“Một lược chải đến vô cùng,
Hai lược chải đến bạc đầu,
Ba lược chải đến con cháu đầy đàn.”
Giọng hỷ nương hớn hở vang lên, tóc tôi rối tung, toàn thân
áo đỏ thẫm, gương đồng hé ra, trên mặt không có một tia hồng hào.
Hôm nay là ngày thứ ba, giờ lành vừa đến, tôi phải thành
thân với Hiên Viên Vũ.
Sau ngày hôm đó, anh ta không bước chân tới biệt uyển, tuy
ngoài cửa chỉ có một gã thị vệ, nhưng ngay cả đi đường cũng có người đến đỡ,
làm sao tôi trốn ra ngoài? Tôi nhớ điện thoại hay di động của thời hiện đại, ít
nhất còn có một con đường sống.
Hôm nay, hỷ nương đến, chuẩn bị phòng cưới, trong phòng rực
rỡ màu đỏ chói mắt, trừ tấm khăn trắng chói mắt hỷ nương đặt trên giường.
“Tân nương tử, buổi tối nhớ ngủ trên tấm khăn này, cái này
dùng để lưu dấu lạc hồng !” Hỷ nương nhắc đi nhắc lại.
Tôi mở to đôi mắt trống rỗng, một giọt nước mắt không tiếng
động tràn qua mi, chảy xuống.
Vân, anh ở đâu?
“Tân nương tử, đừng khóc, khóc là điềm xấu!” Hỷ nương chạy vội
đến gần tôi, khuyên nhủ.
“Cứu. . . Tôi. . . .” Tôi cố gắng nói hai chữ.
Hỷ nương biến sắc, “Cô nương, chuyện này tôi vô phương, người
ta đưa tiền, tôi chỉ giúp các người thành thân!”
Nhìn mắt bà ta, tôi kéo áo bà ta, dùng hết sức lực, “Tiêu. .
. Dao. . . Vương. . . Tìm. . . Tìm anh ấy… Xin. . . . Xin bà. . . Sẽ …..Không.
. . Bạc đãi. . . bà. . .”
“Không được đâu, cô nương, không phải tôi không muốn giúp,
nhưng tôi cũng muốn mạng mình, vị đại gia này tôi đắc tội không nổi, cô nương,
cô đừng nói nữa, chuẩn bị thành thân cho tốt đi!” Hỷ nương sợ hãi kéo tay tôi
ra, liên tục xua tay.
“Xin bà. . . Không. . . Không để. . . Tôi. . . Đi. . . Anh ấy.
. . Nhất. . . Định. . . . . Giết. . . Giết. . . Anh ấy. . .” Tính tình Vân Sở
lãnh đạm, nhưng cũng vô cùng cứng rắn, nếu Hiên Viên Vũ ép cưới, chắc chắn sẽ
có giết chóc.
“Cô nương! Đây là chuyện của các người, không liên quan gì đến
tôi, cô đừng làm khó tôi!” Hỷ nương e ngại đã chạy khỏi cửa.
Tuyệt vọng như thuỷ triều, từng cơn đánh úp lại.
Tôi làm gì bây giờ? Thật sự phải thành thân động phòng cùng
anh ta? Không thể, tôi không thể làm như vậy…
…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nỗi sợ hãi càng ngày
càng sâu…
…
Chú rể vẫn chưa tới…
“Ai da, làm sao bây giờ! Giờ lành đã qua rồi! Chú rể ở đâu?
!” Hỷ nương gấp đến độ tay chân luống cuống.
Khóe miệng tôi cuối cùng đã miễn cưỡng lộ ra nụ cười đầu
tiên.
. . . . .
“Rầm!” Một người thị vệ ngã xuống.
“A —” Tiếng thét chói tai của hỷ nương vang lên
Có người tới cứu tôi! Thật tốt quá! Nhất định là anh!
Niềm vui ào tới chưa được bao lâu, nhìn người vừa tới, sự mừng
rỡ trên mặt tôi đông cứng…
“Bảo cách cách, tư vị bị sợ hãi như thế nào?” Là Tô Huyễn
Nhi.
Mắt tôi trừng lớn, không nói được một lời.
“Không tồi, không khóc không ồn ào! Thật tội cho phu quân được
ban thưởng của ngươi, lục lọi khắp nơi tìm ngươi, làm cho bên ngoài rối loạn,
Tiêu Dao Vương quả là có bản lĩnh, đóng cửa thành, vào tận sào huyệt Thiên Địa
hội, giận dữ vì hồng nhan, ngay cả đắc tội quấy rối người dân cũng không e ngại,
ngay cả chỗ ở của thảo dân cũng lục lọi, đáng tiếc, đáng tiếc, ai nghĩ được
Hiên Viên Vũ dấu ngươi đến nơi hẻo lánh thế này!” Tô Huyễn Nhi nhìn chằm chằm
vào tôi, ánh mắt thâm độc.
Tôi lặng người, Vân Sở, tội gì anh phải làm thế? Anh luôn
luôn ghét hành vi quấy nhiễu dân chúng, bây giờ lại… Sau này làm sao thoát được
miệng lưỡi và những lời giễu cợt của người ta.
“Ba ngày, chàng không tìm thấy ngươi, thuộc hạ chàng nói một
câu, chỉ sợ Bảo cách cách đã dữ nhiều lành ít, ngươi đoán chàng phản ứng thế
nào? Tức giận đến công tâm, hộc máu ! … Vốn dĩ miệng vết thương của chàng không
được băng bó, cũng không uống thuốc, quả thực là tự mình ngược đãi!”
Lòng tôi cứng lại, đau quá.
Cô ta hung hãn nắm cằm tôi, trừng mắt nhìn kỹ mặt tôi: “Tiết
Bảo Bảo, ngươi có tài đức gì lại làm cho hai người đàn ông đối xử với ngươi tốt
như vậy? !”
“Là ngươi bức ta! Hiên Viên Vũ nói muốn lấy ngươi, ta cũng đồng
ý thôi, động phòng xong, ngươi thành kẻ tàn hoa bại liễu, Tiêu Dao Vương còn có
thể yêu ngươi? Ta tỏ vẻ xót thương nói với chàng, ba ngày, nếu ngươi rơi vào
tay kẻ ác, không còn tấm thân trong sạch, cứu về rồi, cũng không xứng với
chàng, vậy mà chàng đuổi ta ra khỏi phủ, như một kẻ dở điên! Bảo ta cút xa một
chút! Còn nói, dù thế nào, ngươi vẫn là bảo bối, dù chuyện gì xảy ra, chàng vẫn
muốn kết hôn với ngươi.” Cô ta nắm cằm tôi càng lúc càng mạnh, tôi đau đến cắn
môi, cố không để tiếng rên rỉ lọt khỏi miệng mình.
“Ngươi có cái gì? ! Dựa vào đâu mà chàng coi ta như cặn bã,
coi ngươi như bảo bối? ! Ta đẹp hơn ngươi ngàn lần, chàng lại nhìn như không thấy!
Tiết Bảo Bảo, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách Tiêu Dao Vương quá
thông minh, mấy ngày nay phái người theo sát Hiên Viên Vũ, hại hắn bó thân
không thể tới! Nếu không ai động phòng với ngươi, ta đành phải phá huỷ ngươi …”
Cô ta cười tàn nhẫn, gương mặt xinh đẹp lộ ra nét dữ tợn. Từ
ống tay áo, cô ta lấy ra một viên thuốc màu đen, dùng giọng nói dịu dàng khiến
người ta rợn da gà, “Ngoan, ăn thứ này vào, ngươi muốn đi đâu cũng có thể, muốn
gặp ai cũng tuỳ ngươi.”
Tôi cố giãy dụa, tay chân vung loạn xạ, dù yếu đuối, tôi cố
sống cố chết cắn răng, không để cô ta mở miệng tôi.
Cô ta lại dỗ dành, “Ngươi không muốn thấy chàng? Chàng thật
đáng thương, bị thương nặng, mỗi ngày còn đi khắp nơi tìm ngươi đến nửa đêm, miệng
vết thương vỡ ra liên tục, còn sốt ruột đến ói ra máu, ngươi thật sự không muốn
thấy chàng? … .”
Giống nhau một câu ma chú, tôi quên giãy dụa, giật mình.
Vân…
Một viên thuốc được nhét vào miệng, theo yết hầu trượt xuống.
Toàn bộ thân thể lập tức nóng như lửa thiêu, đau cháy, tôi thống khổ ôm người gục
xuống nền.
“A ~” Giống như trong người tôi có ngàn vạn con sâu phá kén
chui ra, tôi đau đớn vung tay, những ngọn nến long phượng[24] rực lên rồi tàn lụi,
nỗi đau đớn làm cho cơ thể tôi như có một vũ trụ nhỏ đang bùng nổ, toàn thân đã
không còn lả đi như trước.
“Ha ha ha ha!” Tô Huyễn Nhi nhìn tôi lăn lộn, khoái trá cười
to, “Ngươi còn có mười ngày để sống, cố mà hưởng thụ đi! Muốn gặp người trong
lòng ngươi thì cứ gặp, nhìn xem người trong lòng ngươi có chịu đượng hình dạng
bây giờ của ngươi không!”
Cô ta cười đến cong người, bỏ đi.
Tôi khổ sở đẩy cửa ra, chạy như điên, Vân, cứu em với! Giúp
em! … .
Chạy thật lâu, hoàn toàn không có phương hướng.
Sợ hãi, mỏi mệt, màn đen chậm rãi ập tới, cuối cùng tôi chậm
rãi gục xuống, hôn mê ở ven đường.
Thật là tốt. . . . . Hôn mê . . . . Sẽ không còn đau . . .
————————————————————————————
Không biết hôn mê bao lâu, từ từ mở mắt, mặt trời chói chang
chiếu trên mặt tôi. Tự do, thật tốt!
Tôi muốn chạy thật nhanh tìm anh.
Tôi thật sự chỉ còn mười ngày sao? Thật buồn bã, nếu đúng là
vậy, mười ngày cuối cùng này, tôi muốn ở bên cạnh anh, làm vợ chồng mười ngày.
Tôi chậm rãi đi về phía những ngôi nhà, tôi quá mệt mỏi, tìm
người nào đó báo cho anh là hay nhất.
…
“Đi!” Giọng đàn ông trầm thấp vang lên, tiếng vó ngựa lọc cọc.
Tôi run lên, thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm ra người để nhờ.
Tôi vẫy tay…
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, gương mặt lạnh lùng của
người đàn ông cũng càng ngày càng rõ ràng…
Không, Hiên Viên Vũ! Số tôi làm sao vậy!
Tôi đứng lặng tại chỗ, bất đắc dĩ đợi anh ta bắt lại.
Nhưng, đúng lúc này đã xảy ra kỳ tích, thần may mắn phù hộ
cho tôi, anh ta chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, vẫn không phi ngựa chậm
lại.
Tình huống gì đây? Anh ta đột nhiên mất trí nhớ? ! Hay có
người đuổi phía sau, anh ta không thể ra tay?
Mặc kệ ! ! Dù sao cũng qua được một kiếp!
Chạy quan trọng hơn, tôi ngừng trong chốc lát, phía trước cuối
cùng cũng thấy mấy ngôi nhà, tôi vui mừng chạy tới.
Đó là một căn nhà của nông dân, kiểu dáng đơn giản, một đám
con nít vây quanh một người phụ nữ dịu dàng, nô đùa ầm ĩ.
“Thưa cô. . . . .” Kỳ lạ, giọng tôi sao lại khàn khàn, như một
bà lão?
Người phụ nữ xoay người, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn tôi.
“Ha ha ha, nương, nương, nương nhìn kìa, lão bà bà lại mặc
quần áo tân nương tử!” Một thằng bé phá ra cười.
“Ha ha ha, nương, thật đó!” Một đứa bé khác cũng chỉ vào người
tôi cười to.
Tôi trợn mắt há hốc mồm, người mặc tân nương phục là tôi,
lão bà bà là chỉ tôi sao?
“Không được vô lễ!” Người đàn bà mắng hai đứa trẻ, cô ta nhẹ
nhàng đứng lên, cười hỏi: “Lão bà bà, cần giúp gì sao?”
…
———————————————————————————————
Nếu nói, tôi có thể chết, tôi còn chưa cảm thấy hoàn toàn
tuyệt vọng, nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi không thể chấp nhận
sự thật. . . . Không thể chấp nhận. . . . .
Khi tôi mượn gương đồng của người đàn bà, tôi như phát điên,
hét toáng, khóc lớn. . . . .
Ban đầu, tôi đóng vai một cô gái trẻ, tôi chỉ là người nghiệp
dư, tôi không thể chịu đựng nổi khi nhìn vào gương mặt đầy nếp nhăn, đồi mồi, một
gương mặt hoàn toàn thay đổi, tóc đen bóng mượt biến thành một màu xám trắng…
Gương mặt và thân thể như một bà lão bảy mươi làm sao có thể
là tôi?
Làm sao có thể là tôi?
Hèn gì Hiên Viên Vũ không nhận ra, ngay cả tôi cũng không nhận
ra khuôn mặt này, làm sao anh ta nhận ra?!
Cô thật nham hiểm, Tô Huyễn Nhi! Tôi thế này làm sao có thể
gặp anh? Không! Thà chết, tôi cũng không thể cho anh biết tôi đã thành như vậy.
Tôi không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết là trời cũng tối
rồi.
Người phụ nữ nhìn tôi thương hại, đổi quần áo sạch cho tôi,
cô ấy bàn với chồng – vừa về đến nhà để tôi ở lại một đêm.
“Tuỳ ý nàng!” Chồng cô ấy buồn phiền hất tay.
“Phu quân, chàng buồn gì vậy? Trong thành xảy ra chuyện?”
“Tiêu Dao Vương điên rồi! Vương gia rất giỏi á! Trước đây
người ta còn tán dương hắn yêu dân như con, thực con mẹ nó, còn muốn không cho
người ta sống mà!”
“Phúc tấn chưa quá môn[25] Tiêu Dao Vương còn chưa tìm được?”
Người vợ hỏi.
Cuối cùng cũng ngừng rơi nước mắt, tôi ngơ ngác nghe họ nói
chuyện.
“Đúng vậy! Hôm nay đã là ngày thứ tư, còn chưa mở cửa thành!
Dân chúng đều nháo nhác, mấy người buôn bán ra xa nhà làm sao bây giờ!”
” Tiêu Dao Vương không phải đã cho người đứng ở cửa thành
ghi lại những tổn thất của từng người rồi, ngày sau nhất định bồi thường, không
phải sao?”
“Nàng cho như vậy là xong à, toàn bộ thành Tô Châu tổn thất
có lớn bao nhiêu biết không? Bây giờ thành Tô Châu đã hoàn toàn rối loạn, nếu
phúc tấn đã chết, ta e rằng hắn điên lên tàn sát hàng loạt dân trong thành!”
“Phu quân, chàng khéo lo, người ta cho dù có bản chất điên
cuồng cũng không đến mức vậy đâu, Tiêu Dao Vương trước đây đi khắp nơi trong nước
mở kho phát lương, thay dân chạy vạy, thiếp nhìn mặt người từ xa, người như
thiên tiên, sao có thể làm chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành?”
“Ai, cũng đúng, lần này đến Tô Châu người cũng diệt trừ đại
tham quan tiền vì dân. . . . . Cũng đáng thương . . . . . Hôm nay ta còn nhìn
thấy hắn ngã từ trên ngựa xuống, mặt trắng như tượng, ngực toàn là máu…”
“Vân…” Tôi cắn môi, cố ngăn tiếng nghẹn ngào bật khỏi miệng.
“Nếu còn nhiều chuyện xảy ra như vậy, phúc tấn chưa tìm được,
sợ rằng hắn qua đời trước. . . . .”
“Không!” Tôi vụt đứng lên, “Mang tôi đi tìm Tiêu Dao Vương,
tôi chính là… Tôi biết phúc tấn anh ta ở đâu!”
Làm sao tôi có thể không quan tâm đến anh?