăn chơi làm ổ trong phòng bệnh này. 

.

"Các vị, phiền để cho bệnh nhân nghỉ ngơi..."_Giang bác sĩ bên ngoài nghe tiếng ồn mới mở cửa với vẻ mặt nghiêm túc nhìn cái phòng một lượt. Bánh trái đồ ăn bày lung tung còn rất vui vẻ. Tuy họ có giữ im lặng đấy nhưng vẫn hơi ồn.

"Ya ~"_"Bác sĩ có muốn ăn một miếng hông?"_Nhiên vừa gặm một quả táo dở, thảy qua cho bác sĩ chụp.

"Các vị..."_trên đầu cô bác sĩ áo blu trắng hiện lên dăm ba cái hắc tuyến. Đối diện một phòng bệnh toàn nữ nhân tuyệt sắc cùng danh tiếng thế này, cô ấy cũng tinh thần thép lắm rồi.

Cô ấy còn chưa biết phản ứng sao thì Linh đã tới kế bên, tràn ngập dụ hoặc cầm một bịch đồ ăn đưa vào tay cô ấy.

"Coi như quà cảm ơn vì đã cứu giúp bạn của chúng tôi, nha, nếu không phiền, coi như mời cô và văn phòng của cô vậy..."_Linh chỉ giỏi nhất chiêu dụ hoặc này. Trúc với Nhi nhìn hai đứa nó diễn trò với bác sĩ mà chỉ biết lắc đầu. Vị bác sĩ cũng khó xử lắm chứ, nhưng khi nhìn thấy Hoắc tổng một góc tằng hắng, liền nhận ra vấn đề ngay, lui đi.

"Cô.. tôi.... à hèm... các vị phiền nhớ nhỏ tiếng lại chút nữa.."

"Cảm ơn ~"_Cả đám đồng thanh, trong khi đó cầm bịch trái cây, cô ấy cũng đóng cửa phòng bệnh. Rõ ràng cũng thích lắm nhưng theo khuôn phép của bác sĩ thì không được. Nhưng biết sao giờ. Vì bệnh viện này cũng trực thuộc tập đoàn Á Phi của Hoắc tổng mà.

"Các người thiệt là..."_Chi chỉ có nước lắc đầu nhìn cảnh diễn ra.

"ưm ưm...."_Phong ngoan ngoãn ngồi gọt trái cây cho Chi.

Chiều rồi tối. Lẽ dĩ nhiên nếu nữ vương băng lãnh của cô đã ở trong đây làm tổ thì cô chẳng muốn về nhà làm khỉ khô gì cả. 

Nhưng Chi cứ đẩy hắn về.

"Chị đừng quên Mun đấy chứ?"

"Tôi đem nó vào đây ngủ."

"Không được."

"Vậy sao Nhã với Hạnh được ở trong đây, kêu họ về ngủ với con mèo đi, tôi thay cho!!!"_Mắt sáng choang.

"Cũng không được"_Lần này không phải chỉ có Chi mà Hạnh, Nhã cũng lên tiếng át Phong. Bốn người kia xong việc ở đây đều đã về rồi. Hôm nay ở đây họ muốn bàn bạc một số việc. Thế là Phong thê nô lần đầu tiên bị đuổi về không thương tiếc.

"..hư hư...."

"Dùng khổ nhục kế cũng không tác dụng đâu."_Chi chép miệng, Nhã với Hạnh tự dưng thấy bản thân giống bóng đèn, liền lui ra ngoài.

"...."_Phong hừ mũi. 

"Phong..."_Phong đang mím môi chuẩn bị về thì Chi gọi lại, ngồi trên giường nhìn Chi, rồi Chi nhướn người trước mặt Phong. Phong chỉ nhận ra khuôn mặt Chi phóng đại trước mặt, rồi cổ cô, chỗ khi trưa nay bị thít muốn nghẹt thở, vẫn đang lưu lại vết cứa kia, được một nụ hôn đặt lên.

"Oa..."_Phong bần thần vì bị nhột.

"Cái này là cảm ơn chị.."_Chi híp mắt, xoa xoa đầu Phong_"Đã vất vả..."

Nhã với Hạnh bên ngoài cửa lén lén nhìn, cảm khái hai người này ngọt ngào chỗ nào cũng quăng tim quăng hint (cảnh tình cảm lãng mạn) từa lưa à. Thế nhưng câu nói tiếp theo lại làm ho té ngửa.

"Sao tên đó không tấn công vô môi tôi nhỉ..."_Phong bị hôn đến mức lơ đãng nói bậy bạ.

"Nếu bị vậy thì tôi sẽ mua băng quấn môi chị đấy"_Chi liền trở lại lạnh lùng_"Có nhớ cảm giác bánh chưng bị gói không hả?"

"Em... "_Phong chịu không được nữa vì bị khiêu khích, nhào tới chỗ Chi.

"Chị làm gì.. ư...."

"Tôi cắn!!!!"

....

Một tuần, trong đúng một tuần. Phong không ngày nào không ở bệnh viện. Chi không như trước, đã thu liễm hơn, lạnh lùng khi Phong không nghe lời, rồi lâu lâu lén thấy cô ấy ngủ thì hôn trộm,

.. dĩ nhiên việc đó mãi sau này Phong mới được Hạnh mở điện thoại cho xem lại cảnh bị chụp lén. Chi biết mình bị thương sẽ rất mau khỏi. Nhưng tên kia tận tâm quá tận tình đi. Nên cô cũng cảm khái thời gian ở bệnh viện vui vẻ hơn là nhàm chán.

__________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 25.

Có ai muốn tiếp chap 26? 

Phong giỏi võ dữ luôn :3 

Mn đọc truyện vui vẻ.

_Tatchikuro_