Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 54: C54: Người chồng ma 8 - cửa kiệu mở ra hỉ nha




Edit: Meii.

Lâm Uẩn vừa dứt lời, đám trẻ con ma bên ngoài bắt đầu không thỏa mãn với việc gõ cửa sổ bằng tay nữa, cả đám bắt đầu dùng đầu đâm vào mặt kính cửa sổ.

"Răng rắc!"

Mặt kính dán chữ Hỷ bắt đầu xuất hiện vết nứt như mạng nhện, máu loãng trên trán đám trẻ con ma chảy ra, chảy dọc theo vết nứt mạng trên trên cửa mà đám quỷ kia vẫn vừa đâm đầu vào kính vừa cười tươi như hoa. Bọn chúng như không cảm nhận được sự đau đớn mà liều mạng đâm đầu vào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Ninh, ánh mắt ngây thơ màng tàn nhẫn như đứa trẻ đang nhìn món kẹo mình yêu thích nhất.

"Phải làm sao bây giờ?" Da đầu Đường Ninh tê dại, cậu nhìn vết nứt trên cửa pha lê đang loang dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường kia, có lẽ chỉ ba đến bốn giây nữa thôi, mặt kính kia sẽ vỡ vụn! Sau đó, những thứ kia sẽ nhanh chóng bò vào.

Lâm Uẩn nhìn chằm chằm cửa sổ, càng ngày càng có nhiều khuôn mặt trẻ con xuất hiện, thậm chí còn có bàn tay nhỏ chỉ bằng ngón tay người lớn như thể tay của phôi thai mới sinh non, đôi mắt còn chưa mở được nhưng vẫn cố gắng dùng cơ thể yếu ớt của mình đâm vào cửa kính.

Khó có thể hình dung được cảm giác áp bách từ đám trẻ con này mang đến, Lâm Uẩn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ngay khoảnh khắc hắn ngồi xổm xuống, cửa kính cũng chia năm xẻ bảy mà vỡ tan tành, một đám trẻ con ma cười hì hì ùa vào phòng, hình ảnh này như thể một ngôi nhà búp bê bỗng bị vỡ vụn, rồi một đám búp bê như thủy triều tràn về phía bạn vậy....

Nhưng lúc này, không phải bạn muốn bắt búp bê.

Mà là bọn chúng muốn bắt bạn!

Đường Ninh muốn lùi về phía sau, nhưng chân cậu lại bị Lâm Uẩn túm chặt lấy.

Sức lực của Lâm Uẩn rất lớn nên Đường Ninh không thể giãy chân ra được.

Trong nháy mắt, sự bất lực mịt mù như bao trùm lấy cậu, cậu không biết tại sao Lâm Uẩn lại làm thế!

Mặt đám ma trẻ con kia dính đầy máu, thậm chí còn có đứa đâm mạnh đến mức không đứng dậy nổi, nhưng vẫn cố bò đến chỗ Đường Ninh. Tiếng cười hì hì vang vọng khắp phòng, Đường Ninh nghe tiếng cười này sợ đến mức cả người nhũn ra, cậu thấy một đứa trẻ ma mặt mũi trắng bệch, tầm hai tuổi đang bò đến gần mình, há to miệng ra định.....

Lâm Uẩn đeo nốt cho Đường Ninh chiếc giày cưới còn lại.

Đám trẻ con ma đang bò vào bỗng nhiên ngừng lại, ngoại trừ đứa trẻ đang ở gần Đường Ninh nhất, nó theo quán tính mà ngã cạnh chân Đường Ninh.

Nhưng khi bàn tay bé nhỏ đó chạm vào áo cưới đỏ tươi của cậu, nó ngay lập tức buông tay ra rồi khóc thét lên như chạm vào ngọn lửa.


"Quả nhiên! Tôi đoán đúng rồi!" Lâm Uẩn nhanh chóng nói: "Bài hát đó chính là điểm mấu chốt! Câu hát vừa nãy là chân đạp nhà chính mà, như vậy thì cậu đi giày cưới vào là có thể phá giải, tiếp theo, cậu phải chú ý câu hát tiếp theo là gì, sau đó tìm cách phá giải nhá!"

Đường Ninh còn chưa kịp bội phục phản ứng nhanh nhẹ của Lâm Uẩn, đã thấy Lâm Uẩn lấy một lá bùa trong túi ra, "Áo cưới của cậu là một đạo cụ rất lợi hại, có thể tạm thời ngăn cản được sự tấn công của đám trẻ con kia, tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính cậu thôi! Nhớ kỹ lời tôi nói! Chú ý câu hát! Nhất định phải kết hôn với Kỷ Lâm Uẩn!"

Sau khi nói nhanh những lời này xong, Lâm Uẩn đã tự dán lá bùa lên trán mình, lập tức đứng yên tại chỗ không nhúc nhích như một cương thi.

Đường Ninh: "?"

Cậu nhìn đám trẻ con ma đang định tấn công Lâm Uẩn bỗng dừng lại động tác, như thể Lâm Uẩn đã không còn gì hấp dẫn chúng nữa, một lần nữa, đám trẻ con ma lại quay đầu nhìn chằm chằm Đường Ninh.

.... Không phải chứ....

Cái tên Lâm Uẩn đáng ghét này lại vứt cậu trốn một lần nữa??

Nội tâm Đường Ninh muốn phát hỏa, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, trong đầu cậu vẫn chỉ còn một câu duy nhất....

Nếu Lâm Uẩn đáng tin thì lợn nái cũng biết trèo cây!

Đám trẻ con bò khắp nơi trong phòng, thậm chí còn có đứa bò lên đầu Lâm Uẩn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào Đường Ninh, ánh mắt hung ác, tham lam như hận không thể hóa thành một hàm răng mà cắn một miếng thịt trên người cậu xuống. Đám trẻ con mở cái miệng đen ngòm như mực ra, dùng tiếng trẻ con lanh lảnh hát: "Cửa kiệu mở ra, hỉ nha!"

Cách đó không xa, một chiếc kiệu hoa tinh xảo lắc lư tiến vào tầm mắt của Đường Ninh, trên kiệu treo hai cái đèn lồng đỏ, bốn kiệu phu đang vui vẻ đi về phía Đường Ninh.

Chú ý lời hát!

Kiệu hoa, chắc là cậu phải lên kiệu!

Đường Ninh đang định xách váy chuẩn bị rời đi, nhưng ngay khi cậu sắp rời khỏi căn phòng, cậu lại như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn thoáng lại.

Tầm mắt cậu dừng ở chỗ Lâm Uẩn vẫn đang đứng đờ người, rồi dừng lại trên cái hộp sính lễ đang mở hé ở trên ghế, nửa sợi dây chuyền trân châu vẫn đang chìa ra ngoài, mỗi viên trân châu đều tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, vòng tay bằng vàng được chạm khắc tinh xảo rực rỡ lóa mắt....


Khi Lâm Uẩn nhận được chiếc hộp sính lễ này, hắn còn nói thứ này thật quỷ dị, bởi vì Kỷ Lâm Uẩn không thể có nhiều tiền như vậy được, mà để thứ này trong phòng cũng có cảm giác không ổn lắm.

Nhưng áo cưới và sính lễ đều là do Kỷ Lâm Uẩn đưa sang, áo cưới đã dùng rồi, thì đám sính lễ kia không phải chỉ để trang trí thôi, đúng không?

Đường Ninh khẽ cắn môi, nhìn đám trẻ con ma đang bò đầy đất, quyết định xách váy quay lại. Đám trẻ con ma ngay lập tức vui vẻ nở nụ cười, chúng vươn đôi tay nhỏ lạnh băng ra bắt lấy Đường Ninh đang tự chui đầu vào rọ....

Nhưng khi bàn tay đụng vào áo cưới, những khuôn mặt đang cười hì hì đó chợt biến đổi sắc mặt mà khóc to, từng hàng huyệt lệ chảy ra từ đôi mắt đen như mực, huyết lệ dính trên áo cưới đẹp đẽ không vương một hạt bụi, làm áo cưới bị dính bẩn.

Khi đám ma trẻ con túm lấy áo cưới của Đường Ninh một lần nữa, đứa nào túm phải chỗ áo cưới sạch sẽ vẫn khóc ré lên như cũ, nhưng đứa nào túm được phần áo cưới bị bẩn, chúng nó ngay lập tức vui mừng ra mặt, hoàn toàn không sợ gì mà duỗi tay vào trong vải dệt túm lấy da thịt của Đường Ninh.

Cảm giác đau đớn kịch liệt từ trên đùi lan ra như thể có hàng trăm con kiến đang cắn huyết nhục của cậu, không, những thứ này còn đáng sợ hơn kiến nhiều!

Chân trái của Đường Ninh bị một đứa trẻ ma ôm chặt, nó há miệng cắn lên chân cậu nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm yết hầu cậu, như thể đó mới là nơi nó muốn cắn.

Đường Ninh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng kia, cậu cố nén đau đi đến cạnh ghế dựa, duối tay cầm lấy cái hộp chứa đầy đồ sính lễ kia.

Lại một đứa trẻ ma nữa nhào lên người Đường Ninh, nó cẩn thận bò đến tận eo cậu.

Nhanh lên, nếu không không kịp mất!

Đường Ninh ôm lấy hộp sính lễ liều mạng chạy về phía cửa, trên mặt đất đầy đám ma trẻ con, Đường Ninh lo lắng mình sẽ dẫm phải váy cưới mà ngã xuống. Cuối cùng, cậu không dẫm phải váy cưới mà dẫm lên tay một đứa trẻ, trong nháy mắt, nó liền khóc thút thít, huyết lệ lại thấm ướt một mảng váy cưới.

Hơi thở tanh hôi lượn lờ bên người Đường Ninh, Đường Ninh cố gắng an ủi bản thân rằng dưới đất là dưa hấu mà thôi, cậu ôm hộp sính lễ đẩy cửa ra, một làn gió đêm lạnh buốt ập vào mặt cậu. Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo bên cạnh nhà, Đường Ninh thấy hai chiếc kiệu đỏ đang dừng lại trước sân.

Hai chiếc kiệu giống hệt nhau, đều treo đèn lồng đỏ, kiệu phu cũng ăn mặc giống nhau như đúc, thậm chí kiểu cười của bọn họ cũng giống hệt nhau.

Hỉ khí dương dương, vui vẻ rạng rỡ.

Đường Ninh cứ nghĩ vào ngày đại hỷ phải vui vẻ một chút, nhưng lúc này đây cậu cười không nổi.


Lên nhầm kiệu hoa, chắc chắn sẽ gặp phải chuyện không hay!

Sau lưng cậu trầm xuống, một tiếng cười hì hì vang lên ngay sau cậu, một đứa trẻ ma thứ ba đã bò lên người Đường Ninh, hơi thở âm lãnh phả vào bả vai cậu, lạnh đến nỗi cậu nổi hết da gà lên. Cậu có thể cảm nhận được nó đang thổi khí vào cậu, như một đứa trẻ sắp đói lả được ăn một món ăn nóng hổi, đang thổi nhẹ cho bớt nóng.

Cậu phải lựa chọn ngay!

Nếu không, khi đứa trẻ ma thứ tư bò lên người cậu, nó sẽ chạm đến cần cổ không được áo cưới che lấp của cậu mất!

Đường Ninh nhìn về phía kiệu hoa bên trái, chiếc kiệu này vô cùng đẹp đẽ, mà người nâng kiệu cũng rất quen mắt. Đường Ninh nhìn kĩ lại, mới nhận ra khuôn mặt đỏ bừng của người kia cực kỳ giống với kiệu phu giấy mà cậu đã gặp trong rừng!

Cảm giác kinh sợ chạy dọc sống lưng cậu, Đường Ninh hoảng loạn rời tầm mắt sang chiếc kiệu hoa bên phải, lại phát hiện người nâng kiệu bên kia cũng có chút quen mắt.

Lúc này, Đường Ninh không khỏi hận trí nhớ của bản thân không tốt, tại sao cậu lại không thể nhớ ra người đó là ai, lại chỉ có thể mơ hồ phán đoán xem nhìn có quen mắt hay không chứ?

Mau nhớ ra nào! Mau nhớ ra nào!

Đường Ninh dùng nắm tay gõ lên đầu mình, muốn dùng sự đau đớn kích thích đại não trì độn của bản thân, Đường Ninh nhìn khuôn mặt mỉm cười kia, trong đầu bỗng lóe lên một hình ảnh....

Đó là những thôn dân ở đầu thôn!!

Cậu nhớ ra rồi! Lúc đó, khi gia gia của Kỷ Kha bỗng nhiên kêu to lên, một đám thôn dân đang trồng trọt ngoài ruộng liền buông cuốc đi về phía họ.

Ngay khoảnh khắc nghĩ ra kia, Đường Ninh thật sự mừng đến phát khóc, cậu xách váy lên đi về phía chiếc kiệu hoa bên phải. Đám thôn dân nâng kiệu mỉm cười nhìn cậu, như thể đang chúc mừng cậu đã lựa chọn chính xác, chiếc đèn lồng đỏ treo hai bên kiệu lung lay, màu đỏ khiến Đường Ninh có chút choáng váng.

Một bước, hai bước, cậu đi về phía chiếc đèn lồng đỏ thắm kia.

Một lần, hai lần, đứa trẻ ma trên lưng cậu vui vẻ thổi khí, như thể đang cười trộm cái gì.

.... Khoan đã.

Đường Ninh dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về chiếc đèn lồng treo cạnh kiệu. Đó chỉ là một chiếc đèn lồng màu đỏ bình thường được dán chữ Hỷ lên, giống hệt với những chiếc đèn lồng trong thôn này.

Khi cậu vừa mới đến đây, cậu còn tưởng rằng đó là đèn lồng chuẩn bị cho đám cưới, nhưng Kỷ Lâm Uẩn lại nói, bọn họ treo chiếc đèn lồng này lên vì hội chùa.


Đường Ninh nhìn về phía chiếc kiệu hoa bên trái, đó chỉ là một chiếc đèn lồng bình thường được dán một chữ Hỉ đỏ tươi.

Lưng cậu nổi đầy da gà, lúc này đây, Đường Ninh cảm giác như một cơn gió lạnh thổi qua, chỉ hận không thể cuộn mình lại một góc, duỗi tay ôm chặt cơ thể mình.

Lên nhầm kiệu, chuyện gì sẽ xảy ra?

Một bàn tay nhỏ lạnh băng đang bò lên cột sống cậu, tiếng cười khúc khích kia càng lúc càng lớn, khiến Đường Ninh sợ đến mức hai hàm răng run lên va vào nhau.

"Treo lồng đèn để cầu được quỷ thần phù hộ."

"Mỗi nhà mỗi hộ đều phải nộp cống phẩm."

"Đừng mang con gái của ta đi! Để ta đi thay nó mà! Để ta đi thay!!"

Đường Ninh bỗng nhiên nghĩ ra, tại sao cậu lại cảm thấy những thôn dân nâng kiệu rất quen mắt, bởi vì cậu đã nhìn thấy những người này trước khi vào thôn rồi.

Trong giấc mơ kì lạ kia!

Trong giấc mơ đó, chiếc kiệu đó cũng treo chiếc đèn lồng màu đỏ có chữ Hỷ.

Khi vừa đến đây, cậu hoàn toàn không nhìn thấy một đứa trẻ con nào trong thôn này, thật ra còn có một loại người nữa, mà cậu có thể nhìn thấy trong thôn trang này.....

Nơi này có người.

Chỉ sợ không chỉ có một.

Một đáp án đáng sợ bỗng nhiên hiện lên trong đầu Đường Ninh, cậu mở to đôi mắt nhìn thôn dân gần mình trong gang tấc, nhấc vạt áo đỏ như mây chạy về phía chiếc kiệu hoa bên trái.

Cậu chạy nhanh khiến vạt áo cưới bay phấp phới, vạt áo thêu bằng chỉ vàng lấp lánh tản ra ánh sáng mê người như một con phượng hoàng con đang vỗ cánh chuẩn bị bay đi. Khoảnh khắc chạy đi khiến áo cưới tung bay như mây lửa, làm mọi thứ xung quanh cậu như mất đi tất cả màu sắc.....

Đường Ninh vén rèm lên, ngồi lên kiệu hoa của người giấy.

______

Đôi lời của editor: Thấy bé Ninh tiến bộ hơn mà tui mừng quá mấy cô ạ:>