Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 97: Thị trấn ma (1) - Chúc mừng người chơi đã nhận được...




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Meii

Lúc này, Đường Ninh đang ngốc trong nhà, cậu thấy thông báo của trò chơi cũng không vội vào mà quay ra ôm lấy Happy, khẽ vùi mặt vào bụng mềm mại của mèo con hít một hơi, lại chọc Happy một lúc mới cầm điện thoại rút thẻ.

Thẻ bài xoay một lúc rồi mới lật lại.

Khung vàng kim, mặt nước biển xanh thẳm, một nàng công chúa người cá đang ngồi trên mỏm đá hát lên. Ánh trăng bạc chiếu lên thân hình nửa người nửa cá của nàng, đuôi cá xinh đẹp vẫn chìm trong nước, những chú cá nhỏ vây quanh đầy ngưỡng mộ, không biết là si mê nhan sắc khuynh thành, hay là giọng hát ngọt ngào ấy.

【Chúc mừng người chơi nhận được thẻ "Nàng tiên cá"】

【Nàng tiên cá 1: Tiếng hát của bạn thật tuyệt vời, ma quỷ nghe xong liền không đành lòng tổn thương bạn.】

【Nàng tiên cá 2: Mỗi ngày bạn chỉ được hát một lần, hãy hát thật hay, thời gian còn lại bạn cần giữ yên lặng.】

Lại... lại là thẻ S?!

Đường Ninh khiếp sợ nhìn về phía Happy, mèo con quay lại "meo" với cậu một tiếng.

Mèo con thích cá, ôm Happy một hồi liền rút được thẻ "Nàng tiên cá", nghe cũng hợp lý ghê....

【Rút thẻ xong, đang tải phó bản....】

Cùng với tiếng nhắc nhở của hệ thống, Happy ngây thơ trước mặt cậu dần biến thành một con cá xa lạ. Cá nhỏ vui vẻ bơi lội trong nước, lướt qua khuôn mặt phản chiếu dưới nước của Đường Ninh. Xung quanh truyền đến tiếng khua mái chèo đều đặn, Đường Ninh giữ lấy mạn thuyền, nhìn thấy phía trước có một người chèo thuyền mặc áo tơi đang đứng ở phía đầu thuyền tam bản (1).

(1) Thuyền tam bản:



Lâm Uẩn ngồi ở phía đối diện cậu, cũng đang quan sát xung quanh.

Con sông này rất dài, lại rộng, chiếc thuyền nhỏ của bọn họ như một chiếc lá khô trôi nổi trên dòng sông sâu thẳm. Phóng mắt nhìn xa hơn, liền thấy bên bờ có rất nhiều căn nhà theo kiểu kiến trúc cổ, gần bờ có người đang giặt đồ, cũng có trẻ nhỏ đang tắm rửa...

Xa xa, còn có rất nhiều người đang tụ tập ở gần một cây cầu. Cây cầu đó nhìn đã rất cổ, mặt đá phủ kín rêu xanh và cỏ dại, những cây trụ cầu vững trãi bên dưới bị người ta đục ra một ít, có người đang cố nhét thứ gì vào đó.

Đường Ninh nhìn về phía sau, rất nhanh đã thấy đằng sau có ba cái thuyền nhỏ nữa, mỗi thuyền có hai người ngồi, nhìn cách ăn mặc của bọn họ chắc hẳn cũng không phải dân ở thôn này.

"Bùm ——!!!"

Tiếng nổ lớn vang vọng khắp con sông. Bọt nước bắn tung tóe. Con sông đang yên bình bỗng dâng lên một trận sóng to gió lớn. Chiếc thuyền nhỏ của Đường Ninh lắc lư vài cái suýt lật vào trong nước, Đường Ninh hoảng hốt nhìn lại, chỉ thấy một làn khói xám bạc hòa cùng một tầng bọt nước dâng lên cuồn cuộn ở phía cầu, từng khối đá lớn đá vụn bắn ra, rơi lả tả vào trong nước. Thế nhưng cây cầu cổ kính đầy vết thương sau vụ nổ kia vẫn lẳng lặng đứng vững trong nước!

Hóa ra là phá cầu!

Lỗ tai Đường Ninh hơi đau, thân thể cậu đã về lại trạng thái thân thể kiều nhược, nghe âm thanh với mức đề-xi-ben lớn như thế, lại ngồi trên một chiếc thuyền lắc lư lắc lư khiến cả người cậu có chút hoa mắt chóng mặt, khó chịu đến mức muốn nôn.

"Ông lão chèo thuyền ơi, sao mọi người lại muốn phá cầu thế?" Lâm Uẩn chủ động hỏi.

"Cây cầu này cũ quá rồi, không còn vững chắc nữa. Hơn nữa, trưởng trấn đã tìm người xe rồi, đạo sĩ nói cây cầu này phong thủy không tốt, ảnh hưởng đến phong thủy trấn chúng tôi." Người chèo thuyền chậm chạp khua mái chèo, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi vụ nổ vừa rồi.

Không còn vững chắc?

Đường Ninh nhìn đám người đang chờ sương khói tan đi để tiếp tục chôn thuốc nổ ở chân cầu. Dù đã bị một lượng lớn thuốc nổ tác động nhưng nhìn qua cây cầu đó vẫn vững chắc như cũ.

Lúc này, giọng nói lạnh băng của hệ thống cũng vang lên:

【Tích —— Đã tải xong phó bản!】

【Bạn là một sinh viên nam bình thường, trong một kì nghỉ dài, bạn cùng bạn học đến một thị trấn cổ bí ẩn du lịch.】

【Đây là một thị trấn cổ có những nét văn hóa độc đáo. Trấn cổ được xây dựng trên một dòng sông, cư dân đời đời sinh hoạt trên sông nước. Các bạn đến du lịch, cũng muốn trải nghiệm các phong tục tập quán ở nơi đây. Sau bảy ngày, kỳ nghỉ kết thúc, các bạn mới rời khỏi thị trấn.】

【Phó bản tổ đội: Kỳ nghỉ.】

【Số người chơi: 8.】

【Độ khó: Cấp B.】

【Nhiệm vụ chính: Sống sót! Sống sót trong bảy ngày!】

"Rầm! Ầm ầm ầm ——!!!" Lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Đường Ninh nghe tiếng nhìn lại, sau khi khói bụi cùng bọt nước tan đi, cây cầu vẫn đứng yên trên mặt nước, vững chắc đến mức Đường Ninh cũng cảm thấy thổn thức.

"Cậu sao rồi? Còn choáng hả?" Lâm Uẩn quan tâm hỏi.

Đường Ninh lắc đầu, lấy di động ra mở mục ghi chú, gõ: 【Thẻ bài lần này của tôi phải hạn chế nói chuyện, không nói chuyện mới có thể sử dụng kĩ năng một lần mỗi ngày.】

Lâm Uẩn nhìn xong, gật đầu.

Thuyền nhỏ cập bến, Lâm Uẩn đỡ Đường Ninh lên bến thuyền, hai người đứng cạnh bờ đợi những người chơi còn lại ở ba con thuyền nhỏ phía sau. Có tổng cộng bốn nam bốn nữ, đều ở lứa tuổi hai mươi. Đường Ninh thấy một cô gái nhìn rất quen, cô gái mặc một chiếc áo thun in chữ "Les" bên trên, đôi mắt nhàn nhạt có chút thờ ơ, cả người tỏa ra một vẻ lười biếng.

Tầm mắt cô gái dừng lại bên chân Đường Ninh, đúng hơn là bóng của cậu.

Những người chơi khác lên bờ dần, có người bảo nên lập nhóm chat, mọi người sôi nổi vào nhóm. Rõ ràng mọi người đều đang ấn di động của mình, nhưng Đường Ninh vẫn có cảm giác mọi người đang nhìn trộm cậu.

Người sợ nổi danh heo sợ mập (2), Đường Ninh bị mọi người nhìn mất tự tin hẳn, dù sao thì cái bóng cũng không thể vào phó bản với cậu được, trong phó bản, cậu vẫn gà mờ như cũ thôi.

(2) Người sợ nổi danh heo sợ mập: ý muốn khuyên nhủ làm người phải luôn khiêm tốn, thận trọng, đừng vì cao ngạo, ham nổi danh mà gặp phải tai họa. Dễ như con heo kia, ăn uống ngủ nghỉ, cuối cùng càng ăn nhiều càng nhanh chóng bị đưa đi làm thịt.

"Ầm ầm ầm ——!!!" Tiếng nổ lại vang lên một lần nữa, hấp dẫn sự chú ý của người chơi. Đường Ninh che lỗ tai lại nhìn về phía cây cầu cổ kia, sau khi sương khói tan đi, cây cầu vẫn sừng sững bất động.

Cho nổ ba lần, thế nhưng cây cầu đó vẫn đứng vững trên mặt nước.

Những người chơi không ai bảo ai, đứng trên bờ quan sát, người chèo thuyền thấy thế, vui vẻ hớn hở hỏi: "Mấy bạn trẻ chưa từng thấy cảnh phá cầu đúng không? Thật ra tôi cũng chưa từng thấy, cây cầu này đã mấy trăm tuổi rồi, không ngờ thân thể vẫn khỏe mạnh như vậy!"

Khi người chèo thuyền nói chuyện, lại có mấy người đến gần chân cầu chôn thuốc nổ. Những người chơi cũng không đứng yên một chỗ, mấy người chia ra đi quanh bờ sông, Đường Ninh cũng đi theo Lâm Uẩn dạo quanh, hai người đi đến gần mấy người phụ nữ đang giặt đồ ven sông. Mấy người phụ nữ nhân lúc nước sông chưa đục ngầu mà giặt nhanh quần áo, vừa vắt vừa nói chuyện với nhau. Có người bảo lần này xây cầu mới, mỗi nhà phải đóng thêm tiền, giọng điệu có vẻ tiếc số tiền kia lắm. Có người lại bảo xây cầu mới cũng tốt, mang lại luồng gió mới cho thôn, còn muốn xây cầu hiện đại như trên tivi, trấn ta không thể chùn chân bó gối thế được....

Bỗng, một người chơi ngồi xổm xuống, nhặt một cành khô bới bới cái gì dính đầy tảo, sau một hồi, lớp tảo bung ra để lộ một phong bì màu đỏ.

Cô gái nói to: "Ở đây có cái gì này!"

Một đứa trẻ đang tắm gần đó nghe thấy cũng định duỗi tay cầm lấy, lại bị một người phụ nữ đánh mông.

Người chơi sôi nổi tụ tập lại, nhưng không ai dám chạm vào. Cô gái phát hiện phong bì đỏ hơi nhíu mày, dùng cành cây cẩn thận mở phong bì ra.

Chỉ thấy bên trong có rất nhiều tiền!

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn cách đó không xa lại vang lên, hình như lần này bọn họ chôn nhiều thuốc nổ hơn rất nhiều, Đường Ninh thấy cây cầu kia cuối cùng cũng không chịu nổi sự tàn phá, trong sương khói cát bụi mù mịt, từng bộ phận cầu tách rời rồi sụp đổ xuống dòng sông tạo lên từng đợt sóng lớn. Hình ảnh trước mắt như một đoạn phim điện ảnh đồ sộ, tiếng khóc lớn của đám nhóc bên bờ sông bị tiếng nổ mạnh lấn át, con sông xanh sạch chẳng mấy đã vẩn đục bất kham, cá chết trắng sông nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Phá hủy một thứ luôn tạo ra một vẻ đẹp bi thảm khó nói thành lời, ngay khi cây cầu cổ kia thật sự sụp xuống, dường như cũng có một thứ gì đó bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.

Những người chơi và dân cư trong trấn đồng loạt chạy đến gần cầu, Đường Ninh chậm chân hơn một chút, chỉ nghe thấy những người phía trước hô lên từng đợt kinh hoảng, vẻ mặt bọn họ cũng không tốt lắm, cứ như đã nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.

Đường Ninh đứng trong đám người, khiễng chân lên mới thấy được chút phế tích còn lại của cây cầu, cũng thấy hai cái xác nhỏ, hai bộ xương trắng ngã vào nước bùn, khác với những hòn đá vỡ nát xung quanh, hai thi thể này lại không bị chút hư tổn nào, từ dáng xương có thể đoán được là của đứa trẻ sáu, bảy tuổi.

"Chuyện gì thế này? Kia, kia là trẻ con nhà ai?"

"Sao dưới cầu lại có xác chết!"

"Đạo sĩ đâu? Mau tìm đạo sĩ đến đây!"

"....."

Cư dân ngơ ngác nhìn nhau, nhanh chóng chạy đến xem rồi bảo nhau đi tìm đạo sĩ, nhưng không ai dám chạm vào hai xác chết kia. Có người còn bảo những người chơi rời khỏi như không muốn làm lộ chuyện xấu trong nhà. Những người chơi nhìn nhau, có người nhắn lên nhóm.

【Khương Miên Miên: Hình như là đóng sinh cọc. Thời xưa, nếu xây dựng công trình gặp bất trắc, người ta sẽ dùng một đôi đồng nam đồng nữ cho vào cọc. Cầu được đóng sinh cọc sẽ vô cùng kiên cố.】

【Khương Miên Miên: Lúc cần đóng sinh cọc, người ta thường giả dạng thành một người ăn xin xin quần áo, nếu các cậu đưa quần áo của bản thân cho bọn họ, bọn họ sẽ dùng quần áo đó nhồi vào cọc chôn xuống, coi như chính cậu trở thành sinh cọc. Một cách thường thấy khác là ném một bao lì xì ở gần cầu, số tiền trong bao là để mua mạng người nhặt.】

Cô gái phát hiện phong bì đỏ liền sợ hãi, cô nhanh chóng gửi tin nhắn.

【Tôi chỉ dùng cành cây chạm vào nó cũng bị dính nhân quả này sao?】

【Khương Miên Miên: Không biết.】

"Nào, nào, đi theo tôi nào, cả đám đứng đây làm gì?" Người chèo thuyền đi đến trước mặt những người chơi, thấy ai cũng nhìn di động thì bảo.

"Ông ơi, trấn mình có phong tục độc đáo nào sao?" Có người chơi hỏi.

Người chèo thuyền xua tay, "Toàn mấy phong tục lạc hậu phong kiến nên bị bài trừ thôi, tôi đây không nói đâu!"

"Ông nói xem nào, chúng cháu muốn nghe."

Người chèo thuyền nhíu mày, "Mấy thứ đó có gì mà nghe? Mấy cô cậu trẻ tuổi không hay xem phim sao? Trong phim kinh dị, người chết nhanh nhất chính là đám người rảnh rỗi đi hỏi lung tung đấy!"

Lần đầu Đường Ninh gặp một NPC có tính giác ngộ cao như vậy, lại nhìn những người chơi khác nghẹn lời. Dường như đây cũng là lần đầu bọn họ gặp loại chuyện này, cả đám không biết nên tiếp lời như thế nào.

"Được rồi được rồi, mấy cô cậu ngàn dặm xa xôi đến đây chắc cũng mệt rồi? Đi ăn cá nào, đặc sản trấn này là cá đó, mấy cô cậu không đi đâu mua được cá ngon như ở đây đâu..." Người chèo thuyền dẫn mọi người đi ăn cơm, Đường Ninh quay đầu nhìn tình hình bên cầu, chỉ thấy đám dân cư vẫn tu tập vây quanh hai cái xác kia.

Rất nhanh đã đến chỗ ăn cơm, trước cửa nhà của người chèo thuyền đặt một cái bàn lớn, một bà lão cũng tầm tuổi người chèo thuyền đang chia đồ ăn, người chèo thuyền thấy thế kêu lên: "Bà ơi, canh cá của bà càng ngày càng thơm đó, từ xa tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi!"

Bà lão kia có vẻ không vui vẻ lắm, thấy những người chơi cũng không nói gì, cứ thế đi vào phòng của mình.

"Mau mau mau, mấy cô cậu có lộc ăn lắm đấy, bà nhà tôi làm canh cá cứ phải gọi là ngon nhất vùng này! Tôi đây uống mấy chục năm cũng chưa đã thèm." Người chèo thuyền nhiệt tình múc canh cho mọi người. Có người chơi muốn từ chối, không muốn để ông lão bận rộn như vậy, nhưng ông lão chèo thuyền lại không vui, nói: "Ai lại để khách tự làm bao giờ, mấy cô cậu đưa cho tôi nhiều tiền như vậy, đương nhiên lão già này phải chăm sóc mấy cô cậu cho thật tốt chứ!"

Có vẻ, người phụ trách tiếp đón đoàn du khách bọn họ chính là gia đình người chèo thuyền này.

Ông lão chèo thuyền thổn thức: "Thời đại thay đổi rồi, trước kia tôi đã bao giờ nghĩ đến chuyện kiếm tiền từ du lịch kiểu này đâu? Số tiền mấy cô cậu đưa cho tôi bằng số tiền tôi cực cực khổ khổ kiếm trong một năm lận đó."

Lâm Uẩn múc thịt cá trắng tinh trong bát canh, nhẹ nhàng thổi thổi, nhưng lại không hề uống. Không chỉ mình Lâm Uẩn, những người chơi khác cũng không một ai có ý định làm chuột bạch thử canh.

"Ông ơi, sao bỗng nhiên trấn ông lại mở cửa du lịch thế?" Lâm Uẩn hỏi.

Người chèo thuyền cảm khái: "Ít nhiều cũng nhờ trưởng trấn mới của chúng ta đó, chính ông ấy đã dẫn dắt bọn tôi làm mấy thứ này. Ấy, sao các cô cậu không uống canh đi? Lạnh uống không ngon đâu!"

Vừa nói, người chèo thuyền liền nhìn về phía người chơi nữ cách ông gần nhất, cũng là cô gái đã phát hiện chiếc phong bì đỏ: "Có phải mấy cô sợ bọn tôi làm đồ không sạch sẽ vệ sinh hả? Yên tâm đi, vì để đón tiếp mọi người, bà nhà tôi đã nhúng bát đũa bằng nước sôi ba lần rồi!"

Người chơi nữ này cảm thấy xui xẻo vô cùng, dưới sự thúc giục của ông lão kia, cô gái đành căng da đầu nói: "Tôi dị ứng với hải sản."

Ông lão chèo thuyền bảo: "Đây là cá sông."

Trong nháy mắt, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Người chèo thuyền không vui nói: "Canh cá lạnh không ăn được, bà nhà tôi nấu nồi canh này hơn hai tiếng đó, mà các cô cậu lại chẳng nếm một miếng à?"

Dưới sự thúc giục của ông lão, những người chơi bắt đầu động đũa, đương nhiên, họ chỉ giả vờ như vậy, tất cả mọi người đều đang đợi người thử độc trước. Đường Ninh khuấy canh cá, trên mặt nước nổi một ít dầu trơn, mắt cá chết như ẩn như hiện trong bát canh, thịt cá nấu lâu quá nên có chút nát. Đường Ninh dùng thìa gẩy nhẹ, bụng cá vỡ ra, có thứ gì đó cũng trôi ra ngoài.

Đường Ninh tập trung nhìn kỹ.

Đó là một đoạn xương ngón tay!!