Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 56: C56: Người chồng ma10-nguyện say đến trăm năm ba vạn sáu nghìn ngày




Edit: Meii

Đây là lần đầu tiên Đường Ninh làm chuyện bái đường thành thân này, cậu cảm thấy mình bị Kỷ Liên Uẩn đưa đến một phòng được trang trí bằng rất nhiều màu đỏ, thảm đỏ, bàn đỏ, giày đỏ,... màu đỏ khắp nơi chiếm cứ lấy tầm mắt Đường Ninh khiến cậu có chút hoảng hốt.

Khi Kỷ Liên Uẩn buông tay cậu ra, Đường Ninh hoảng hốt đến mức nắm chặt tay áo, cậu cứ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, như bị một cái gì đó nhìn chằm chằm vào.

Một giọng nam nhịp điệu hô lên: "Nhất bái thiên địa ~!"

Nk liếc thấy Kỷ Liên Uẩn bên cạnh đã khom lưng, cũng nhanh chóng khom người theo hắn, không biết là do cậu khom lưng quá nhanh hay là do gió thổi mà khăn voan trên đầu cậu hơi bay lên, suýt thì rơi xuống, như thể có người ở đằng sau thổi khăn voan của cậu vậy

Đường Ninh hoảng loạn duỗi tay kéo khăn voan lại, cậu vừa mới đứng vững lại nghe giọng nam kia hô: "Nhị bái cao đường ~!"

Cao đường là chỉ cha mẹ, mà cha mẹ của thân phận này đều đã mất hết, vậy hẳn là phải bái cha mẹ của Kỷ Liên Uẩn. Nhắc đến đây, Đường Ninh bỗng nhiên phát hiện từ lúc đi vào thôn này đến giờ vẫn chưa từng nhìn thấy cha mẹ của Kỷ Liên Uẩn, người duy nhất có vẻ là người lớn trong nhà chính là vị Kỷ thúc kia.

Mải suy nghĩ lung tung khiến Đường Ninh chưa khom lưng ngay, cảm giác lưng như bị kim chích lại càng thêm mãnh liệt khiến da đầu cậu tê dại, nhanh chóng cong lưng xuống.

Người ngồi trước ghế này là cha mẹ của Kỷ Liên Uẩn sao?

Nhưng mà cậu nhìn lại thì chỉ thấy mỗi chân ghế, không thấy chân người.

"Phu thê giao bái ~!" Giọng nam kia cao vút lên, như một dây đàn được kéo đến đỉnh điểm.

Đường Ninh xoay người, đứng đối diện cùng chủ nhân đôi giầy cười kia, tuy rằng kết hôn trong phó bản không thể coi là thật được, nhưng Đường Ninh vẫn có cảm giác nghi thức trong lòng. Cậu nhìn đôi bàn tay kia chắp tay như thi lễ trạng, liền nhanh chóng học theo người kia mà đặt tay, sau đó cúi đầu xuống.

Cậu từng nghe nói, gì mà khi phu thê giao bái, người nào càng cúi thấp người thì sau này người đó quản tiền.

Mà người kia cong eo thấp vô cùng, thấp đến mức Đường Ninh chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của y.

Đường Ninh bỗng cảm thấy người kia cúi thấp như vậy nhất định không phải vì cái gì mà sau này ai quản tiền, mà là do đối phương không muốn cậu cúi thấp đầu.

Kỷ Liên Uẩn thực sự rất dịu dàng với cậu mà.


"Bái đường xong ~ đưa vào động phòng ~!" Giọng nói kia vang lên vui mừng, theo sua là những tiếng cười đùa vui vẻ, từ bên trái, bên phải, phía trước, phía sau, thậm chí còn từ cả bên dưới vọng lên khến Đường Ninh càng thêm choáng váng.

Có một bàn tay nắm lấy tay Đường Ninh, Đường Ninh chỉ có thể mơ hồ mà nắm chặt lấy bàn tay đó.

Cậu nhìn thấy có hai mũi chân kiễng lên đi đến trước mặt mình, nói với tân lang: "Động phòng sao? Vậy chúng ta sẽ đi nháo động phòng!"

"Đúng thế, phải xem mặt tân nương chứ nhỉ!"

"Có phải mặt cũng trắng trắng, môi cũng hồng hồng không?"

"Thơm quá, tân nương thơm thật...."

Những âm thanh đó như thể đang dán sát vào người Đường Ninh mà nói.

Đường Ninh sợ hãi nắm chặt tay Kỷ Liên Uẩn, nhìn những cặp chân kiễng lên kia càng lúc đi đến càng nhiều, cậu sợ hãi mà trốn phía sau lưng y.

Kỷ Liên Uẩn vòng tay ôm lấy eo cậu, lạnh lùng nói: "Nháo động phòng cái gì mà nháo?"

"Tất nhiên là để giúp các ngươi sớm sinh quý tử rồi! Cái khác không nói, nhưng ta đã đỡ các ngươi chuẩn bị táo rồi đó!"

"Ta đã giúp các ngươi chuẩn bị rượu giao bôi rồi!"

"...."

Nghe những tiếng cười nói kia, có lẽ những người này cũng có quan hệ rất tốt với Kỷ Liên Uẩn. Kỷ Liên Uẩn cũng không từ chối những lời nói của đám người này, chỉ bình tĩnh nói: "Em ấy không thích tiếp xúc với người lạ, các ngươi đừng đến gần quá!"

"Chưa gì đã bảo vệ thế rồi!"

"Thật không có thành ý gì!"

"Chậc chậc chậc, có vợ đẹp liền quên bạn bè đấy!"


Những người đó nói tới nói lui, thật sự nói rất nhiều.

Đường Ninh rất sợ, toàn bộ quá trình đều đi sát vào Kỷ Liên Uẩn, Kỷ Liên Uẩn cũng thả chậm bước chân lại mà ôm lấy cậu, xung quanh vang lên tiếng mời rượu, những giọt rượu tràn ra rơi xuống thấm ướt thảm đỏ như những giọt máu tươi.

Đường Ninh mơ hồ ngửi được mùi máu tươi ở đâu đó, thế nhưng mùi này lại bị hương rượu che lấp khiến Đường Ninh nghi ngờ rằng mình đang gặp ảo giác.

Bên cạnh Kỷ Liên Uẩn có rất nhiều người đang mời rượu, có rất nhiều đôi tay bưng chén rượu sang, Đường Ninh chỉ thấy Kỷ Liên Uẩn uống luôn không chút do dự. Sau khi y uống cạn chén, xung quanh đều vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ, có người cười hỏi: "Hôm nay tân lang của chúng ta có vẻ vui mừng quá nhỉ?"

Đường Ninh nghe thấy trượng phu của cậu nhàn nhàn nói: "Ừ."

Cậu rất muốn nhắc người kia đừng uống nữa, thân thể Kỷ Liên Uẩn đã không tốt, chẳng may y uống say chuếnh choáng, một mình cậu sao đối phó được với đám quỷ quái kia?

Nghĩ thế, Đường Ninh lấy hết can đảm mà kéo tay áo của Kỷ Liên Uẩn, nhỏ giọng: "Uống ít thôi...."

Những người xung quanh nghe được câu đó liền vui vẻ kêu lên: "Sướng nha, thê tử của ngươi đau lòng người kìa!"

"Không được, không được, hắn có vợ đẹp thương rồi, mau đến nhận phạt một ly!"

"Đúng thế, phải phạt!"

Đường Ninh bỗng nhiên bị bọn họ nhắc đến liền hoảng đến mức hận không thể biến thành rùa mà rụt mình lại, cậu càng dựa sát vào chồng mình hơn. Sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của tân lang, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh tai Đường Ninh như hoa rơi nước chảy. "Say giữa trời đất này, như trăng trong nước."

Chén rượu vừa uống cạn đã có người nâng lên chén khác, tân lang tiếp chén rượu rồi lại uống cạn, giọng nói y ngà ngà say thì thầm với Đường Ninh: "Nguyện say đến trăm năm, ba vạn sáu nghìn ngày (1)."

(1)Ba vạn sáu nghìn ngày = 36000 ngày aka khoảng 100 năm:> ý ảnh là cơn say em Ninh theo cả đời:>

"Được! Uống đến sảng khoái nào!"

Kỷ Liên Uẩn có vẻ đã có chút say, y bước đi hơi loạng choạng, dáng người phong lưu, Đường Ninh mau chóng đỡ lấy y, mà người kia cũng không khách khí mà đè lên vai cậu, đôi môi mỏng cách khăn voan đỏ mà chạm lên má Đường Ninh: "Nương tử à."


Đường Ninh giật mình mà quay đầu đi, đôi môi nóng bỏng kia liền trượt từ má cậu sang bên tai, giọng nói mang theo hơi say khẽ cắn lỗ tai cậu: "Nương tử à."

Giọng nói của tân lang dễ nghe vô cùng, dễ nghe đến mức nửa người Đường Ninh cũng mềm xuống, những người kiễng chân xung quanh cũng bắt đầu cười rộ lên. Đường Ninh vừa sợ hãi vừa tủi thân, cậu run giọng nói, trong giọng nói còn có chút oán trách mà cậu chưa nhận ra: "Ngươi, ngươi say rồi."

Hơi rượu kia vẫn phảng phất bên tai cậu, như gió thổi tới thổi lui: "Nhìn thấy nương tử, tất nhiên là ta say rồi."

Sao người như Kỷ Liên Uẩn, lại có thể bỗng nhiên nói ra những lời này chứ?

Mọi người thường nói, khi uống rượu sẽ làm lộ ra cá tính của riêng mình, bình thường vẫn thấy Kỷ Liên Uẩn rất văn nhã lịch sự, lúc say lại, lại.....

Đường Ninh cắn môi dưới, không biết nói gì, chỉ có thể cố gắng đỡ lấy Kỷ Liên Uẩn, người kia ôm lấy eo cậu, eo Đường Ninh vốn đã bị đai lưng siết chặt, bây giờ lại bị Kỷ Liên Uẩn chạm nhẹ vào, cậu liền cảm thấy đau đến phát run.

"Nương tử cẩn thận, chúng ta sắp đi đến ngạch cửa rồi." Đường Ninh nhìn những người xung quanh đang nhảy đến, cậu càng luống cuống hơn, một tay ôm láy run run mà vượt qua cửa, tiến vào phòng kết hôn.

Phòng kết hôn có vẻ như chính là căn nhà cũ kia, chẳng qua đã được trang trí khác đi, thảm đỏ đã che khuất sàn nhà lồi lõm gồ ghề, chiếc giường hẹp hẹp cũng được phủ thêm những lớp chăn đỏ ửng, những ngọn nến màu trắng lúc đầu cũng đã được biến thành màu đỏ tươi.

Đường Ninh cẩn thận ngồi xuống mép giường, cậu nhìn giày của chồng mình đang đứng trước mặt, một tay y cầm một cây ngọc như ý, tuy rằng Đường Ninh không nhìn rõ cây ngọc khắc cái gì, nhưng vẫn có thể cảm thấy đây là một vật rất có giá trị.

Giống như đám sính lễ mà đối phương đã đưa cho cậu vậy.

Tại sao Kỷ Liên Uẩn lại có những thứ quý giá này?

Đường Ninh mờ mịt nghĩ, lại thấy chiếc gậy ngọc như ý kia đã chậm rãi xốc khăn voan của cậu lên. Đường Ninh không ngờ khăn voan sẽ được vén lên nhanh như vậy, cậu không muốn nhìn mấy người đang kiễng chân kia đâu.

Nhưng chuyện này không phải do cậu quyết định, khăn voan đỏ đã được vén lên, làm lộ khuôn mặt đỏ bừng vì quá lo lắng của cậu, Đường Ninh nhút nhát sợ sệt mà ngước mắt nhìn lại, cậu liền thấy gương mặt của Kỷ Liên Uẩn đầu tiên.

Lúc này, Kỷ Liên Uẩn có chút không giống lúc trước.

Cả người y toát ra một vẻ cao quý khó tả, không hề giống một thôn dân nghèo khổ, mà càng giống một quý nhân ngậm thìa vàng mà lớn lên hơn.

Cặp mắt kia như cất giấu núi tuyết hồ băng mà nhìn Đường Ninh chăm chú, ánh nến đỏ khẽ lay động, áo cưới nhẹ bay, mọi sự tập trung của y đều đang tập trung vào Đường Ninh.

Kỷ Liên Uẩn nhếch khóe môi lên, khẽ cười: "Nương tử à."

Tiếng nương tử này làm trái tim Đường Ninh khẽ run lên, cậu nhẹ nhàng tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của Kỷ Liên Uẩn, lại nhìn về phía những người đang vây xung quanh hai người. Trong phòng tân hôn đầy người đang chen chúc nháo động phòng, nhưng những người này không hề có bộ dạng đáng sợ như Đường Ninh vẫn nghĩ, ngược lại, những người này đều có khí chất bất phàm, không hề giống những người có thể xuất hiện ở nơi thôn trang hẻo lánh như ở đây. (Meii: Bạn bè âm phủ à a =))))

"Tân nương đẹp quá."


"Hâm mộ quá đi."

"Không được, không được, bây giờ ta muốn phạt hắn thêm một ly nữa."

"Ấy, đừng phạt hắn vội, bây giờ bọn họ phải uống rượu giao bôi mới đúng."

Những người này nở nụ cười, bọn họ lấy ra hai chén rượu nhỏ tinh xảo, "Đúng thế, rượu giao bôi!"

Một ly rượu đầy được đưa đến tay Đường Ninh, cậu nắm lấy cái ly, chuẩn bị uống rượu giao bôi dưới sự thúc giục của đám người kia.

"Mau! Mau uống cạn!"

"Uống rượu giao bôi xong, kiếp này đầu bạc răng nong."

Chén rượu chạm lên môi Đường Ninh, dưới ánh nến hồng ấm áp, đôi mắt dịu dàng của Kỷ Liên Uẩn nhìn cậu, chiếc ly từ từ cạy mở hàm răng đang nhắm chặt rồi tràn rượu vào trong khoang miệng ấm áp.

Hương rượu như phong tuyết tràn vào yết hầu cậu.

Hương rượu xen lẫn mùi băng tuyết lâu năm, chỉ mùi hương thôi cũng đã đủ làm say lòng người, lúc này, ngày đêm như điên đảo, càn khôn nghịch chuyển, nóng lạnh luân phiên, trăng lên sáng rõ như thể có ai đó mang trăng sao trên bầu trời tiến lại gần đây.

Đường Ninh không thích ứng được mà ho khan lên, một ít rượu chảy xuống cổ cậu rồi làm ướt áo cưới đỏ rực.

Một người đàn ông cầm dây buộc một quả táo đến gần hai người, khoa trương nói: "Uống rượu giao bôi rồi, bây giờ ăn một miếng táo nào."

Nói xong, người đó để quả táo ở giữa Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn, lúc này, đầu óc Đường Ninh đã bắt đầu choáng váng mơ hồ, mắt cậu đầy hơi nước, cậu cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, những gì cậu đang trải qua đều đang có gì đó vô cùng kì lạ, nhưng mà, nhưng mà....

Loại cảm giác kì lạ này lại tốt đẹp đến khó hiểu, quả táo kia cũng không biết thành cái đầu lâu đầy dòi bọ, cũng không chảy máu, những gì trước mắt cứ như hoa trong gương, trăng trong nước vậy.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, há miệng cùng Kỷ Liên Uẩn định cắn quả táo kia.

Nhưng quả táo bỗng nhiên bị người khác nhấc đi mất, môi của Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn cứ thế chạm vào nhau.

______

Đôi lời của editor: Êm ấm quá hông quen:>