Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Chương 19: Vết thương chịu thay




“Cho tới bây giờ, tôi chưa từng lừa anh cái gì.” Tôi lãnh đạm nói, kể từ lúc anh ta không chút lưu tình đâm Vân Sở một kiếm, tôi đột nhiên hiểu rõ, anh ta hoàn toàn khác với Lăng Lỵ.

“Nàng từng nói, ta và hắn đều là bạn của nàng! Bây giờ nàng lại muốn gả cho hắn, vì sao? !” Anh ta bước ra khỏi bóng tối, từng bước đi về phía tôi, đầy vẻ áp bức.

“Tôi nói rồi, anh ấy là bạn trai tôi, bạn trai có nghĩa là quan hệ yêu đương.” Ánh mắt tôi đón nhận mắt anh ta, không hề sợ hãi, “Còn anh, từ lúc anh đâm anh ấy, chúng ta đã không thể làm bạn với nhau được nữa!”

“Nàng nhận ra ta?” Anh ta hơi ngẩn ra.

“Nhận ra!” Ta kiên định gật đầu.

Khoé miệng anh ta bất giác giơ lên, nụ cười ma quỷ hiện trên gương mặt lạnh như băng, “Ta thế nào cũng không tin nàng không thích ta, chỉ có khắc cốt ghi tâm mới có thể chỉ bằng một ánh mắt đã nhận ra ta, Bảo nhi, nàng thừa nhận đi, nàng thích ta, không phải Tiêu Dao Vương, nàng chỉ bị hắn cảm động mà thôi.”

Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt quen thuộc lại xa lạ kia, trong lòng hiểu rõ nên càng bi thương, “Là thật sự khắc cốt ghi tâm, 15 năm yêu đương, thế nào có thể không khắc cốt ghi tâm?”

Anh ta ngẩn ra, thu lại nụ cười.

Tôi biết, đã đến lúc nói ra tất cả.

“Tôi là kẻ lạnh lùng, ích kỷ từ trong xương tuỷ, sao có thể với người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt đã ban ấm áp? Là vì có một cậu bé trai, anh ấy giống anh như đúc, anh ấy quá tốt với tôi, sưởi ấm trái tim lạnh như băng của tôi, khiến nó từ từ ấm áp, tôi dần dần yêu anh ấy, cuộc đời tôi gần như chỉ vì anh ấy mà sống, nhưng một ngày, anh ấy không còn bảo vệ tôi, không còn muốn tôi, dù tôi níu kéo thế nào anh ấy cũng làm như không thấy. Vì thế, tôi gặp anh, tôi muốn làm ấm áp trái tim anh, tôi muốn tốt với anh. Lòng tốt của anh ấy, tôi không có cách nào trả lại cho anh ấy, chỉ có thể tốt với anh, thấy anh như thấy anh ấy, cho nên tôi không thể không tốt với anh. Nhận ra ánh mắt của anh, chỉ vì ánh mắt của anh và anh ấy giống nhau như đúc…”

Trên gương mặt ngày càng tái nhợt của anh ta, tôi nhìn thấy sự ích kỷ và bạc bẽo của mình.

“Ta. . . . Chỉ là một kẻ thế thân?” Anh ta khó khăn lắm mới thốt được câu hỏi giữa hai bờ môi tái nhợt.

“Xin lỗi.” Tôi nhắm mắt lại, nước mắt thống khổ chảy ra.

“Hắn không cần nàng?”

Tôi cười, nước mắt càng nhiều, “Tôi thà rằng anh ấy thật sự phụ tôi, không phải vì quá đau khổ mới buông tay tôi, như vậy, tôi sẽ không đến nỗi cả đời chôn anh ấy trong lòng.”

“Ha – ha – ha.” Giữa khu nhà yên tĩnh, tiếng cười của anh ta thật thê lương, “Một kẻ thế thân? ! Nhưng lại là một thế thân chỉ có thể làm bằng hữu, bây giờ ngay cả bằng hữu cũng không phải ! Ha – ha – ha, tình yêu của các ngươi tàn nhẫn quá, vì sao còn muốn Hiên Viên Vũ ta đến chôn cùng? !”

Anh ta cười càng lúc càng điên cuồng, dường như cả bầu trời cười theo anh ta, từ khóe mắt anh ta, những giọt nước mắt ứa ra, tôi biết, tôi làm anh ta tổn thương, tôi và tình yêu dành cho Lăng Lỵ lấy đi tình cảm của anh ta, chôn cùng!

Trong gió, chỉ có người đàn ông cô độc tận xương tuỷ cười điên dại, cười một mình.

Đột nhiên, tôi không thể hận anh ta được nữa, bởi vì, tôi không có tư cách…

Tiếng bước chân của thị vệ gấp gáp, cả những bước đi loạng choạng hoảng hốt, chồng tương lai của tôi…

“Tiết Bảo Bảo, là nàng mở đầu, chấm dứt hay không, ta định đoạt!” Một làn hương chụp tới, giọng nói quyết liệt của anh ta vang lên, tôi mềm nhũn ngã vào lòng anh ta.

Giãy dụa? Không thể, bởi vì không còn sức, cũng bởi vì tôi nợ anh ta. Anh ta là Hiên Viên Vũ, không phải Lăng Lỵ… .

———————————————————————————————

Tôi đuối, toàn thân không thể cử động, từ trong bóng đêm tỉnh lại, tôi nằm trên một góc giường lớn, toàn thân rã rời, sức lực để khẽ nhúc nhích cũng không có.

Ngoài cửa truyền đến những tiếng nói chuyện thì thầm… .

“Huynh đưa cô ta tới đây làm gì? Ngày đó huynh thề thốt nói không thể giết cô ta, có thể để cô ta thành thê tử của huynh, giữ kín bí mật của Diêm Bang, không gây hại đến lợi ích của Thiên Địa Hội, ngày đó huynh vì cô ta, giết Tình cách cách diệt khẩu, hôm nay, huynh còn muốn bảo vệ cô ta? !” Giọng nữ lạnh lùng hơi quen thuộc.

Tình Nhi là … Hắn giết? ! Tôi rùng mình. Vì sao tôi không tin Vân Sở? ! Bởi vì hắn giống anh Lăng, tôi chỉ nghĩ đơn giản, dù hắn lạnh lẽo tàn khốc, nhưng lòng hắn vẫn thiện lương …

“Chuyện của ta, không cần cô quản!”

“Ta yêu cầu huynh giết cô ta! Bằng không, Tô Huyễn Nhi ta sẽ không hợp tác với Diêm Bang, cũng đừng mong ta cung cấp thuốc cho Thiên Địa hội các người!”

Tô Huyễn Nhi? Tôi run rẩy.

Vân Sở từng nói, Hiên Viên Vũ và học trò của Dược vương thần bí có quan hệ hợp tác với nhau, như vậy. . . . . Tôi không phải dẫn chồn vào nhà mà là rắn độc…

“Tùy cô!” Giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng, “Ta muốn rời khỏi Thiên Địa hội lúc nào không được!”

“Hừ! Trách không được, nhà họ Hiên Viên không ai thích Tam thiếu gia, vì một ả nữ nhân, không bận tâm đến đại cục, thiên hạ của người Hán không để ý, trọng trách phản Thanh phục Minh trong mắt huynh còn thua một ả nữ nhân sao? !”

“Phản Thanh phục Minh liên quan gì đến ta!” Hắn lạnh lùng nói từng chữ một, đầy hung hãn, “Nếu không vì muốn thể hiện bản thân, để phụ thân ta nhìn cho rõ, con của thiếp so với những đứa con chính thê của ông ta tài giỏi hơn nhiều, nếu không phải vì giúp Diêm bang có được vị trí này, ta có tham gia Thiên Địa hội không? Nực cười! Bá tánh trăm họ thì liên quan gì đến ta!”

“Cho nên mới nói, huynh giết ả nữ nhân kia đi!” Giọng Tô Huyễn Nhi hào hứng, “Chỉ cần huynh giết ả, ta giúp huynh giết hai ca ca của ngươi, vị trí chủ nhà thế nào cũng là của huynh!”

Tôi hít một hơi khí lạnh, Tô Huyễn Nhi, cô điên rồi!

Hắn lạnh lùng cười, “Vì sao cô nhất định phải bắt nàng chết?”

Tô Huyễn Nhi cứng đờ, “Không liên quan đến huynh!”

“Ha ha ha, nghe đồn, Tiêu Dao Vương tuấn mỹ vô cùng, khí chất bất phàm, nữ tử gặp qua hắn, không thể không cúi mình xuống trường bào[23] của hắn, xem ra, cô cũng không ngoại lệ!”

” Không liên quan đến ngươi! Ngươi chỉ cần giết ả là được!”

“Thế nào? Sợ tay cô dính máu nàng, Tiêu Dao Vương sẽ không yêu cô nữa? Ta nói cho cô biết, dù giết nàng, cũng không ai lại yêu một kẻ độc ác rắn rết như cô, cũng như sẽ không ai yêu một kẻ ma quỷ như ta!”

Hắn cười lớn.

Chọc giận Tô Huyễn Nhi.

“Ngươi giết hay không giết?” Mấy chữ này, cô ta gần như hung hăng rít ra từ lưỡi.

“Muốn giết Tiết Bảo Bảo thì bước qua xác ta đi!” Hắn cười lạnh.



Nằm trên giường, tôi không còn tâm trạng mà nghe tiếp, toàn thân bải hoải, đến chảy nước mắt cũng hết hơi, tim như cào xé, dù tôi đối xử với Hiên Viên Vũ như vậy, anh ta vẫn che chở cho tôi… . Thù hận, đau lòng vẫn không làm anh ta dứt bỏ tôi, nếu điều này không gọi là yêu, thì cái gì mới gọi là yêu?

“Két!” Kết thúc những tiếng thì thầm, anh ta đẩy cửa vào.

Cả căn phòng tối om, ánh trăng nhàn nhạt chiếu, hình dáng anh ta nổi lên rõ ràng.

Anh ta đứng ở đầu giường, thấy tôi đã tỉnh, hơi kinh ngạc.

Anh ta không nói một lời, lạnh lùng nhìn tôi, tôi nhìn lại gương mặt anh ta, thật lâu đến sững sờ….

“Nhìn đủ chưa? Lại từ trên người ta tìm bóng dáng tình nhân của nàng?” Miệng anh ta khẽ nhếch, lạnh lùng châm chọc.

“Không, tôi chỉ nhận ra, linh hồn các người hoàn toàn khác nhau.” Tôi thản nhiên nói.

“Một bên tốt đẹp như thiên sứ, một bên tà ác như ma quỷ, nàng định nói như vậy? !

Lời châm chọc quá nặng nề, theo tiếng châm chọc không kềm chế được, tôi nhìn thấy sự chán ghét bản thân của anh ta.

“Mỗi linh hồn khi mới sinh ra đều đơn thuần như một tờ giấy trắng, vì hoàn cảnh mới trở nên đẹp hay xấu, anh ấy vừa ra sinh ra đã được nâng niu chiều chuộng, dù hoàn cảnh phức tạp, anh ấy cũng là trân châu được người khác nâng niu trong tay, còn anh, vừa sinh ra thì chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi không thể ghét bỏ anh, bởi vì đến bây giờ tôi mới nhận ra, dù anh có vẻ ngoài của anh ấy, nhưng lại giống tôi hơn, nội tâm quá âm u. Nhưng vì sao anh giết Tình Nhi? Điều ấy, tôi mãi mãi không thể tha thứ.”

Tôi nói, giọng rất bình tĩnh, không có một chút gợn sóng.

“Nàng đừng nghe những lời không nên nghe, nếu ta không giết cô ta, người Diêm Bang sớm hay muộn cũng sẽ giết nàng.” Giọng nói lãnh đạm của anh ta dường như có thể bóp chết một con kiến.

Toàn thân càng thêm mệt mỏi, càng thêm rét lạnh, tôi không giết người, người lại vì tôi mà chết.

“Anh bắt tôi về đây làm gì? ! Thả tôi đi!” Tôi chỉ muốn trở lại cái ôm ấm áp kia, ở trong lòng anh nức nở một hồi.

“Không bao giờ!” Mặt anh ta như đang đeo một cái mặt nạ, “Nàng chỉ có thể là thê tử của Hiên Viên Vũ, từ lần đầu tiên nàng mỉm cười với ta, nàng chỉ có thể là của ta! Chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta thành thân!”

Buông một câu tuyên bố lạnh lẽo, anh ta xoay người rời đi.