Tôi được đưa vào phòng trong, nơi này rất quen thuộc, chúng
tôi từng ở trong này vui đùa ầm ĩ, thậm chí tôi không hề e lệ ngồi trên đùi
anh, ôm chặt cổ anh…
…
Anh ngồi trên ghế, vẻ mặt ưu tư, như có thể bị cuốn theo gió
mà bay bất cứ lúc nào.
Anh gầy đi rất nhiều, nụ cười trên miệng hôm nào như đã hoàn
toàn vĩnh biệt, anh lẳng lặng ngồi ở đó, trống rỗng, không có linh hồn.
Anh không nhận ra tôi, không thể cảm giác được linh hồn tôi…
“Lão thân[26] tham kiến Vương gia.” Tôi cố dằn sự chua xót,
nhắm mắt, lau nỗi đau thương, lại mở mắt, trong mắt đã không còn cảm xúc gì.
“Đứng lên! Bà đã gặp qua phúc tấn của ta?” Có lẽ đã trải qua
nhiều thất vọng, anh đã không còn tìm kiếm hy vọng trên người một bà lão.
“Đúng, Vương gia, chính mắt tôi thấy phúc tấn đêm khuya cách
đây bốn ngày một mình ra khỏi thành Tô Châu.” Tôi nắm chặt hai tay ở tay áo,
cúi đầu, dùng giọng nói khàn khàn trả lời.
“Ha ha ha!” Anh cười to, trống rỗng và thê lương, “Ngươi là
ai phái tới? Lần này lại là một kết quả mới! Sao ngươi lại khác với những người
kia, nói phúc tấn của ta đã chết! ! Bị bắt cóc làm nhục đến chết? ! Các ngươi
cút hết cho ta! !”
Tôi nhìn anh cười to không ngừng, đau lòng đến khó chịu. Anh
luôn tự nhiên, điềm đạm, bình tĩnh, tự kìm chế, anh như thế này quá xa lạ, làm
tôi rất đau lòng.
Tôi quỳ thật mạnh trên đất, cắn môi, cố giữ bình tĩnh, tách
rời cảm xúc với cơ thể, tôi không còn là “Tôi”, tôi chỉ là một người được nhắn
gửi. . . . .”Vương gia, những lời lão thân nói là thật, phúc tấn còn nhờ lão
thân, sau khi người đi bốn ngày hãy nhắn với Vương gia.”
“À? Vậy bà nói đi, phúc tấn của bổn vương nhờ bà nói cái
gì?” Anh vốn cũng không tin, gương mặt vẫn trộn lẫn giữa thản nhiên và châm chọc.
“Phúc tấn nói, cuối cùng vẫn không tránh khỏi số phận an
bài, tinh linh Hoa Chi không thể yêu Bách Thảo tiên tử, cũng như Bảo Bảo không
muốn gả cho Vân…”
Anh đã bừng tỉnh, ánh mắt càng trừng to, sắc mặt càng tái nhợt,
tôi nhắm mắt, tim thắt lại, “Phúc tấn nói, người muốn trốn đi, tình yêu của
Vương gia là gánh nặng, người thở không nổi, người không thể trong lòng yêu người
khác mà bình thản lấy Vương gia. . . . . Phúc tấn cầu xin Vương gia đừng tìm người
nữa…”
Ngay sau đó, anh phóng tới trước mặt tôi, lôi tôi dậy, lắc
tôi thật mạnh, “Ta không tin, một chữ cũng không tin! ! Ai phái ngươi tới ?
Tinh linh Hoa Chi và Bách Thảo tiên tử ai nói cho ngươi? Ngươi nói rõ cho ta!”
Nhìn anh gần như sắp gục ngã, lòng tê buốt. Vân, nếu có một
ngày, em chết, so với việc em không thương anh, càng làm cho anh khó chấp nhận
hơn?
“Phúc tấn nói, từ nhỏ người lớn lên ở cô nhi viện, không ai
có yêu người, người. . . . . Cám ơn vương gia yêu người…”
“Rầm” một tiếng, anh bất động. Cô nhi viện, ở thời này không
từ đó, anh đã tin. . . . . Cuối cùng cũng tin. . . . .
“Bà đi lĩnh thưởng đi!” Anh vẫy tay, ánh mắt trống rỗng như
bị cả thế giới ruồng bỏ.
“Lão thân không có con cái, chỉ cầu ở lại vương phủ giúp việc,
xin Vương gia chấp nhận!” Tôi quỳ xuống lần nữa.
Cho dù chỉ có mười ngày, cho dù chỉ có thể nhìn anh từ xa,
tôi cũng muốn ở gần anh.
“Tùy bà.”
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, thân thể cứng nhắc, ánh mắt
vô hồn.
… .
——————————————————————————————————
Quản gia để tôi ở phòng bếp giúp việc bếp núc.
Ngày thứ ba, vẫn không nhìn thấy anh.
“Cô nói Vương gia làm sao vậy? Đột nhiên, thành cũng không
đóng nữa, người cũng chẳng tìm.” Vài nha hoàn khe khẽ nói nhỏ.
“Cô hỏi Ứng bà bà đi, chỉ có bà ấy rõ nhất.” Một nha hoàn
nhìn về phía tôi nói thầm.
Tôi lãnh đạm trút đồ ăn khỏi chén, không nói một lời.
“Bà lão đó cổ quái quá, hèn chi không có con cái.” Một nha
hoàn khác rì rầm.
Nha hoàn hầu hạ Vương gia ăn uống, Tiểu Thuý, bưng mâm đồ ăn
còn nguyên trở về.
“Vương gia lại không ăn?” Tôi nhíu mày.
“Đúng vậy! Ứng bà bà, làm sao bây giờ?”
Tuy rằng tôi không quan tâm những nha hoàn khác, nhưng với
Tiểu Thuý tôi lại gần gũi, dù sao cô bé cũng là nha hoàn cạnh anh, “Cháu đưa đồ
ăn vào, Vương gia ngồi đó, không biết nhìn cái gì, cứ như là đã đánh mất hồn, lần
này cháu lại đi vào, Vương gia nằm trên giường, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ
nhìn chằm chằm trên không. Ứng bà bà, cháu chưa từng thấy Vương gia như vậy,
làm sao bây giờ!”
“Cháu khuyên anh ta ăn uống một chút.”
“Khuyên rồi, Vương gia chỉ nói không muốn ăn, cháu làm sao
bây giờ? Cháu cũng đâu bắt buộc người ăn được? !” Tiểu Thúy cũng lo đến khóc,
“Hơn nữa. . . . Hơn nữa. . . . Lúc nãy cháu còn thấy Vương gia nôn khan. . . .
.”
Tôi nhắm chặt mắt, không còn sức mà nghĩ, đau dạ dày thì
sao, tôi đến đây ba ngày, ba ngày anh chưa ăn gì? Chắc chắn những ngày tôi mất
tích, anh cũng không ăn được gì. Như vậy không phải sẽ đau dạ dày sao?
“Bà nấu chén cháo hoa! Con đưa qua đó.” Tôi yên lặng quay lại
bếp.
… .
Một chén cháo hoa còn nguyên quay lại.
“Lần này, anh ta lại nói cái gì?” Tôi thở dài.
“Không có mùi vị gì cả, không muốn ăn.” Tiểu Thúy dường như
sắp khóc.
…
Cháo trứng muối thịt nạc.
“Ha ha, Ứng bà bà, bà. . . . Cháo này. . . . hình như không
tốt lắm. . . . . Vương gia chắc chắn càng không muốn ăn . . . . . Cháu đi tìm đầu
bếp làm một chén khác. . . . .” Cô bé tỏ vẻ không dám tin tưởng vào tài nghệ nấu
ăn của tôi, không dám tự mình đưa qua cho Vương gia ăn.
“Lại nấu? ! Có phải định chờ anh ta xuất huyết luôn? ! Cô
không đi! Tôi đi!” Tôi thô lỗ đẩy cô nàng ra.
“Ứng. . . . . Bà bà!” Tiểu Thúy giậm chân, nghĩ tôi to gan
quá.
Tôi không muốn đợi thêm nữa! Tôi chỉ còn bảy ngày để sống,
còn chờ đợi như vậy, có lẽ đợi đến chết, tôi cũng không còn cơ hội gặp anh một
lần!
…
Trong phòng yên tĩnh, ngay cả một hơi thở của chủ nhân cũng
không thấy.
Anh gầy …
Anh lặng lẽ ngồi cạnh một cái bàn, châm một ngọn nến, đốt một
phong thư, ngọn lửa lan vào ống tay áo cũng không biết.
“Vương gia!” Tôi bước vội đến, chụp ống tay áo anh, kinh hãi
nhìn, lá thư đã cháy sạch chỉ còn một góc, ghi tên Ninh Huyền chân nhân.
Sư phụ anh gửi thư.
“Bà nói đi, nếu ta đi tìm nàng, nàng có đồng ý trở về
không?” Anh thì thào, như đang tự hỏi, khi nãy chút nữa đã có hoả hoạn, hình
như anh hoàn toàn không biết.
“Vương gia, cô ấy không muốn trở về, người việc gì phải khổ
sở đi tìm? Tìm được thì thế nào? Cô ấy không muốn lấy người.” Tôi chỉ có thể
dùng những lời tàn nhẫn nhất để tiêu tan những suy nghĩ trong đầu anh, trời đất
bao la, làm sao tìm được người? Huống chi, thật buồn cười, người muốn tìm đang ở
ngay trước mắt.
“Nàng thật ngốc nghếch, tứ hôn thì thế nào, nàng không muốn
gả thì có ai bức?”
“Vương gia, Hoàng Thượng ban hôn, Bảo cách cách có thể không
gả sao?”
Anh cười nhẹ, “Nếu Tiêu Dao Vương cạo đầu làm hòa thượng,
nàng tự nhiên không cần gả cho hắn.”
Lòng tôi cứng lại, anh. . . . Anh. . . . . Sẽ không ‘hiểu ra
đời chỉ là hư ảo’ chứ… . .
“Vương gia, thật ra hôm ấy, Bảo cách cách còn một bài hát nhờ
tôi hát cho người nghe.”
Tôi biết, dùng cổ họng của một bà lão bảy mươi ca hát thật sự
quá khôi hài, nhưng, có một câu, tôi không kịp nói với anh, tôi rất muốn nói với
anh, đó là —— rất yêu rất yêu anh, không biết tự khi nào, anh đã ở trong lòng
tôi, đâm chồi kết trái.
“Muốn vì anh làm mọi chuyện,
Cho anh hạnh phúc hơn,
Trong tim anh,
Đã khắc tên em, (lời đúng: tên em đã bị chôn vùi)
Mong thời gian nhân lúc anh … Không chú ý,
Lặng lẽ mang hạt giống tình yêu,
Gây thành trái ngọt.
Em nghĩ có một ngày anh sẽ tìm được ( đã thay lời, bài hát gốc:
Em nghĩ cô ấy là)
Một cô gái phù hợp với anh,
Em không đủ dịu dàng,
Trưởng thành, già dặn từ nhỏ,
Nếu em trở lại,
Vị trí bạn tốt,
Anh sẽ không còn,
Nhớ hình bóng em. ( có thay đổi, lời bài hát gốc: Khó khăn đến
thế)
Rất yêu rất yêu anh ( không hát thành lời, chỉ ậm ừ khe khẽ),
Cho nên em đồng ý (câu thêm vào so với lời gốc)
Sẵn sàng ra đi để anh có thêm hạnh phúc,
Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát), chỉ để anh có được tình yêu,
Em mới an tâm.
Nhìn cô ấy đi về phía anh, gương mặt thật là xinh đẹp
Nếu em khóc cũng là vì vui mừng
Trên trái đất, hai người
Gặp nhau thật không dễ dàng,
Làm người yêu không trọn vẹn của anh, em vẫn cảm động,
Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát), cho nên tự nguyện,
Không ràng buộc anh bay về phía hạnh phúc đang đợi chờ anh
Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát) chỉ khi anh
Có được tình yêu em mới an lòng.
…[27]
“Vương gia, người có hiểu ý Bảo cách cách không?” Cô ấy rất
yêu anh.
Anh vẫn trầm mặc.
“Vương gia, Bảo cách cách hy vọng có một ngày, cô ấy có thể
thấy anh tìm được tình yêu của mình, cô ấy mới có thể an tâm.” Bởi vì, cô ấy rất
yêu anh.
…
“Thơm quá, cháo trứng muối thịt nạc sao? Ta đói bụng, ta ăn
nhé!” Anh nâng bát, tao nhã dùng thìa múc một miếng đưa vào miệng.
“Thật sự rất ngon.” Anh cúi đầu, nở nụ cười, cười đến sáng lạn,
một giọt nước mắt rơi vào bát…
Kiếp trước, khi giọt nước mắt anh rơi vào lòng, tôi có cảm
giác gì? Tôi không có trí nhớ của kiếp trước, cho nên không thể hiểu.
Kiếp này, nước mắt anh, nỗi đau của anh, tôi nhìn thấy, cho
nên tôi cũng rất đau, bởi vì tổn thương của anh là tôi, không thể để anh đau… Nếu
có thể, tôi tự nguyện đem tất cả niềm vui trên thế gian này đổi lấy giọt nước mắt
kia… Chỉ mong anh, đừng. . . . . Rơi lệ…
Ngày thứ tư, anh đã khôi phục phong thái vốn có, bắt đầu ăn
cơm như thường, chỉ yêu cầu ba bữa là tôi đưa vào.
Tôi có thể tự do nhìn anh, nhìn anh từ từ ăn cơm.
Tôi nghĩ, kết thúc như vậy, có lẽ cũng tốt…
Sáu ngày sau, trong vương phủ, người chết là một bà lão
không có con cái, không phải Bảo cách cách mà Tiêu Dao Vương yêu nhất… .
… .
Ngày thứ năm, tôi trồng trước phòng anh một cây nhỏ, tôi hy
vọng, sau khi tôi chết, cái cây này vẫn làm bạn với anh…
Cây này sẽ lớn, sẽ thay tôi bảo vệ cho người đàn ông tôi yêu.
Tốt nhất, nó có thể nở ra một bông hoa thanh nhã, khi gió thổi
qua, nó sẽ theo gió nói với anh, cô ấy rất yêu rất yêu anh… . .