Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 77: C77: Người chồng ma 31 - huyết lệ




Edit: Meii.

Chuyện, chuyện này là sao?!

Cái đầu người kia trắng xanh, hai tròng mắt vẩn đục, môi thâm tím, há mồm ra liền phát ra mùi thối của xác chết.

Trong nháy mắt, da đầu của Đường Ninh như nổ tung, cậu sợ hãi đến mức trái tim như thắt lại, nhưng bên tai lại vang lên câu hỏi: "Tại sao ngươi lại không khóc?"

Giọng nói lạnh như băng này vang lên từ đỉnh đầu cậu, mỗi chữ đều khiến da đầu của Đường Ninh run lên, cả người cậu khẽ run rẩy, không dám ngẩng đầu, chỉ sợ bản thân vô tình nhìn thấy một cái đầu không cổ thứ hai, cậu cũng không dám nhìn thẳng, tròng mắt hoảng hốt mà nhìn xuống bên dưới.

"Tại sao ngươi lại không khóc?"

Đường Ninh thấy những đôi chân đang từ từ tiến đến gần cậu, những thôn dân của thôn Kỷ Gia vừa hỏi vừa bước đến chỗ cậu, tiếng dò hỏi tầng tầng lớp lớp vang lên như sóng vỗ, âm thanh tràn ngập khắp nơi.

Đường Ninh ngã xụi lơ trên đêm bồ hương, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất....

Kỷ Liên Uẩn đâu rồi? Kỷ Liên Uẩn đâu!

Đường Ninh hoảng loạn nhìn quanh, sau đó liều mạng lết về phía Kỷ Liên Uẩn đang đứng. Hai tay cậu như nhũn ra mà ôm chầm lấy đùi Kỷ Liên Uẩn, chỉ khi rúc vào người Kỷ Liên Uẩn, cậu mới cảm thấy mình an toàn hơn một chút.

"Tại sao ngươi lại không khóc?"

Âm thanh dò hỏi vang lên rất gần lỗ tai cậu, giọng nói kia quen thuộc đến lạ thường, trong nháy mắt, Đường Ninh ngơ người, theo bản nặng mà nhìn về phía giọng nói kia.

Cậu nhìn thấy cái đầu của Kỷ Liên Uẩn đang được cầm trên tay.

Cái đầu tái nhợt, trên mặt có một vết cắt nham nhở, đôi mắt sâu thẳm lộ ra một tia sáng quỷ dị.

"...... A a a a a!!!"

Tiếng hét chói tai vang vọng khắp linh đường, tiếng khóc cùng tiếng dò hỏi kia nháy mắt đã dừng lại, linh đường vẫn có hai màu trắng đen, vòng hoa khắp nơi, cùng những khuôn mặt đầy nước mắt....


Tất cả đều đang ngạc nhiên nhìn Đường Ninh.

Thôn dân bên thôn Kỷ Gia đang nâng một con ngỗng chết chứ không phải đầu người, những cái đầu người kia đều biến thành một món đồ để lễ tế, đầu Kỷ Liên Uẩn cũng không còn trên tay y nữa, mà vẫn êm đẹp trên cổ y. Khuôn mặt Kỷ Liên Uẩn hơi tái, y mở đôi môi tái nhợt của mình ra, dịu dàng nói: "Tiểu Ninh, em làm sao thế?"

Đường Ninh mạnh mẽ đẩy tay Kỷ Liên Uẩn ra, cả người gục trên đệm bộ hương thở dốc, ánh mắt thì hoảng hốt không thôi, tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn cậu, mọi thứ đều bình thường, chỉ có mình cậu trở lên kì lạ.

"Tại sao ngươi lại không khóc?"

Một thôn dân bên thôn Kỷ Gia lại hỏi câu này, hắn mang theo một mâm lễ vật đi về phía Đường Ninh, Đường Ninh hoảng sợ lùi lại phía sau. Lùi dần lùi dần, đến khi sau lưng cậu là quan tài mới thôi.

Lưng cậu dán chặt lên quan tài, Đường Ninh nhìn vẻ đắc ý trên mặt người kia khi thấy cậu không còn đường lui, người đó cười một cách âm hiểm, như thể đang trào phúng Đường Ninh dù biết tất cả nhưng cũng không thể làm gì được.

Bỗng, một bóng người tiến lên một bước, chắn giữa Đường Ninh và thôn dân kia, khiến hắn ta không thể tiến lại gần hơn. Kỷ Liên Uẩn và thôn dân kia trừng mắt nhìn nhau, y không ngừng tiến về phía thôn dân kia, ép hắn ta phải lùi lại. Thế nhưng, thôn dân kia vẫn không nhịn được mà gằn từng chữ: "Trên linh đường mà không khóc, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"

Câu nói kia như một báo hiệu thầm kín, khiến tất cả các người chơi đều căng thẳng.

Trên linh đường tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng thảo luận đầy căm phẫn của người dân thôn Đường Gia.

"Bất hiếu quá! Gia gia hắn đối xử tốt với hắn như vậy, thế mà hắn còn hét to ở linh đường!"

"Gia gia vừa mới qua đời, đã vội vàng kết hôn với người thôn khác. Sao không dứt khoát ở lại bên thôn kia đi, còn có mặt mũi mà vác mặt về nữa!"

"Đúng đấy! Đám người này...."

"Tùng! Tùng!" Trống báo tang bên ngoài bỗng vang lên ngắt lời những người thôn dân.

Một người đàn ông trung niên tiến vào linh đường như một vị khách bình thường đến phúng viếng. Thế nhưng, khi nhìn thấy người đàn ông kia, tất cả các người chơi đều mở to hai mắt, dường như gặp phải một chuyện không thể tin được. Cái chân bị quấn dây thừng từng khiến bọn họ hoảng sợ kia, đang vượt qua ngưỡng cửa, tiến vào trong linh đường.

Vương thúc! Vương thúc cũng đến phúng viếng!

Đường Ninh nhanh chóng trở lại chiếc đệm bồ hương của mình, cậu dùng sức cắn đầu lưỡi một chút, sự đau đớn làm nước mắt cậu chảy ra, từng tiếng khóc tang bắt đầu vang lên, tất cả các người chơi đang cố hết sức mà khóc.


Tại sao Vương thúc lại đến, không phải Vương thúc rất sợ Kỷ Liên Uẩn sao?

Đường Ninh nghĩ vậy, tầm mắt vẫn dừng lại trên sợi dây thừng nhuốm máu kia.

Tại sao ở đây có nhiều người như vậy, Vương thúc vẫn luôn tấn công cậu.

Bất kể là khi gặp phải quỷ chặn đường khi đi đến thôn Kỷ Gia, hay là buổi tối qua đi về phòng, hay là đến buổi phúng viếng sáng nay...

Chẳng lẽ, người Vương thúc muốn giết chết nhất là cậu sao?

Sự sợ hãi ngập tràn như bóp chặt yết hầu của cậu, khiến Đường Ninh không thể phát ra tiếng khóc to nữa, chỉ có thể phát ra từng tiếng khóc đứt quãng, thân hình mảnh khảnh phát ra tiếng khóc thút thít, cậu hoàn toàn quên đi hình ảnh đầu của Kỷ Liên Uẩn bị cầm trên tay đáng sợ đến mức nào mà dùng tay túm chặt quần của y, khuôn mặt đầy nước mắt dán chặt trên đùi y.

—— Kỷ Liên Uẩn.

—— Kỷ Liên Uẩn.

—— Kỷ Liên Uẩn!!!

Ánh nến khẽ lay động, Đường Ninh quỳ gối giữa những vòng hoa trắng muốt, đôi mắt ngập nước bất lực vô cùng, nước mắt như bao phủ hoàn toàn ánh nến kia.

Bỗng, một đầu ngón tay có vết cắt xuất hiện trong tầm mắt của Đường Ninh, đó là tay của Kỷ Liên Uẩn, mùi máu tươi nhạt nhòa bao phủ xung quanh Đường Ninh, ngón tay tiết ra từng giọt máu tươi đỏ thắm như những viên mã não mỹ lệ nhẹ nhàng duỗi đến bên mắt Đường Ninh.

Đường Ninh theo bản năng nhắm mắt lại, những giọt máu kia hòa cùng những giọt nước mắt của cậu rơi xuống, để lại một vết máu loãng trên khuôn mặt trắng tuyết.

Tiếng bước chân vang lên bên tai cậu, có vẻ như Vương thúc đang đứng cạnh cậu đã chịu đi rồi.

Không.

Nó chỉ rời khỏi chỗ Đường Ninh, chứ không hề ra khỏi linh đường.


Tiếng bước chân nặng nề dạo quanh linh đường như u linh, mang theo một trận u ám bao phủ toàn bộ linh đường, mà tiếng khóc thê thảm của mọi người lại liên miên như mưa bão.

Một lúc lâu sau, giọng nói của Vương Thúc bỗng vang lên giữa tiếng khóc: "Ngươi không thành tâm."

Sau một lúc lâu, chỉ có tiếng khóc linh đường truyền đến Vương thúc thanh âm: "Ngươi không thành tâm."

Trong nháy mắt, Đường Ninh cứng đờ người, tuy người bị nhắm đến không phải cậu, nhưng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến thân thể Đường Ninh muốn chạy trốn, cậu nghe thấy Vương thúc nói: "Những người khác đều khóc bằng hai mắt."

"Nhưng ngươi chỉ khóc bằng một mắt thôi."

Đường Ninh giật mình, cậu vội xoay đầu lại, xuyên qua từng bóng người đen đen, cậu nhìn thấy một bóng người đang bị một sợi dây thừng quấn chặt rồi nâng lên.

Mũi chân của người đó dần dần rời khỏi mắt đất, hắn liều mạng giãy giụa giữa không trung, nhưng lực giãy càng mạnh chỉ làm cho sợi dây càng siết chặt cổ hắn hơn.

Con mắt bên trái của hắn không ngừng thấm máu tươi qua băng gạc, đến khi băng gạc thấm đẫm máu, không giữ được nữa thì máu bắt đầu chảy xuống mặt hắn, để lại một vệt máu đậm màu.

Kỷ Kha tự dùng tay bóp chặt cổ mình, tròng mắt phải phủ kín tơ máu mở to, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và không cam lòng!

Chứng kiến cảnh tượng này, Đường Ninh hoảng sợ trừng lớn hai mắt. Cứ thế, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Kỷ Kha bị treo lên dây thừng!

Không một người chơi nào ra tay cứu Kỷ Kha, bọn họ đều cẩn thận quỳ gối, đôi mắt bọn họ vẫn rơi nước mắt mà đảo qua đảo lại giữa Vương thúc và Kỷ Kha, ánh mắt không có chút bi thương nào, lạnh lùng không giống như đang khóc.

Những giọt nước mắt của mọi người vẫn tí tách rơi như mưa xuống sàn nhà đầy bụi, tay Kỷ Kha không ngừng bóp chặt cổ mình, máu tươi chảy ra từ mắt hắn như một hàng huyết lệ.

Đường Ninh cứng đờ người, quay về phía Kỷ Liên Uẩn đang đứng bên cạnh, giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở nhỏ nhẹ: "Ngươi, cứu, cứu, hắn."

Vẻ mặt Kỷ Liên Uẩn vô cùng tiều tụy, như thể y đã tốn quá nhiều tinh lực khi dùng máu mình làm nước mắt cho Đường Ninh. Y khẽ vươn bàn tay đầy mùi máu tươi lên, nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt đẫm lệ của cậu.

Vì y không còn bao nhiêu sức lực, thế nên giọng nói lại càng dịu dàng hơn, bàn tay đầy máu nhẹ nhàng che khuất hai mắt Đường Ninh: "Xin lỗi, ta chỉ có thể bảo hộ mình em thôi."

Thì ra Kỷ Liên Uẩn chân chính không mạnh bằng quỷ tân lang hôm qua, không thể chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến Vương thúc lùi lại.

Tay Kỷ Liên Uẩn vừa to vừa rộng, có thể che khuất nửa khuôn mặt Đường Ninh, chỉ còn nước mắt hòa lẫn máu chảy dài xuống khuôn mặt cậu, tích ở cái cằm tuyết trắng, từng giọt từng giọt, sau đó rơi xuống như những viên trân châu đỏ.

Dường như Đường Ninh nghe thấy tiếng thở nặng nề "hô hô" của Kỷ Kha như tiếng radio bị mất sóng, những ký ức trước đó cũng nháy mắt hiện ra trước mắt cậu.

Những hình ảnh chầm chậm hiện lên trong ký ức.


Bọn họ đã cùng nhau phá trận của quỷ chặn đường, cậu đặt tay lên vai Kỷ Kha, Kỷ Kha đi một bước, cậu cũng đi một bước.

Khi cậu bị quỷ tân nương tấn công rồi ngất xỉu ở rừng cây, khi tỉnh lại mới biết hóa ra Kỷ Kha đã cõng cậu đi ra khỏi khu rừng kì dị đó.

Khi cậu vén rèm kiệu hoa bước ra ngoài, còn chưa đứng vững, cũng may Kỷ Kha đã đỡ lấy cậu, sau đó hắn trùm khăn voan lại cho cậu, đỡ tay cậu đưa cậu bước qua chậu than đỏ rực.

Cậu mặc bộ đồ cũ của Kỷ Kha, tay cầm gương, đi một bước lại gọi hồn Kỷ Kha, cuối cùng phát hiện hồn hắn trốn sau cây nhìn trộm mình tắm rửa.

......

Cậu biết có lẽ Kỷ Kha thích cậu.

Dĩ nhiên, cảm tình này cũng không nhiều, không nhiều đến mức khiến Kỷ Kha chọn cứu cậu mà đánh cược sinh mệnh của mình, giống như lúc gặp đứa trẻ ma khi nhặt trân châu vậy, Kỷ Kha chỉ lo bảo vệ chính mình.

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường thôi, trước đây bọn họ chưa từng gặp mặt, mới biết nhau ba ngày trong trò chơi thôi, cậu cũng không nên có cảm xúc mạnh mẽ với sự ra đi của Kỷ Kha như vậy.

Khi Kỷ Liên Uẩn che mắt cậu lại, trong lòng cũng không nên trách Kỷ Liên Uẩn không mạnh bằng quỷ tân lang.

Tiếng kêu cứu mỏng manh từ cổ họng Kỷ Kha bỗng dưng im bặt.

Hô hấp của Đường Ninh cũng như ngừng lại.

Cậu run rẩy gạt bàn tay của Kỷ Liên Uẩn ra, nhìn về phía Kỷ Kha đang bị treo trên dây thừng, nhìn về đôi mắt hoàn hảo cuối cũng cũng mất đi ánh sáng kia.

Tại sao cậu lại cảm thấy mắt Kỷ Kha có ánh sáng vậy?

Đôi mắt của Kỷ Kha thoáng hiện lên trong đầu cậu, trong kí ức hỗn loạn của cậu. Lúc đó là thời khắc vui vẻ nhất của cậu trong phó bản này, thanh niên tên Kỷ Kha kia giơ ngón cái về phía cậu, lớn tiếng khích lệ cậu: "Người mới này....."

"Được đấy!"

Thì ra từ khi mới gặp, đôi mắt Kỷ Kha nhìn cậu đã từng lấp lánh như thế.

Đường Ninh bịp chặn miệng, rốt cuộc cậu đã hiểu tại sao bản thân lại khó chịu như vậy.

Cậu tự trách bản thân không còn dũng cảm như lúc vươn tay trói chặt chân Vương thúc như lúc đó nữa, lần này cậu không thể làm gì được.