Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính NP Văn

Chương 15: Cố Minh Ngọc




Cũng đã cách ngày xảy ra việc đó gần hai tuần, hai chị em rất hiểu ý nhau, không có ai chủ động mở miệng nhắc lại việc đó nữa
Đám người kia mỗi lần đi dạo phố thấy Kim Thần Hi đều né như tránh tà, điều này làm Kim Tần Nguyệt phải dở khóc dở cười
Hai người đã nhập học gần một tháng, mỗi buổi sáng cả lớp 11A đều nhìn hai chị em bịn rịn chai tay nhau, nếu như không phải biết hai người là chị em ruột, bọn họ có khi còn tưởng đây là một đôi tình nhân đang phát cơm chó
" Thế chị vào lớp trước nhé" Kim Tần Nguyệt nhận lấy hộp sữa dâu từ em gái, mỉm cười ngọt ngào.
Kim Thần Hi vừa mới sáng đã bị cho ăn đường, tâm trạng lâng lâng, cô vươn tay xoa đỉnh đầu mềm mại chị gái, dặn dò
" Chị học ngoan đấy nhé, tan học em tới đón chị, đừng chạy lung tung"
" Được"
Kim Thần Hi nhìn chị gái xoay người vào lớp, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác con gái mình nuôi nay đã trưởng thành, từ một cô bé ngọt ngào trở thành thiếu nữ yêu kiều bị bầy sói đói tranh nhau giành lấy
Cô phải đăng ký học thêm lớp dạy kiếm đạo mới được, đường đường là đương kim vô địch karate toàn quốc năm ngoái, nếu bảo vệ không được chị gái thì cô thà đập đầu vô tường mà chết còn tốt hơn sống
Kim Thần Hi nhìn ra ngoài, ánh nắng chói chang chiếu qua tán cây rậm rạp hoàn toàn biến thành một màu xanh ngát
Bên vai truyền tới tiếng bốp, Kim Thần Hi xoay người lại đằng sau, người vừa gọi cô là một cô gái khá xinh xắn, cảm giác mà cô ấy mang lại cho mọi người thật sự rất thoải mái
" Cậu là...?" Kim Thần Hi chắc chắn rằng mình không quen cô ấy, cô cũng không hiểu sao cô ấy lại đi vỗ vai cô như thế, nhầm người à?
" Tớ là Cố Minh Ngọc, bạn học cùng lớp với cậu" Thiếu nữ mỉm cười, tựa hồ không quá để ý chuyện cô không nhớ ra mình là ai
" A... xin lỗi" Kim Thần Hi hơi ngượng ngùng, tuy cô không phải quý nhân hay quên nhưng thật sự rất khó để cô nhớ mặt người khác, huống hồ cô cùng cô ấy cũng không có quá nhiều tiếp xúc "Bạn học Cố, tìm tôi có việc gì sao?"
" Cái bạn nữ vừa nãy ấy... Cô ấy là chị sinh đôi của cậu sao?"
" Nguyệt Nguyệt?" Kim Thần Hi tốt bụng nhắc cho cô ấy cái tên của chị gái nhỏ nhà mình
" Đúng, Kim Tần Nguyệt, là cậu ấy"
" Phải, làm sao?"
" Oa, cô ấy thực xinh đẹp, quả nhiên xứng với danh hiệu người đứng đầu của tứ đại mỹ nhân" Cô ấy chắp hai tay lại, ánh mắt không che đi được sự ngưỡng mộ
" Tứ đại mỹ nhân?" Kim Thần Hi dùng ánh mắt như nhìn bệnh thần kinh như Cố Minh Ngọc
Nguyệt Nguyệt xinh đến mức hoa nhường nguyệt thẹn thì dễ hiểu rồi, nhưng tứ đại mỹ nhân thì là cái rắm gì?
" Cậu không biết sao" Cố Minh Ngọc mở to mắt nhìn cô, ánh mắt như muốn nói bạn thật tối cổ " Trường mình có rất nhiều nam sinh, nhưng mà nữ sinh lại rất hiếm hoi, cho nên mọi người quyết định lập ra bảng bình chọn mỹ nữ của trường cao trung Đoàn Kết"
" Kim Tần Nguyệt chị cậu dành được số phiếu gần như áp đảo các thí sinh khác, đứng đầu đấy. Tiếp theo là Mạch Nha, đàn chị năm ba Lộ Tinh Nhàn, cuối cùng là một cô bé năm nhất Tống Hiểu Trà"
" Không có cô Ôn sao?" Kim Thần Hi đột nhiên nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp đi cao gót nhọn hoắc đó, không phải nịnh bợ nhưng cô ấy thật sự rất có khí chất, vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân đối phương toả ra hơi thở nhà tôi ba đời giàu nứt vách
" Không có, cô Ôn là lão sư nên không được thi, nhưng mà nếu như được tham gia thì cô Ôn với chị cậu quả là một chín một mười"
" Phải" Kim Thần Hi mỉm cười
" Nhưng mà quả thật không công bằng, hai cậu giống nhau như đúc, vì sao Kim Tần Nguyệt lại có thể tranh hạng nhất trong khi cậu không lọt vào bảng xếp hạng?"
" Con gái đẹp không thể chỉ dựa vào nhan sắc, còn phải có khí chất nữa"
Từ nhỏ đã có rất nhiều người nói cô và chị ấy có vẻ ngoài giống nhau, nhưng đại đa số đều khen Nguyệt Nguyệt đẹp, rất ít người khen Kim Thần Hi
Bởi vì chị gái biết khiêu vũ, có khí chất, dịu dàng lại có nhiều tài lẻ, nên dù đặt vào đâu cũng luôn luôn toả sáng, đích thị là hạc trong bầy gà
Nhưng mỗi lần có người chê Kim Thần Hi, tâng bốc mình, Kim Tần Nguyệt đều sẽ nổi giận đến mức xù lông, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, chị luôn nói trong lòng chị cô là tuyệt nhất, không ai có thể sánh bằng
Chị gái như vậy, cô muốn tranh cũng tranh không nỗi, tim gan đều bị người ta cướp mất, chỉ có thể đối xử tốt mà thôi
" Nếu tớ là cậu, tớ sẽ ghét Kim Tần Nguyệt lắm, có một chị gái như thế, e rằng cả đời tớ chỉ có thể làm một cái bóng" Cố Minh Ngọc bĩu môi, cố ý phá vỡ mối quan hệ tốt giữa hai chị em
" Hửm?" Kim Thần Hi nhìn cô ta, đôi mắt trở nên lạnh lẽo
Không phải tất cả những người không tốt bằng Kim Tần Nguyệt đều sẽ đố kỵ, căm tức hay ghen ghét chị ấy.
Thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rằng cô không thể xuất sắc bằng chị, thế nên họ đều tin rằng cô sẽ làm chuyện có lỗi với chị ấy. Dù con người không phải cứ không bằng người khác thì sẽ trở nên tàn nhẫn, nhưng bọn họ vẫn luôn nghĩ vậy
Kim Thần Hi cười nhạt một cái
" Cố Minh Ngọc phải không?"
" Ừ.. làm sao thế?" Cô ta đổ mồ hôi hột, người này làm sao thế, đang yên đang lành lại giở chứng
" Tôi nhớ rõ chúng ta không có quan hệ gì, đừng có làm như thân thiết với tôi rồi tới đây nói ba láp ba xàm" Kim Thần Hi nhìn đối phương, toàn thân nổi lên khí thế hung ác doạ Cố Minh Ngọc phải rụt lại một bước
" Lần sau đừng để tôi nghe cô nói hươu nói vượn, nếu không tôi nhất định sẽ đánh cô đó"
" Nghe một lần đánh một lần, cô muốn gì tôi cũng chiều"
Cố Minh Ngọc run sợ, khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi, chân run rẩy tới nỗi ngã nhào xuống mặt đất
Đợi đến khi Kim Thần Hi đã đi khuất, cô ta mới từ từ bò dậy, không cam lòng rống lên một câu
" Mẹ kiếp...."
Làm như giỏi quá, nếu như không phải vì muốn đối phó với Kim Tần Nguyệt, cô ta mới tới tìm Kim Thần Hi, chứ một kẻ cao ngạo như cô ta đời này có hạ giọng nịnh nọt ai bao giờ
Kim Thần Hi, đồ không biết tốt xấu, mày chờ xem sự trả thù của tao đi...