Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 107: Thị trấn ma (11) - Cái kia...




Edit: Meii

Ngay khi Thiệu Minh Ôn lên tiếng tán thành, sự yên tĩnh một cách quỷ trong thị trấn dị bỗng bị đánh vỡ, những người trẻ tuổi lập tức sôi nổi: "Đúng thế, du khách tên Đường Ninh kia nói rất đúng."

"Tên nhóc Chương Vân này còn đi cứu người đó, như ở chỗ khác là người ta còn được nhận cờ khen thưởng dũng cảm luôn đó!"

"Cha! Sao vừa nãy cha lại túm cổ áo trưởng trấn chứ? Học phí năm nay phải làm sao? Không phải trưởng trấn nói muốn phát triển du lịch trong trấn, tạo điều kiện cho bọn con đi học ở bên ngoài sao..."

Bọn họ mỗi người một câu khuyên người lớn trong nhà, những người già trong trấn cũng không nói gì, nhưng không ai ồn ào đòi khôi phục nghi thức nữa. Nhiều lúc, có một số người ban đầu chỉ có chút cảm xúc tiêu cực, nhưng nếu người đó ở trong một hoàn cảnh có vô số cảm xúc tiêu cực, phần cảm xúc nho nhỏ đó sẽ bị phóng đại vô hạn, cảm xúc chính là thứ có thể cảm nhiễm sang như vậy, mà cảm xúc tiêu cực lại là thứ dễ cảm nhiễm đi nhất.

Phần lớn mọi người đã thoát khỏi bầu cảm xúc tiêu cực kia rồi, chỉ trừ một người, đó là thím Chương mẹ của Chương Thuận Bình, bà bị đau mà tỉnh, che bụng đau đớn nhìn thoáng qua Chương Thuận Bình: "Thuận Bình... Thuận Bình bị làm sao vậy?"

Chương Thuận Bình bị trói gô lại quỳ rạp trên đất, nó nhìn chằm chằm về phía Đường Ninh, mãi cho đến khi Thiệu Minh Ôn tiến lên chắn trước mặt cậu, đối diện với ánh mắt của Thiệu Minh Ôn nó mới cùi đầu phủ phục trên đất mà phát ra tiếng nức nở.

Trưởng trấn đi đến trước mặt Chương Thuận Bình, thấy thi đốm trên người nó cũng không rút đi, một người đã chết nhưng lại xuất hiện ở dương gian bằng phương thức vô cùng quỷ dị.

"Thuận Bình, cháu còn nhớ ta là ai không?" Trưởng trấn thấp giọng nói.

Chương Thuận Bình xoay chuyển con ngươi một vòng, nâng gương mặt xanh trắng đã bị đánh sưng vù lên, "Chú Trung."

Trưởng trấn có kiến thức rộng rãi lúc này cũng không nhịn được mà tê dại, ông không nói chuyện với Chương Thuận Bình nữa mà nói với những người xung quanh: "Mấy cậu trông chừng nó cho cẩn thận, đừng làm nó chạy loạn ra ngoài, còn cậu, cậu đỡ thím Chương sang nhà ông Hai xử lý vết thương đi...."

Đường Ninh đứng sau lưng Thiệu Minh Ôn, lén lút thò đầu ra nhìn ngó tình hình. Cậu nhìn những người xung quanh một vòng, những người bắt gặp ánh mắt của cậu cũng chỉ nhìn cậu hai cái, sau đó liền quay lại làm tiếp chuyện của mình.

Chương Vân thì khác, thiếu niên kia vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của cậu, dường như có rất nhiều điều muốn nói.

Ngay khi Đường Ninh định mỉm cười với Chương Vân, Thiệu Minh Ôn đã xoay người về phía cậu, khẽ cúi xuống, bóng dáng thẳng tắp cùng động tác tùy ý này làm Đường Ninh kinh ngạc, hình dáng từ trán cho đến sống mũi của y rất hoàn hảo, gọng kính tơ vàng hơi trượt xuống cái mũi cao thẳng, khiến nửa đôi mắt y bị kính che phủ, một nửa lại lộ ra cảm giác áp bách thâm thủy: "Lúc nãy cậu nói chuyện, cả người như phát sáng vậy."

Rõ ràng đó là một câu nói sến súa buồn nôn vô cùng, nhưng đi cùng ánh mắt chuyên chú của y lại có vẻ chân thành tha thiết.

Đường Ninh có chút ngượng ngùng, cười nhẹ. Cậu nghĩ có lẽ là do tác dụng của thẻ bài 【Nàng tiên cá】 của cậu, nếu như ở thế giới thật, chắc chẳng có mấy người nguyện ý nghe cậu nói đâu.

Nhưng Thiệu Minh Ôn là một NPC, không có cách nào giải thích với y chuyện thẻ bài này, Đường Ninh chỉ có thể cười ngại ngùng, lại nghĩ đến chuyện nếu không phải vừa nãy Thiệu Minh Ôn đứng bên cạnh cổ vũ cậu, có lẽ khi nói xong câu đầu tiên, cậu đã chẳng có dũng khí mà nói tiếp rồi. Vì thế, Đường Ninh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh đã cầm tay tôi."

Vì Thiệu Minh Ôn vẫn tỏ vẻ bình thường sau khi nghe cậu nói đủ thứ, nên Đường Ninh không gõ chữ nữa, mà trực tiếp cảm ơn Thiệu Minh Ôn bằng giọng nói của mình.

Mềm mại vô cùng, như một chú mèo con nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ lên người khác, sau đó ngoan ngoãn nằm nghiêng, để lộ cái bụng tuyết trắng của mình.

Đồng tử Thiệu Minh Ôn hơi co rụt lại, ngón tay thon dài hữu lực theo bản tay cầm lấy tay Đường Ninh, tuy rằng lực tay không quá lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, Đường Ninh định rút tay lại nhưng không được.

Cậu nâng mắt nhìn Thiệu Minh Ôn, vẻ mặt của y vẫn vô cùng bình tĩnh, y dùng tay còn lại đút vào túi áo như tìm gì đó, sau đó lấy ra một chiếc kẹo nhỏ thả vào tay Đường Ninh, "Lần sau, khi nào khẩn trương quá thì ăn chút đồ ngọt."

Nói xong, y thả tay cậu ra một cách nho nhã, như thể động tác ban nãy chỉ đơn giản là cầm tay đặt kẹo vào cho cậu thôi.

Nhưng Lâm Uẩn đứng một bên nhìn thấu tất cả, cùng là lão sắc phê (aka tên háo sắc =))), hắn nhìn thấy rõ ràng khi Thiệu Minh Ôn thu tay lại, đầu ngón tay còn lưu luyến vuốt ve mu bàn tay cậu một chút, cứ như đang luyến tiếc điều gì.

Nhưng Đường Ninh vẫn ngốc ngốc, vui vui vẻ vẻ nhận chiếc kẹo Thiệu Minh Ôn cho mình, còn ngọt ngào nói cảm ơn.

Rõ ràng tiếng cảm ơn này không phải nói với Lâm Uẩn, nhưng lỗ tai của Lâm Uẩn vẫn tê dại chứ đừng nói đến Thiệu Minh Ôn đang đối diện Đường Ninh. Thiệu Minh Ôn vươn tay dùng ngón giữa điều chỉnh gọng kính của mình một chút, cứ thế tự nhiên che khuất nửa khuôn mặt đang cười cười, mà từ góc độ của Lâm Uẩn lại có thể thấy rõ khóe miệng của y đang cười khoa trương vô cùng.

Mé nó!

Tên NPC kia chắc chắn đang sướng điên lên đúng khôn?

Đôi mắt đen dưới mắt kính khẽ liếc Lâm Uẩn một cái, khiến Lâm Uẩn đang chửi thề bỗng rùng mình, như thể có một tồn tại đáng sợ vừa liếc nhìn hắn vậy.

Cảm giác giống hệt như khi "cái bóng" trong phó bản trường học ma quái nhìn thấy hắn đang đứng cạnh Đường Ninh ở ngoài thế giới thực vậy, lúc đó, "cái bóng" cũng nhìn chằm chằm hắn một cách lạnh lùng như vậy, giống như một con rắn độc đang ngủ động ở một nơi tăm tối nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn hắn một cái, sau đó lại thong thả ung dung quấn quanh trân bảo của nó.

Nhưng khác với rắn độc, Thiệu Minh Ôn và "cái bóng" đều giỏi ngụy trang, lúc trước hắn từng nhịn không được mà gọi điện nhắc nhở Đường Ninh phải cần thận với "cái bóng", cho dù quy tắc của "cái bóng" có lợi với Đường Ninh, nhưng ai có thể chắc chắn rằng một ngày nào đó, "cái bóng" sẽ không phản thệ lại cậu chứ?

Trong mắt Lâm Uẩn, việc Đường Ninh đang làm còn đáng sợ hơn cả nuôi Kumanthong, nhưng mà bản thân Đường Ninh lại thấy "cái bóng" rất tốt, ngoài việc thỉnh thoảng thích dọa cậu ra thì chắc chắn sẽ không tổn thương cậu.

Cũng như lúc này, ánh mắt Đường Ninh nhìn Thiệu Minh Ôn vô cùng thân cận, rõ ràng cách đây không lâu cậu còn nhìn y như một người lạ cơ mà...

Chẳng hiểu sao trong lòng của Lâm Uẩn có chút chua chua.

"Mọi người có ai nguyện ý đi ra bờ sông xem nhà Thiết Trụ có chuyện gì không?" Trưởng trấn triệu tập mọi người lại, nói.

Vừa nãy trong lúc hỗn loạn có một thiếu niên chạy đến nói cạnh sông xảy ra chuyện rồi, lúc đó cũng có mấy người đi đến đó xem rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy ai về nói tình hình cụ thể.

Mấy người chủ động xung phong, bọn họ tụ tập lại nói nhỏ: "Vừa nãy Thiết Trụ nói chú Hai, chú Ba với anh cả nó chết đuối à? Nhưng rõ ràng bọn họ đều bơi giỏi lắm mà, bọn họ bơi ở sông từ bé đến lớn, sao bây giờ lại bảo chết đuối được?"

"Quá kỳ quái, làm sao cả ba người đều cùng lúc thất thủ được?

"Hay là dưới sông có gì đó..."

"Được rồi! Đến đó rồi nói!" Trưởng trấn ngắt lời đàm luận của bọn họ, Đường Ninh nhìn về phía Lâm Uẩn, dùng ánh mắt hỏi hắn xem có muốn đi xem không. Lâm Uẩn rối rắm nói: "Thôi cùng đi xem sao."

Đi bộ từ nhà trưởng trấn đến bờ sông mất khoảng mười phút, nhưng nếu chạy thì càng nhanh hơn, đoàn người vội vàng chạy đến, chẳng mấy đã đến bờ sông. Mặt sông lóng lánh, những con sóng nhỏ lăn tăn lấp lánh như thể dưới mỗi con sống đều có trân châu tỏa sáng nhàn nhạt.

Muốn xây cầu cần dùng nhiều nguyên vật liệu và nhân lực, nhưng khi ra đến bờ sông, bọn họ lại chẳng thấy một người nào. Không phải, có một người, chính là thiếu niên đã chạy đến báo tin cho bọn họ. Lúc này, thiếu niên đang quay lưng về phía mọi người, bờ vai nó run rẩy, phát ra tiếng khóc tỉ tê, cả người nó ướt sũng, từ tóc đến quần áo đều đang nhỏ nước như thể nó cũng vừa nhảy xuống sông.

"Thiết Trụ! Sao rồi?!" Trưởng trấn nôn nóng nói: "Những người khác đâu rồi?"

Thiết Trụ vẫn đang khóc thút thít, nó cứ ngồi xổm cạnh bờ sông khóc một cách thương tâm, chẳng thèm để ý đến lời nói của trưởng trấn.

Trưởng trấn nóng ruột, sải bước đến cạnh Thiết Trụ, ông bắt lấy vai nó: "Đứa nhóc này, khóc lóc gì giải quyết được cái gì ——"

Bàn tay ông bị Thiết Trụ bắt được, bàn tay ướt đẫm kia như gông cùng khóa chặt tay trưởng trấn, nhân lúc trưởng trấn không đề phòng, Thiết Trụ bỗng xoay người như một con thú nhào về phía trưởng trấn, nó há to mồm không do dự muốn cắn lên cổ trưởng trấn!

"Cẩn thận!" Có một người đàn ông nhanh tay lẹ mắt lập tức đá Thiết Trụ văng ra, dù sao nó vẫn chỉ là thiếu niên, không phải đối thủ của một người đàn ông trưởng thành.

Người đàn ông kia đỡ lấy trưởng trấn, chưa kịp thở phào đã nghe thấy những người xung quanh hít từng đợt khí lạnh, quay lại liền thấy dưới mắt nước lóng lánh kia là từng đôi mắt người!

Ánh sáng nhàn nhạt kia là ánh sáng kì lạ phản chiếu từ những đôi mắt đó!

Từng "người" đang chìm dưới nước ngoi lên, làn da sưng phồng, cố nhìn khuôn mặt đã biến dạng của họ có thể nhận ra đó chính là ba người chết đuối và ba người dân chạy đến trợ giúp!

Bọn họ đều là những người khỏe mạnh, đôi tay cứng đờ chậm rãi bơi về bờ, những đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào những người sống trên bờ, cái miệng đói khát há to như cá chết, như thể vô cùng thèm thuồng những người sống trên bờ!

"Chạy mau!!!" Trưởng trấn hô to với những người dân đang ngây người, tính cả Thiết Trụ là có tổng cộng bảy người bị biến đổi ở nơi này rồi! Còn bên phía bọn họ, tính cả những du khách kia lại vừa đúng bảy người, nhưng những du khách không có nhiệm vụ phải giúp bọn họ, hơn nữa những du khách da mỏng thịt mềm này có khi cũng chẳng phải là đối thủ của những thứ kia!

Không cần trưởng trấn nhắc nhở thêm, mọi người ở đây lập tức như ong vỡ tổ chạy đi.

Đường Ninh hoảng sợ xoay người, vừa chạy được mấy bước đã bị Thiệu Minh Ôn bên cạnh bế ngang lên, y nhẹ nhàng chạy qua những người ngư dân khỏe mạnh nhất, vững vàng chạy lên phía trước. Truyện Trinh Thám

Đường Ninh mờ mịt ngẩng đầu, nghe thấy Thiệu Minh Ôn nói nhỏ: "Giúp tôi giữ mắt kính một chút."

Mắt kính đáng thương không ngừng xóc nảy trên sống mũi cao thẳng, ngay khi nó sắp bị xóc đên rơi xuống, đã được một bàn tay mềm mại giữ lại.

Đường Ninh ngoan ngoãn giữ mắt kính cho Thiệu Minh Ôn, trong cả quá trình chạy, cổ tay cậu thỉnh thoảng lại cọ lên môi Thiệu Minh Ôn, cảm giác ngứa ngáy khiến tay Đường Ninh run lên, suýt nữa đã không giữ được mắt kính.

Đường Ninh hoảng sợ, vội vàng giữ chặt gọng kính, Thiệu Minh Ôn chỉ nhờ cậu một việc nhỏ như vậy mà cậu cũng không làm xong thì xấu hổ chết. Hơn nữa, đối với người cận thị thì mắt kính vô cùng quan trọng còn gì.... A?

Đường Ninh sửng sốt, cậu thấy cảnh vật khi nhìn qua mắt kính không khác gì với cảnh vật nhìn bằng mắt thường, hình như đây chỉ là kính thời trang thôi thì phải?

Thấy ngay cả lúc tắm rửa mà Thiệu Minh Ôn vẫn đeo mắt kính, cậu còn tưởng đó là kính cận cơ.

Nhưng nếu nhìn kĩ, cho dù lúc này Thiệu Minh Ôn đang nhìn đường mà không nhìn cậu, cậu vẫn thấy đôi mắt dưới mắt kính lộ ra vẻ sắc bén khiến người khác sợ hãi.

Cảm giác này giống như....

Cảm giác khi đôi mắt của Cố Vân trở lên đỏ rực để lại cho cậu.

Trái tim Đường Ninh bỗng run lên.