Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 116: Thị trấn ma (20) - "Hôn xong liền chạy, hửm?"




Edit: Meii

Vấn đề này chính là vấn đề Đường Ninh đã suy nghĩ cả tối qua, cậu nhớ lúc đó mình đã nhìn thấy một cánh tay phủ kín vảy, bàn tay đó rất giống với bàn tay cậu đã nhìn thấy khi suýt chết đuối, mà người cứu cậu khi ấy lại là Chương Vân.

Lúc đó, cậu cho rằng mình nhìn nhầm bệnh vảy cá của Chương Vân thành hình ảnh quái dị như vậy, nhưng bây giờ lại không chắc chắn nữa.

Rốt cuộc thì là do cậu gặp phải ảo giác, nhìn bệnh vảy cá của Chương Vân thành vảy cá thật, hay là Chương Vân thật sự là hóa thân của "ác niệm" Hà Thần, trong một tình huống nào đó hắn sẽ biết thành một tồn tại đặc biệt, hay là... người cứu cậu lúc đó là một người khác?

Vô số ý nghĩ chạy trong đầu, Đường Ninh nhìn chằm chằm Chương Vân, không muốn bỏ qua bất cứ biến hóa hay bất kì câu nói nào của Chương Vân cả.

Nhưng mà Chương Vân lại choáng váng, bỗng nhiên khép mắt lại, cả người hắn lảo đảo một cái, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, cả người hắn ngã về phía cửa phòng.

Đường Ninh vội vàng đỡ Chương Vân, chạm vào cơ thể cứng đờ, lạnh băng của hắn.

Chương Vân ngã xuống lập tức bất động, Đường Ninh phải cố hết sức mới đỡ Chương Vân lên giường được. Thấy Chương Vân đã lạnh đến mức cả người run rẩy, thần trí không rõ ràng, Đường Ninh liền lo lắng lấy chăn đệm trên giường phủ lên người hắn, lại lấy thêm chăn đệm trong tủ ra cho hắn, mà miệng Chương Vân vẫn không ngừng kêu lạnh.

Sao lại thế này? Rốt cuộc thì kế hoạch bắt ba ba trong rọ đêm qua bị làm sao? Tại sao một người lúc đi thì vẫn bình thường, lúc về lại biến thành như vậy?

"Chương Vân này, tôi có một cách để cậu dễ chịu hơn một chút." Đường Ninh đưa ngón tay đến bên môi Chương Vân, nhỏ giọng nói: "Cậu hút ngón tay của tôi một cái sẽ thấy thoải mái hơn."

Hai mắt Chương Vân nhắm nghiền, hàng mi đen dài không ngừng run rẩy, mũi hắn khẽ phun ra hơi thở mỏng manh, Đường Ninh phải cúi sát vào mới nghe thấy Chương Vân đang nói gì: "Đi... cậu đi... đi..."

"Thật sự sẽ dễ chịu hơn đó." Đường Ninh thấy thế liền đưa đầu ngón tay mình vào miệng Chương Vân, nhưng hắn cắn chặt môi răng, không để cậu đi vào. Đường Ninh có chút nóng nảy, đang muốn cạy miệng Chương Vân ra thì Chương Vân chợt mở hai mắt, đôi mắt phủ kín tơ máu, ánh mắt vô hồn điên cuồng!

Đường Ninh sửng sốt, theo bản năng rút tay lại, nhưng Chương Vân vẫn đang nằm thẳng tắp trên giường đã ngồi dậy trong chớp mắt, lập tức nhào về phía Đường Ninh!

Đôi tay lạnh băng kia đè chặt bả vai Đường Ninh, sức lực vô cùng lớn, đôi mắt dày đặc tơ máu như hóa thành màu đỏ đậm, giống hệt một dã thú đã mất đi lý trí có thể đả thương người ta bất cứ lúc nào. Cái miệng vốn đang ngậm chặt đã há to, phát ra tiếng hô nghẹn ngào, trong ánh mắt hoảng sợ của Đường Ninh, Chương Vân cúi đầu, muốn cắn lên cổ Đường Ninh!

"Chương Vân! Tôi là Đường Ninh!!!" Thanh âm của Đường Ninh đã bị thay đổi, tiếng nói run rẩy như một chiếc dây thừng mảnh khảnh kéo lại cổ của dã thú, gương mặt đẹp đẽ của Chương Vân hiện ra vẻ hung ác cùng đau đớn đan xen.

Hai tay hắn vẫn nắm chặt bả vai Đường Ninh, cổ họng phát ra thanh âm gầm nhẹ như dã thú.

"Buông tôi ra! Chương Vân! Mau buông tôi ra!" Đường Ninh liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của Chương Vân lúc này lại vô cùng đáng sợ, Đường Ninh càng giãy giụa lại càng như chọc giận hắn, khiến trong chớp mắt hắn đã bị phẫn nộ chi phối, há mồm trực tiếp cắn xuống cổ Đường Ninh!

Không!

Sự sợ hãi bao phủ cả người Đường Ninh, ngay khoảnh khắc này, một bàn tay thon dài hữu lực chợt túm lấy cổ Chương Vân, nhấc Chương Vân đang phát cuồng ra chỗ khác. Đường Ninh xụi lơ trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển.

"Hô hô...." Tiếng thở dốc trong cổ họng, còn mang theo một tiếng rống gào rách nát.

Đường Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Thiệu Minh Ôn, cậu chưa từng thấy Thiệu Minh Ôn lộ vẻ mặt đáng sợ như vậy, ngay cả cặp kính trước mũi cũng không thể che đi sự đáng sợ trong đôi mắt. Lúc này, y như ác quỷ bò ra từ địa ngục, còn đáng sợ hơn Chương Vân gấp trăm lần!

Mà một tay người đàn ông này bóp chặt cổ Chương Vân, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mỗi ngón tay đang co chặt lại ——

Y thật sự muốn bóp chết Chương Vân!

"Đừng làm thế!" Đường Ninh vội vàng bò lại gần, đầu tiên cậu ôm lấy chiếc quần tây bao bọc đôi chân dài của Thiệu Minh Ôn, sau đó là thắt lưng của hắn, cuối cùng mới miễn cưỡng đứng dậy được, run run rẩy rẩy ôm lấy cánh tay Thiệu Minh Ôn, "Thiệu Minh Ôn! Anh bình tĩnh một chút! Đừng làm thế!"

Đừng nhìn Thiệu Minh Ôn lúc này quần áo chỉnh tề, trên mặt không có bất cứ biểu tình nào dao động như một người mẫu chuyên nghiệp đang chụp bìa tạp chí trong phòng chụp, nhưng gương mặt Chương Vân trong tay hắn đã tím tái vô cùng, hai mắt đỏ đậm, con người sắp lòi ra rồi.

Không! Chỉ sợ một giây sau! Nếu chậm thêm một giây thì Chương Vân sẽ bị gãy cổ mất!

Đại não Đường Ninh điên cuồng kêu gào, muốn ngăn cản Thiệu Minh Ôn, nhất thời không biết nên làm gì, cậu theo bản năng đến gần y, hôn lên môi Thiệu Minh Ôn một cái.

Đôi mắt sau cặp kính trợn to, bàn tay đang bóp cổ Chương Vân cũng buông ra để kệ hắn ngã xuống, cả người vô cùng run rẩy.

Sau khi đạt được mục đích, Đường Ninh lập tức chấm dứt nụ hôn này, nhưng người bị hôn lại không có cách nào thoát ra được.

Thiệu Minh Ôn đứng yên tại chỗ, một lúc lâu sau mới chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay chạm vào nơi Đường Ninh vừa hôn lên, bàn tay vừa bóp cổ người khác lúc này lại không kìm được mà run lên, giống như mỗi dây thần kinh của y đều đang run lên vì nụ hôn đó.

Đường Ninh đang lo lắng quan sát trạng thái của Chương Vân lúc này mới phát hiện ra, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Chương Vân.

Đôi mắt thâm thúy sau tấm kính dừng trên mặt cậu, dường như không có hứng thú với bất cứ ai ngoài Đường Ninh, trong mắt y cũng chỉ có mình cậu.

Đường Ninh bị ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm có chút sợ, cậu hoảng loạn lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vô cùng áp bách kia như đóng chặt Đường Ninh lại tại chỗ, Thiệu Minh Ôn nặng nề nhìn cậu, giọng nói trầm thấp như từ kẽ răng bay ra: "Cậu chạy cái gì?"

Trực giác nói cho Đường Ninh biết con mồi không ngừng chạy trốn sẽ dễ dàng kích thích thần kinh mãnh thú.

Bước chân đang hoảng loạn lùi lại ngay lập tức ngừng lại, Đường Ninh cố khống chế đôi chân đang nhún ra của mình, miễn cưỡng đứng trong tầm mắt của Thiệu Minh Ôn, run rẩy nói: "Tôi... tôi không có chạy mà."

Thiệu Minh Ôn nhìn chằm chằm Đường Ninh, đôi mắt đen nhánh như hồ sâu không có bất cứ ánh sáng nào, sâu đến mức làm Đường Ninh liên tưởng tới cơn ác mộng không ngừng chìm sâu kia, cả người cậu lạnh toát, làn da ở thắt lưng phủ đầy vảy bạc không ngừng tê dại.

Đường Ninh nhìn đôi môi mỏng khẽ nhếch lên trước mắt, có lẽ do không kiểm soát được vẻ mặt của mình khiến nụ cười này của y không có chút ôn hòa nào, ngược lại lại mang theo cảm giác quỷ dị khó nói.

"Hôn xong liền chạy, hửm?"

Suýt chút nữa Đường Ninh đã bị dọa khóc, đại não cậu trống rỗng, gian nan xin lỗi Thiệu Minh Ôn: "Không, xin lỗi, không phải thế..."

Giọng nói run rẩy, giống với hơi thở đang phát run của cậu.

Thiệu Minh Ôn hít sâu một hơi, dùng một tay đẩy gọng kính, bàn tay che khuất hơn nửa khuôn mặt y, chờ đến khi y buông tay xuống, gương mặt đẹp trai liền nở một nụ cười dịu dàng: "Sao lại phải xin lỗi? Tôi không tức giận."

Cả người Đường Ninh ngốc ra, mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán, Thiệu Minh Ôn gì thì cậu nghe đó, "Đúng thế, tại tôi..." Lần này cậu xin lỗi vì lời nói lung tung của mình.

Lúc đó tình hình gấp gáp, nếu không cậu nhất định sẽ không não rút nhất thời mà chạy đi hôn Thiệu Minh Ôn.

Vừa rồi cậu bị làm sao không biết?

Tno thấp giọng cười, hàng mi dài rũ xuống, che khuất tầm mắt sâu thẳm, vẻ mặt vô cùng dịu dàng chiều chuộng, "sao lại nói xin lỗi nữa rồi?"

Vừa nói, y vừa đi về phía Đường Ninh.

Đường Ninh thấy y đi về phía mình, theo bản năng liền lùi lại sau một bước, nhưng chân cậu vừa lùi lại được một bước, đôi chân đi giày da kia đã tiến thêm một bước nữa, mũi giày giữ chặt mùi giày Đường Ninh, như phá tan phòng tuyến nội tâm của cậu, khiến trái tim cậu đập rộn ràng, hô hấp dồn dập nhìn về phía thân ảnh cao lớn trước mắt.

Vòng eo như nhũn ra lập tức được bàn tay rộng lớn ôm lấy, cánh tay giữ chặt nơi những chiếc vảy nhỏ xinh mới ra đời. Khi Đường Ninh tự mình chạm vào đám vảy chỉ thấy nó khá nhạy cảm, lúc này khi Thiệu Minh Ôn ôm lấy eo cậu, từ eo đến chân cậu như nhũn thành một vũng nước, như muốn biến thành một cái đuôi cá lay động trong nước.

"Cẩn thận không ngã bây giờ."

Lúc này Đường Ninh mới phát hiện mình đã lùi đến ngạch cửa từ bao giờ, chỉ cần lùi lại một bước sẽ ngã ngay.

"Đường Ninh, bên các cậu thế nào rồi?" Giọng nói của Lâm Uẩn vang lên từ phía sau, Đường Ninh hoảng loạn quay đầu, mới thấy Lâm Uẩn vẫn đang khoan thai đi đến.

Vừa nãy Lâm Uẩn đi đến nhà chính xem bà lão cho mọi người uống cháo, từ ngày đầu tiên bọn họ đến đây đã thấy một miếng xương ngón tay trong cháo, vì thế bọn họ mới không dám ăn đồ ăn mà bà lão này nấu nữa. Bây giờ bỗng có một đám NPC đến ăn thử món cháo này, Lâm Uẩn liền đi theo xem nửa ngày, đợi đến khi mọi người ăn cháo xong rồi về nhà, Lâm Uẩn mới chạy đến chỗ Đường Ninh xem tình huống bên này.

Vì hiện tại đang là ban ngày ban mặt, hơn nữa Đường Ninh lại ngốc ở một chỗ với Chương Vân, nên Lâm Uẩn cho rằng Đường Ninh ở đó một mình cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc này hắn lại thấy Thiệu Minh Ôn đang ôm eo Đường Ninh.

Sao mới chỉ một lát, NPC này đã chạy đến ăn đậu hủ của Đường Ninh rồi?

"Hình như Chương Vân bị làm sao ấy." Nhân cơ hội này, Đường Ninh nhanh chóng rời khỏi lòng ngực Thiệu Minh Ôn, giọng nói vẫn mang theo chút run rẩy.

Giọng nói của Đường Ninh khiến lỗ tai Lâm Uẩn tê dại một lúc, mãi sau mới phản ứng được Đường Ninh vừa nói gì: "Chương Vân bị làm sao?"

Hắn đi vào trong phòng, thấy trên cổ Chương Vân có một dấu tay xanh tím khiến người ta kinh hãi. Lúc mới về nhà Chương Vân vẫn còn tốt mà, chứng tỏ dấy tay này là do Đường Ninh hoặc là do Thiệu Minh Ôn để lại. Nếu như không phải lồng ngực Chương Vân vẫn còn hơi run lên, Lâm Uẩn đã nghĩ Chương Vân bị Thiệu Minh Ôn bóp chết rồi cũng lên.

"Không biết tại sao cậu ta bỗng nhiên tấn công tôi, may mà Thiệu Minh Ôn xuất hiện kịp thời, cứu tôi một mạng." Đường Ninh vừa nói vừa nhìn về phía Thiệu Minh Ôn, thấy vẻ mặt của y lúc này vô cùng bình tĩnh, nhưng Đường Ninh vẫn có chút sợ người này, cậu gian nan nói: "Anh biết Chương Vân bị làm sao không?"

Thiệu Minh Ôn nhàn nhạt nói: "Có lẽ cậu ta điên rồi."

"Có điểm không bình thường." Lâm Uẩn kiểm tra Chương Vân một chút, "Ngoại trực phần da ở ngực có chút ấm áp thì mọi chỗ trên người cậu ta đều lạnh băng, có phải trúng tà rồi không? Đường Ninh này, vừa nãy cậu ta tấn công cậu như thế nào?"

Đường Ninh lo lắng giọng nói của mình sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lâm Uẩn, đành lấy di động gõ chữ kể lại sự tình cho hắn nghe.

"Tình huống này có chút giống với Chương Thuận Bình, nhưng mà hẳn là Chương Vân vẫn còn chút ý thức, trước khi tấn công cậu, cậu ta còn bảo cậu đi đi. Đến khi cậu ta tấn công cậu, khi cậu gọi tên cậu ta, nói tên cậu thì cậu ta cũng dừng lại một chút..." Lâm Uẩn nhíu mày: "Nếu như muốn bảo vệ Chương Vân, tốt nhất là đừng để những người dân kia biết tình hình của cậu ta lúc này."

Nếu không, nhất định đám dân trân đó sẽ trực tiếp lôi Chương Vân ra ngoài thiêu sống.

"Trước tiên cứ nhốt tạm Chương Vân ở đây, nói chuyện này cho ông bà cậu ta biết, còn chúng ta đi tìm tên Chu đạo trưởng kia tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra." Lâm Uẩn đưa ra quyết định, Đường Ninh cũng không phản đối.

Khi ra khỏi phòng của Chương Vân, Lâm Uẩn liền đi nói chuyện với ông bà lão chèo thuyền, Đường Ninh vốn cũng muốn đi cùng, nhưng nhìn nụ cười quỷ dị của bà lão kia, cậu lại không nhịn được mà dừng bước.

Tâm tình của bà lão có vẻ không tồi, khuôn mặt khô như vỏ cây đầy nếp nhăn cười tươi, bà ta vừa hát vừa thu dọn bát đũa, đến khi bàn tay già nua xếp được một chồng bát cao, bà ta còn hát: "Thiện ác đều có nhân quả, thiên đạo sẽ luân hồi, không tin ngẩng đầu xem, trời xanh đang nhìn đó..."

Sau khi Lâm Uẩn nói mấy câu với bà, bàn tay của bà lão buông thõng, chồng bát đĩa choang choảng rơi xuống đất vỡ nát, bà ngẩng đầu lên, ý cười trên đôi mắt đã hoàn toàn biến mất, dưới chân bà đầy mảnh bát vỡ hỗn độn.

Trong một khoảnh khắc, Đường Ninh bỗng phát hiện bà lão này giống hệt bà lão quái đản trong câu chuyện kinh dị xưa cũ, dáng vẻ bất lực mờ mịt không biết làm sao, bà cũng chỉ là một bà lão bình thường mà thôi.