Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 46: C46: Chương 46




Lúc Cố Xuyên ra ngoài là đã gần ba bốn giờ chiều. Trong thôn ngoại trừ người già thực sự không thể làm việc và trẻ con dưới năm tuổi, phần lớn người dân không phải làm việc ngoài đồng thì đi chân núi cắt cỏ dại. Dù sao càng làm càng kiếm được nhiều điểm công, không ai muốn rãnh rỗi, cũng chỉ có nguyên thân suốt ngày lang thang. Hôm nay xin nghỉ bệnh, ngày mai đến trễ, một năm cũng kiếm không được bao nhiêu điểm công việc. Đến cuối năm tự nhiên cũng không thể chia được bao nhiêu lương thực.

Nhưng cũng may nguyên thân đã quen cả ngày lười biếng như vậy. Cho nên khi Cố Xuyên đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy hắn đều không có gì ngạc nhiên, thậm chí cũng không có ý muốn hỏi hắn đi đâu. Dù sao trước đây nguyên thân cũng luôn lang thang khắp nơi.

Đương nhiên, ở thời đại này, người như nguyên thân có thể nói là rất bị người coi thường. Ngay cả trẻ con cũng biết đi cắt cỏ, một thanh niên khỏe mạnh suốt ngày chơi bời lêu lỏng, có thể được yêu thích mới là lạ.

Cho nên không cần lắng nghe, Cố Xuyên cũng biết người sau lưng đang nói gì về mình. Ngoại trừ nói hắn là tên lười biếng, vô dụng, còn nói vợ hắn là một bông hoa tươi cắm trên phân trâu là hắn.

Vương Lệ Lệ, vợ của nguyên thân lúc này cũng đang làm việc ngoài đồng. Chẳng qua thanh niên trí thức trong thành phố được nuông chiều từ bé. Cho dù có ở ngoài đồng cả ngày cũng không làm được một nửa công việc như người nhà nông.

Nhưng Vương Lệ Lệ gả cho nguyên thân thực sự là đáng tiếc. Nguyên thân xuất thân từ gia đình nông dân, nhà Vương Lệ Lệ cũng không tệ. Tổ tiên ba đời đều là công nhân, ba mẹ đều là vợ chồng công nhân. Trên có một anh trai, dưới có một em trai, trong nhà chỉ có một đứa con gái là cô nên rất được cưng chiều, tính tình được nuôi nấng thành hơi ngây thơ. Nếu không cũng không bị chị em tốt lừa gạt, cho nên gả cho tên chơi bời lêu lỏng mọi người đều tránh còn không kịp.

Tuy nhiên, ngoài việc không kiếm được nhiều điểm công và có xuất thân tốt, hai người này còn có một điểm chung đó chính là đều đẹp. Nguyên thân từ nhỏ đã xinh đẹp hơn những đứa trẻ khác trong thôn. Vì vậy không chỉ ba mẹ, ngay cả bà con hàng xóm cũng thích dùng đồ vật trêu chọc hắn. Chẳng qua sau này mặt không xấu đi nhưng tính tình lại xiên vẹo.

Trong số những người bình thường, Vương Lệ Lệ chắc chắn thuộc loại xinh đẹp. Cô có làn da trắng nõn, đôi mắt to và chiếc mũi thẳng. Mặc dù không phải người đẹp tuyệt trần, nhưng cô chắc chắn có thể xứng với hai chữ người đẹp này.

Cố Xuyên đi một đường đến giữa sườn núi mới dừng lại chuẩn bị ăn thứ gì. Thôn Đào Khê dựa vào mấy ngọn núi lớn, trong núi có gà rừng, thỏ, hươu, còn có những động vật có tính công kích mạnh như sói và lợn rừng, nên nhìn chung không ai vào núi. Cho dù có lên núi cũng không dám đi quá sâu, cánh rừng càng rậm rạp thì đồng nghĩa với việc càng có nhiều thứ không biết.


Tuy nhiên, đây là một lợi thế đối với Cố Xuyên. Trước tiên hắn rắc thuốc bột xung quanh, sau đó mới leo lên một cây gần đó và bắt đầu ăn thứ gì đó. Đương nhiên nguyên thân chưa từng ăn nhiều món mặn, hắn cũng không dám lập tức ăn cá và thịt heo. Chỉ có thể ăn nhiều mấy chén cháo kê để thỏa mãn cơn đói, đồng thời mở rộng dạ dày.

Sau khi giải quyết xong cơn đói, còn lại chính là vết thương trên người, chủ yếu là bị đánh vào lưng. Hơn nữa thứ dùng để đánh người không phải là gậy gỗ mà là thanh sắt. Nếu nguyên thân không vùng vẫy chạy trốn, hoặc là bị đưa vào đồn công an, hoặc là thực sự có thể bị người đánh chết.

Cố Xuyên dùng hai chiếc gương mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy tình trạng sau lưng. Sau đó đổ thuốc đỏ lên trên, tiếp theo là rắc thuốc trị thương lên. Cuối cùng còn phải dùng băng gạc quấn lại.

Dù sao nguyên thân là người có tính nóng nảy, không ai sẽ chạy đến nhà xem trên lưng hắn có quấn băng gạc hay không. Về phần cô vợ, ở trước mặt nguyên thân chính là loại con chim cút non, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, sợ nguyên thân một khi tức giận sẽ đánh vợ.

Tuy nhiên, nguyên thân có khốn nạn đến đâu cũng chưa bao giờ đánh vợ. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn không đánh phụ nữ. Trước đây nguyên thân đánh nhau với người khác, kết quả vợ của người đó đến giúp đỡ. Hắn đã đánh cả hai vợ chồng này. Lúc đó có rất nhiều người đến xem.

Sau khi băng bó xong mặc quần áo lại, Cố Xuyên rót cho mình nửa ly nước linh tuyền. Không gian này quả thực là tồn tại để giữ mạng. Bằng không, hai thế giới gần đây hắn không biết mình sẽ sống sót như thế nào.

Tuy nhiên, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, dựa vào mấy ngọn núi lớn như vậy không làm mấy cái bẫy bắt mấy con thú thì thực sự có lỗi với tình yêu của ông trời.

Khi về đến nhà cũng đã gần đến giờ cơm chiều, mà Vương Lệ Lệ cũng mang theo dụng cụ làm nông trở về. Khi nhìn thấy Cố Xuyên, phản ứng đầu tiên là cúi đầu, sau đó lập tức buông dụng cụ xuống, vội vàng vào bếp nấu cơm.


Trong suốt quá trình Cố Xuyên không nói một lời, thậm chí cũng không cử động.

Cuộc sống của hai vợ chồng này thực sự rất khó khăn.

Chỉ trong vòng nửa tiếng, cơm cũng nấu gần xong, cho lá khoai lang đỏ vào nấu với cháo bắp và hai món rau xào nhỏ. Đây là cơm chiều.

"Cô ăn một mình đi. Tôi vừa ăn ở ngoài mới về." Cố Xuyên ngồi trên ngạch cửa bắt chéo chân nói, giống như một ông chủ.

Vương Lệ Lệ cũng không nói gì, cúi đầu tập trung ăn cơm. Thậm chí không thèm nhìn Cố Xuyên một cái.

Sau khi cô ăn xong thì rửa nồi, rửa chén, lau bàn, quét nhà, mang chăn và quần áo phơi bên ngoài vào nhà, có thể nói là rất siêng năng.

"Được rồi, chăn không cần phải phơi mỗi ngày. Vợ của Đinh Tam đã có thai, tính ra ngày bọn họ kết hôn cũng gần với chúng ta. Ông đây không có khả năng yếu hơn Đinh Tam. Cô cẩn thận một chút, đừng để sảy con của ông. Ngày mai xin đội trường nghỉ, chúng ta đi thị trấn khám thử. Tôi cũng không tin, ông có thể yếu hơn thằng hèn nhát Đinh Tam đó." Cố Xuyên chửi rủa, bắt chước giọng điệu nói chuyện của nguyên thân mười trên mười.

Kể ra thì trong nhà sạch sẽ như vậy là nhờ có cô vợ. Trước khi cưới vợ và ra ở riêng, chỗ nguyên thân ở cũng không được sạch như vậy.


Vương Lệ Lệ cứng người, nước mắt gần sắp rơi xuống. Nhưng lại nhớ ra tên chơi bời lêu lỏng này ghét nhất nước mắt của cô. Vì điều này hắn đã nhiều lần nổi giận với cô, nên cô lại kìm nén nước mắt.

"Bị câm à, có miệng để làm gì, không biết nói hả?" Cố Xuyên đỏ mặt tía tai nói. Đừng nói là thương hương tiếc ngọc, chỉ thiếu xem người ta thành kẻ thù giai cấp.

"Tôi biết rồi." Vương Lệ Lệ vâng dạ nói. Cuộc sống như vậy không biết khi nào mới có thể kết thúc. Cô không có dũng cảm chết đi, chỉ có thể chịu đựng, nhịn cho đến khi không nhịn được nữa có lẽ là có thể giải thoát.

"Được rồi, đừng luôn dùng gương mặt ủ rũ đó nhìn tôi. Lát nữa tôi sẽ ra ngoài, buổi tối cũng không về. Cô khóa cửa ở bên trong, ai đến cũng đừng mở." Cố Xuyên đơn giản đứng dậy, vẻ mặt không kiên nhẫn, trông rất hung dữ.

"Tôi biết rồi." Vương Lệ Lệ vẫn nói ba chữ kia. Dù sao cũng không phải lần đầu người này đêm không về ngủ. Chỉ biết đi làm mấy chuyện trộm cắp, không phải đi trộm dưa của đội sản xuất khác thì đi hái trộm bông của người ta. Sau đó chạy lên thị trấn đổi tiền mua đồ ăn.

"Cô đợi ở nhà đi, ngày mai tôi dẫn cô lên thị trấn." Cố Xuyên vẫn là dáng vẻ hung dữ kia. Vốn dĩ Vương Lệ Lệ gả cho nguyên thân là vì bị tính kế. Nếu không gả, chỉ lời bàn tán cũng đủ giế,t chết cô. Còn nguyên thân cưới Vương Lệ Lệ cũng không phải tự nguyện, mà là bị ba mẹ ép cưới. Cuối cùng có cô gái có thể gả cho con trai nhà bọn họ, cũng mặc kệ có công bằng với nhà gái hay không, kết hôn càng sớm càng tốt, không thể làm con trai út độc thân cả đời.

Hai người đều không cam tâm tình nguyện. Nguyên thân lại không phải loại người thương hương tiếc ngọc, có thể tưởng tượng được hai người sẽ sống chung với nhau như thế nào sau khi kết hôn.

Cố Xuyên ra ngoài đi thẳng lên núi. Hắn bỏ thịt đẫm máu gần cạm bẫy, hơn nữa không có bao nhiêu người trong thôn dám lên núi đi săn. Cho nên muốn thu hoạch được mấy con mồi hẳn là tương đối dễ dàng.

Quả nhiên, khi Cố Xuyên đi đến thì trong bẫy đã có một con hươu sao, thân thể bị lưỡi dao sắc bén trong bẫy đâm xuyên qua. Nhưng nó vẫn còn hơi giãy giụa, xem ra không còn sống được bao lâu.


Cố Xuyên sợ thu hút con mồi lớn hơn nữa, đơn giản dùng nỏ bắn một mũi tên vào đầu con hươu sao, nhanh chóng giế,t chết và thu nó vào trong không gian.

Trong đêm Cố Xuyên vội vàng đi đến huyện. Nhưng không phải đến huyện mà là đến thôn Đại Tỉnh bên cạnh huyện. Nơi đó có tiệm chuyên thu mua những thứ quý hiếm như các loại thịt, trứng gà, ngũ cốc. Những người không muốn mạo hiểm tự mình bán ở chợ đen thì có thể bán ở đây. Đương nhiên giá cả chắc chắn không cao bằng việc tự mình bán ra, hơn nữa cũng không có nhiều người biết đến. Nguyên thân sở dĩ có thể biết được cũng là vì hắn có nhiều bạn bè đủ mọi tầng lớp, vô tình biết được có một nơi như vậy.

Chẳng qua trước đây bản thân nguyên thân cũng không đủ ăn, còn phải dựa vào ba mẹ tiếp tế. Cho dù biết có một chỗ như vậy tồn tại cũng không có tác dụng gì.

Máu trên người con hươu sao còn ấm tự nhiên có thể bán được giá cao. Hơn nữa con hươu sao này nặng khoảng 100-120 ký.

"10 hào một ký. Nhưng phải lấy hết máu ra." Người thu mua đồ là một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo do dao chém. Khi nói chuyện trên mặt không có biểu cảm gì.

Thịt heo trên thị trường hiện nay có giá 14 hào 16 một ký. Nhưng chỉ có tiền cũng mua không được, còn phải có phiếu thịt. Cho nên thịt heo ở chợ đen không cần phiếu sẽ đắt hơn một chút. Hương vị thịt của hươu sao chắc chắn không thể so sánh với thịt heo, 10 hào một ký ngược lại khá hợp lý.

Cố Xuyên cũng không mặc cả, trực tiếp nhấc một chân của hươu sao lên nói: "Tôi có thể lấy máu ở đâu?"

Cố Xuyên không chỉ giúp lấy máu, còn giúp lau dọn dấu vết trong sân sạch sẽ. Hắn mất hơn nửa tiếng làm việc này. Con hươu sao này vốn dĩ hơn 100 ký, sau khi cắt hết máu trong cơ thể ra chỉ còn 88 ký.

Nhưng dù vậy hắn cũng có 22 đồng trong tay, 22 đồng ở chỗ này mua được rất nhiều thứ. Chỉ mua bột mì cũng có thể mua được hơn 60 ký, hơn nữa còn là bột mì nguyên chất. Đương nhiên, không có phiếu gạo, ngoại trừ đi chợ đen. Nếu không có nhiều tiền hơn cũng bằng không.

Sau khi cất kỹ tiền, Cố Xuyên lại vội vã về nhà trong đêm, đã bàn ngày mai muốn dẫn vợ đi thị trấn khám bác sĩ. Hắn phải về nhà trước giờ làm việc vào buổi sáng của mọi người mới được.