Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 106: Thị trấn ma (10) - Thẻ bài hệ mị lực cấp S chân chính ra trận




Edit: Meii

Cục diện hoàn toàn mất khống chế.

Có người còn mất lý trí, túm lấy cổ áo trưởng trấn, có người thì kết đoàn xông vào nhà trưởng trấn. Cả đám gióng trống khua chiêng muốn lôi Chương Vân ra, có người trẻ tuổi muốn ngăn cản, lại bị mắng: "Mày không thấy gì à? Nếu không phải tại đám không đủ lông đủ cánh chúng mày hùa theo trưởng trấn, bọn tao đã không hủy bỏ nghi thức rồi! Hồi trước vẫn cử hành nghi thức, trấn này chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này..."

Những người trẻ tuổi không có cách nào phản bác lại được, những chuyện phát sinh hai ngày nay đã vượt quá nhận thức của bọn họ, phá cầu rồi đến hai xác trẻ con kì dị, cả cái chết không tưởng của Chương Thuận Bình và La Sơ Tuyết, rồi lại đến ông cụ và Chương Thuận Bình sống lại....

Chẳng lẽ những người thế hệ trước nói đúng? Chỉ cần tiến hành nghi thức độc ác kia, thị trấn này mới được an bình?

Trưởng trấn vẫn đang cố gắng ngăn cản bọn họ, nhưng giọng nói của một người thật sự quá mỏng manh, trong nháy mắt, toàn bộ lời lên án của cư dân đã như thủy triều vùi dập tất cả.

【Bây giờ chúng ta phải làm sao?】 Đường Ninh nhanh chóng gõ chữ.

Nhiều người tìm kiếm Chương Vân như vậy, cho dù Chương Vân có trốn đến chỗ nào cũng sẽ bị bọn họ tìm ra sớm thôi. Đường Ninh cũng không biết rốt cuộc thì nghi thức kia có thật sự chèn ép của ác niệm của Hà Thần không, cậu thật ngốc mà, lúc nào cũng nghĩ không thông rồi tự rối rắm như vậy cả.

Cậu chỉ biết Chương Vân là một thiếu nam thiện lương, tự ti lại có phần nhút nhát, sẽ vì cứu một người xa lạ mà không ngại nhảy xuống sông, sẽ vì chăm sóc cậu mà vội vàng đến mức không thay bộ quần áo ướt đẫm trên người, sẽ vì cậu bị "nhìn trộm" mà bày ra vẻ phẫn nộ vô cùng....

Thật sự Chương Vân đã làm gì sai sao?

Nếu như Chương Vân là "ác niệm" của Hà Thần hóa thân thành, ít nhất thì hắn cũng sẽ là một người xấu xa, thích làm điều sai trái chứ? Nhưng hiện tại, điều duy nhất sv "sai" là mắc căn bệnh quái ác kia.

"Cứ xem tình hình đã." Lâm Uẩn nhẹ giọng nói: "Chắc nghi thức cũng không thể cử hành nhanh như vậy được."

Bọn họ đã nghe ông cụ kia nói qua, để tiến hành nghi thức, ngoài việc tìm ra "ác niệm" của Hà Thần, còn cần xác định thời gian thích hợp để trừng phạt người được coi là hóa thân kia.

Nhưng tình hình lúc này cũng rất nghiêm trọng, hiện tại cư dân ở đây đang vô cùng phẫn nộ, không chỉ có mấy chục người mà đến cả hơn trăm người, vài người bọn họ không thể đối kháng với số lượng người đông đảo như vậy được. Trong nhiều trường hợp, người chơi chỉ có thể là khách qua đường trong thế giới, nhiệm vụ hệ thống cho bọn họ là tồn tại ở đây, không có nghĩa là bọn họ phải thay đổi thế cục của thế giới này, mặc dù tạo ra ảnh hưởng lớn sẽ khiến cho bọn họ nhận được đánh giá cao hơn, nhưng còn mạng để nhận đánh giá hay không lại là chuyện khác.

Đường Ninh cũng biết bản thân sốt ruột cũng không có ích gì, hôm nay cậu đã lỡ dùng kỹ năng của mình rồi, mà cho dù có thể ca hát khiến mọi người ngây ra cũng chỉ kịp cho Chương Vân chạy trốn nhất thời mà thôi. Ngoại trừ việc giọng nói của cậu dễ nghe một chút... khoan đã.

Đường Ninh ngây người.

Cậu sờ sờ cổ họng mình, lại nhìn Lâm Uẩn và Thiệu Minh Ôn đang đứng bên cạnh, lúc này hai người này vẫn có vẻ khá là bình tĩnh, nhưng Đường Ninh nhớ đến vẻ mặt không xong của bọn họ khi cậu nói, vẻ mặt khó có thể che giấu sự si mê đó, cho dù Đường Ninh có ngốc thế nào cũng có thể cảm nhận được sự khác thường của bọn họ.

Trái tim Đường Ninh bỗng đập nhanh hơn, đầu óc cậu có chút loạn, rất nhiều suy nghĩ kỳ quái chạy nhanh qua đầu, Đường Ninh cẩn thận gõ chữ: 【Khi mọi người nghe tôi nói chuyện sẽ có cảm giác gì?】

Cậu đưa điện thoại cho Lâm Uẩn và Thiệu Minh Ôn xem.

Thiệu Minh Ôn dịu dàng nói: "Trái tim tan chảy."

Lâm Uẩn nâng mặt nhìn NPC dối trá này, hắn há miệng thở dốc, cũng không phản bác lời nói kia, chỉ nói dối: "Rất dễ nghe, còn muốn nghe nữa."

Đường Ninh tiếp tục hỏi: 【Nghe xong tâm tình sẽ tốt lên sao?】

Thiệu Minh Ôn cùng Lâm Uẩn không chút do dự gật đầu.

Đường Ninh lại hỏi: 【Vậy thì mọi người sẽ không nhịn được mà tán thành những gì tôi nói sao? Ví dụ như tôi nói mèo là loài động vật đáng yêu nhất thế giới này, mọi người cũng đồng tình sao?】

Thiệu Minh Ôn lắc đầu: "Tôi cảm thấy so với mèo thì cậu đáng yêu hơn nhiều."

Lâm Uẩn gật đầu tán thành.

Đường Ninh: "......"

"Tìm thấy rồi!" Có người hô lên trong viện nhà trưởng trấn, bọn họ hùng hổ túm Chương Vân lôi ra ngoài, có người còn nhân cơ hội đánh Chương Vân mấy cái. Chương Vân vẫn rũ mắt nhẫn nhục chịu đựng, như thể đã quá quen với những việc này rồi, hắn không kêu đau, cũng không giãy giụa, mãi cho đến khi hắn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Đường Ninh bên ngoài.

Chương Vân vẫn bình tĩnh như chết lặng bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, hắn như một con thú nhỏ đang trốn trong bóng tối liếm vết thương bỗng bị lôi ra ánh sáng mặt trời, trong nháy mắt đã bạo phát sức lực vô cùng lớn khiến hai người đàn ông tráng niên bên cạnh suýt đã không giữ được, thậm chí còn bị đầu hắn húc vào bụng.

"Thằng chó chết này! Mày còn dám phản kháng à!!! Cái loại quái vật nhà máy chứ!" Người đàn ông bị hắn húc đầu vào bụng tức giận, giơ gậy gỗ lên định đánh vào người Chương Vân ——

"Dừng tay!!!" Đường Ninh hô lớn.

Dưới tình thế cấp bách, cậu vội vàng hét lớn, thanh âm lớn đến mức khiến tất cả mọi người đang ồn ào xung quanh dừng lại, quay đầu nhìn về phía này. Vô số ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, có hung ác chưa kịp rút lại, có đáng sợ như sói đói, có âm u lạnh lẽo, có phẫn nộ tột cùng như thể sẽ đánh cậu bất cứ lúc nào, lại có sợ hãi....

Quá nhiều ánh mắt mang những cảm xúc tiêu cực nhìn chằm chằm về phía Đường Ninh, từ trước đến giờ, cậu luôn mẫn cảm với những cảm xúc tiêu cực với mình, cậu cảm thấy như đang trở về lần đầu tiên cậu đứng trên bục diễn thuyết, cho dù đã cầm bản thảo bài diễn thuyết rồi, nhưng cậu lại không thể nói lưu loát trước tất cả mọi người được.

Từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn luống cuống trước những trường hợp quan trọng.

Bây giờ cũng thế, đầu óc cậu đã trống trơn từ bao giờ, không còn nhớ nổi những lời nói tốt đẹp soạn sẵn trong đầu, thân thể cứng đờ như ngựa gỗ, có lẽ mặt cậu cũng đỏ bừng lên rồi!

Cậu có thể làm được không? Có lẽ ý tưởng kia của cậu quá bồng bột rồi! Lâm Uẩn lợi hại hơn cậu nhiều như thế còn không có cách nào, làm sao cậu có thể thay đổi thế cục này được?

Không ổn rồi, thật sự không ổn chút nào, mau bình tĩnh lại! Bây giờ không thể rút lui được nữa rồi!

Bàn tay đang khẩn trương đến phát lạnh bỗng được một bàn tay thon dài bọc lấy, Thiệu Minh Ôn bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Ninh, giữ lấy bàn tay đang run lên không ngừng của cậu, bàn tay của Thiệu Minh Ôn thật ấm, lại trầm ổn hữu lực, khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy mình có điểm tựa.

Một mùi hương lạ lùng nhàn nhạt tỏa ra, không biết là từ người Thiệu Minh Ôn hay từ chính người Đường Ninh nữa, mùi hương ấy rất dễ ngửi, có chút ướt át, lại thêm phần u ám của dòng nước ngầm, khiến người ta nhìn không rõ, phải trèo đèo lội suối lặn xuống ba ngàn fawmj mới có thể thưởng thức sự trân quý mỹ vị này.

Dường như Đường Ninh bị mùi hương lạ lùng này vây quanh, hương thơm lạnh lẽo ẩm ướt này lại khiến cậu bình tĩnh đến lạ, cậu nắm chặt tay Thiệu Minh Ôn, nỗ lực nâng cao giọng, nói từng chữ rõ ràng: "Mọi người hãy bình tĩnh lại một chút! Tôi có chuyện muốn nói với mọi người!"

Giọng nói cậu quá mức êm tai, đặc biệt là khi lời nói có chút oán giận, tiếng nói nhẹ nhàng ấm áp như mùa xuân, vô cùng mỹ diệu như có thể gột rửa nhân tâm.

Rất ít người có thể gom đủ bốn tấm thẻ hệ mị lực cấp S.

Vì thế, gần như không có mấy người chơi biết sử dụng thẻ bài cấp S hệ mị lực chân chính!

Giờ phút này, Đường Ninh cũng không biết rõ cách sử dụng thẻ bài hoàn toàn, ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này là ——

Nhất định phải trấn an những người dân điên cuồng này!!! Làm giảm ác ý của bọn họ với Chương Vân! Phải khiến đám người này bình tĩnh lại!!!

Vì thế nên hãy nhìn tôi đi, hãy nghe tôi nói đi!

Đường Ninh dùng hết sức lực toàn thân thả lỏng vai, hơi ưỡn ngực ngẩng đầu, muốn dùng ngôn ngữ hình thể để tử cổ vĩ chính mình. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động thể hiện bản thân, làn da trơn bóng không tỳ vết, con ngươi trong suốt sáng ngời, cùng với thanh âm khiến người ta mê mẩn.

Giờ phút này, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị cậu hấp dẫn, như ánh sáng nhàn nhạt bỗng xuất hiện trong bóng tối sâu thẳm, mặc dù vô cùng mỏng manh, nhưng lại vô cùng hấp dẫn trong bóng đêm duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón này.

Chương Vân ngơ ngẩn nhìn Đường Ninh, Lâm Uẩn cũng ngốc lăng nhìn về phía cậu, mà Thiệu Minh Ôn cách Đường Ninh gần nhất lại không giấu được vẻ si mê trên mặt, sự mê luyến này không giống với người thường mà còn có thêm phần tự đắc.

Như thể đang vô cùng dương dương tự đắc với trân bảo mình phát hiện được.

Đường Ninh cũng không rõ ràng ảnh hưởng của bản thân với mọi người như thế nào, cậu chỉ mông lung cảm thấy có vẻ mọi người đang rất nghiêm túc nghe cậu nói, nghiêm túc đến wmcs không một ai mở miệng quấy nhiễu.

"Tôi là một du khách đến cổ trấn du lịch, lúc đó tôi đã suýt chết đuối, nhưng Chương Vân đã cứu tôi..."

Tay Thiệu Minh Ôn bỗng siết chặt tay cậu hơn, nhưng Đường Ninh vẫn không phát hiện biến hóa nhỏ này, cậu vẫn đang nỗ lực trình bày quan điểm của mình: "Cậu ấy chỉ lo nấu canh gừng cho tôi mà quên thay đồ ướt ra, khi tôi gặp chuyện không hay, cậu ấy lập tức muốn giúp tôi lấy lại công đạo."

Khi Đường Ninh nói những chuyện này, ngữ điệu của cậu tràn đầy vẻ cảm kích, mà giọng nói của cậu lại có thể phóng đại cảm xúc lên nhiều lần, dễ dàng khiến cho người nghe tập trung vào ngữ cảnh, vì vậy, trong đầu rất nhiều người dân trong trấn bỗng xuất hiện một ý nghĩ vi diệu ——

Có vẻ Chương Vân cũng không phải một người tệ lắm.

Thậm chí ngay cả bản thân Chương Vân cũng chậm rãi mở to mắt, nhịn không được mà tán thành ý nghĩ kia.

Lồng ngực Đường Ninh nóng bừng, nóng đến run rẩy, làm cậu nghi ngờ có phải giọng nói của mình cũng run hay không, cậu vẫn không biết cách giữ bình tĩnh khi nói trước đám đông, dù có vắt hết óc ra cũng chỉ nói được mấy câu đơn giản: "Trong lòng tôi, Chương Vân là một người tốt! Chẳng qua là cậu ấy bị bệnh mà thôi!"

Vài câu nói ngắn ngủi đã tiêu hao hết phân nửa sức lực của Đường Ninh, cậu cố gắng không để tay chân mình nhũn ra, một lần nữa lớn tiếng thỉnh cầu nói: "Vậy nên xin mọi người hãy bình tĩnh! Xúc động không giải quyết được vấn đề gì đâu!"

Đường Ninh nói xong, cả người hơn run rẩy, lại phát hiện mọi người vẫn ngơ ngẩn nhìn cậu, cho dù cậu đã không nói chuyện gì cũng vẫn nhìn chằm chằm.

Đường Ninh bỗng cảm thấy có chút bất an.

Hình như cậu thấy những người đó.... Có chút si mê cậu?

Những người đang cầm đủ thứ gậy gỗ dây thừng nhìn chằm chằm cậu có cả đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ,... thậm chí cả thứ người không ra người quỷ không ra quỷ như Chương Thuận Bình cũng đang nhìn chằm chằm cậu.

Đường Ninh cẩn thận chớp mắt, cả người cậu cứng đờ như một động vật nhỏ cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, như thể nếu như cậu không giải quyết tốt chuyện tiếp theo, chắc chắn sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.

Đúng lúc này, một thân hình cao lớn chắn trước mặt Đường Ninh, che khuất toàn bộ cơ thể cậu, khiến những ánh mắt trần trụi kia cũng bị chăn lại, Đường Ninh nghe thấy Thiệu Minh Ôn lễ độ nói: "Tôi cảm thấy Đường Ninh nói rất đúng."