Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 34: C34: Chương 34




Khi cả nhà ba người lên đường thì Thiết Đản vẫn đang ngủ say trong ngực Tôn thị. Mặc dù đường núi gập ghềnh, ra khỏi thôn không bao lâu thì cậu bé đã tỉnh, mơ màng gọi cha mẹ.

Cố Xuyên dùng một tay ôm chăn đệm, dành ra một tay lấy ra một viên kẹo đậu phộng từ trong túi quần nhét vào miệng con trai: "Cha mẹ dẫn Thiết Đản về nhà mới, chỗ đó có kẹo cha mua. Thiết Đản ngoan, chúng ta đến đó là có thể ăn kẹo, còn có trứng gà nữa."

Cậu bé mím môi, liên tục gật đầu, lông mày nhướng lên, rất vui vẻ.

Lúc này trên đường ngoài cả nhà ba người bọn họ ra thì không có ai khác. Tôn thị nói chuyện tự nhiên không cần kiêng kị.

"Chàng ít mua cho nó mấy thứ này đi. Sau này sẽ có nhiều chỗ để tiêu tiền. Sau khi đến chỗ ở thì nhanh chóng đưa cho thiếp số tiền công còn lại. Từ giờ trở đi, mỗi tháng nhận được tiền phải đưa cho thiếp ngay. Thiếp thấy tiền ở trong tay chàng căn bản là không giữ được." Cuộc sống phải tính toán cẩn thận. Làm gì có ai lãng phí tiền bạc như vậy?

Nhà mình biết chuyện nhà mình, đưa tiền cho vợ giữ, đối phương nhất định sẽ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Nhưng mấu chốt là, không có tiền thì làm sao hắn có lý do lấy đồ trong không gian ra.

"Bởi vì quán rượu mua nguyên liệu nấu ăn nhiều, nên giá rẻ hơn chúng ta mua riêng ngoài đường một chút. Lát nữa anh sẽ đưa tiền công cho nàng, nhưng đồ ăn thì nàng phải đưa tiền cho anh, để anh đi mua." Đến lúc đó hắn cũng có thể lén bỏ thêm vào một chút, như vậy mới có thể đủ ăn.

Người đàn ông nhà mình vẫn luôn là người thành thật, sẽ không giở trò dối trá. Tôn thị tự nhiên sẽ không dễ dàng nghi ngờ, có thể tiêu ít tiền hơn thì ai mà không vui: "Để chàng đi mua đồ ăn cũng được, nhưng đừng mua nhiều, thuê nhà ở thị trấn mãi cũng không được. Chúng ta phải có nhà riêng mới được."

"Nàng cho anh bao nhiêu tiền thì anh chỉ có thể mua được bấy nhiêu thứ. Anh còn có thể tiêu nhiều hơn thế sao?" Cố Xuyên dở khóc dở cười nói. Hắn phải trải qua cuộc sống mà một đồng tiền phải tính kế như vậy, cũng không biết khi nào mới kết thúc.

Khi hai người về đến nơi ở thì đã là nửa đêm, Thiết Đản đã chịu không nổi mà ngủ thiếp đi.

"Anh không có đủ tiền nên chỉ thuê một căn phòng. Nhưng anh đã quét dọn bên trong xong. Bếp lò, nồi xẻng và diêm cũng đã mua. Nếu nấu cơm thì mang ra sân làm là được. Hợp viện này phòng nào cũng cho thuê, những hộ dân khác trên cơ bản cũng giống chúng ta đều phải nhóm lửa ngoài sân để nấu ăn."

"Chàng còn lại bao nhiêu tiền?" Căn phòng này mặc dù thoạt nhìn cũ kỹ nhưng chắc chắn không hề rẻ. Dù có tiêu hết số tiền công còn lại cũng không thể mua được.

Mặc dù rất ít khi lên thị trấn, nhưng Tôn thị vẫn biết giá cơ bản.

"Anh mua mấy thứ này bằng cách mượn tiền một số người làm công ngắn hạn chung trước đó. Tháng sau anh chắc chắn có thể trả lại. Chúng ta cũng không thể vì trong tay không có tiền thì không nấu cơm để ăn." Cố Xuyên cúi đầu nói. Một cái đầu rất to lại nhìn rất đáng thương.


Tôn thị nhìn buồn cười, cô không phải chưa nói gì sao? Nếu muốn mua đồ cần thiết, mượn tiền cũng đã mượn. Nếu không mượn tiền mua những thứ này, bọn họ phải tiêu tiền mua đồ ăn nấu sẵn, như vậy càng chịu thiệt.

"Được rồi, đã khuya rồi, mau ngủ đi. Ngày mai không phải còn đi làm việc cho người ta sao?"

"Chuyện đó.. anh đi cửa hàng vải mua một khúc vải thô màu xanh lam, vừa đủ để may một bộ quần áo cho nàng và Thiết Đản. Anh cất trong tủ, mấy ngày nay nàng có thời gian thì làm quần áo đi." Cố Xuyên lắp bắp nói, rõ ràng là mua đồ cho hai mẹ con, lại làm như mình đã phạm vào sai lầm lớn. Nhưng khi nói ra những lời này, hắn lại không mạnh mẽ nổi, khó thở và cảm thấy chột dạ.

Tôn thị nhìn tới với ánh mắt sắc bén. Hai ngày nay cô giặt quần áo cho Thiết Đản, còn cạo đầu và tắm rửa cho con trai, bản thân cô cũng tắm rửa gội đầu. Bởi vì không có quần áo để thay, cho nên vẫn mặc bộ ban đầu trên người, cô biết như vậy sẽ không sạch sẽ. Nhưng cô cũng không có cách nào khác. Nếu cô thay quần áo mùa đông rồi đi giặt quần áo vừa mặc thì mọi người chắc hẳn đều nghi ngờ rằng cô bị điên.

"Chàng nói thật đi, mượn bao nhiêu tiền, còn lại bao nhiêu tiền?"

"Anh mượn một quan tiền, còn dư một trăm năm mươi đồng."

Tôn thị tát lên cánh tay Cố Xuyên một cái, lại là vị trí quen thuộc.

"Mau đưa tiền cho thiếp, lần này thì bỏ qua. Nếu lần sau đi mượn tiền mà không hỏi ý kiến của thiếp, cậu hai Cố, cậu cứ chờ xem!" Tôn thị tức giận đến mức chống nạnh. Nếu không phải sợ làm phiền đến giấc ngủ của hàng xóm, cô đã mắng người này một trận. Đừng một tháng kiếm được chút tiền đã không biết mình họ gì.

Cố Xuyên xoa chỗ bị đánh, tay cũng thật khỏe. Sau đó mới thành thật lấy số tiền còn lại ra. Cũng may ngày hôm qua hắn đã mua rau củ và trứng gà, còn có kẹo đậu phộng con trai thích ăn. Bằng không, nhìn thái độ bây giờ của vợ hắn, mấy ngày nay trong nhà chỉ sợ là phải dựa vào lương thực cõng đến đây ăn.

"Anh mặc quần áo bằng vải bông, cũng không thể để hai mẹ con nàng mặc quần áo đầy miếng vá được." Cố Xuyên yếu ớt giải thích: "Chỉ một lần này thôi. Từ nay về sau tiền do nàng quản lý."

Quả nhiên giữa vợ chồng là ngươi yếu nàng mạnh, ngươi mạnh nàng yếu. Nhất định là tình cảm của nguyên thân trước đó đang quấy phá. Bằng không, làm sao hắn có thể hèn nhát như vậy? Chỗ nào là cậu hai Cố chứ, rõ ràng là cậu Cố hèn nhát mới đúng.

Tôn thị trừng mắt nhìn chồng mình với ánh mắt sát khí. Nếu cô không biểu hiện tức giận như vậy thì cái đồ ác ôn này còn không lên trời sao?

"Đúng rồi, sao chàng ở nhà không nói gì về hai phần đất? Là định cho người khác thuê sao?"


Cho người ngoài thuê đất chắc chắn tốt hơn là để anh em nhà mình trồng trọt. Dù sao để cho người ngoài trồng trọt nhất định phải tuân theo quy định. Nhưng nếu để anh em nhà mình trồng trọt thì chắc chắn khó tránh khỏi sẽ nhận được tiền thuê ít hơn. Hơn nữa người có thể làm được anh em ruột đều tính toán rõ ràng quá ít. Huống chi người anh trai và hai người em trai của chồng cô đều là người nhặt món hời còn muốn chiếm lợi.

"Hai phần đất đó chúng ta đừng trồng nữa, tìm cơ hội kêu người bán.. kêu người cho thuê." Nhìn sắc mặt vợ sắp thay đổi, Cố Xuyên khéo léo đổi lời. Hôm nay đều sắp chọc vợ tức điên, hai phần đất này tuyệt đối không thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Tôn thị cũng mệt mỏi, xem ra sau này cô phải trông chừng mọi việc trong nhà mới được.

* * *

Mặc dù đã dọn ra ngoài ở, nhưng Cố Xuyên mỗi ngày ăn hai bữa ở quán rượu. Dù sao ngoài việc nấu cơm cho khách hàng, còn có đồ ăn cho vợ chồng chủ quán, bình thường đều là ba người bọn họ ăn chung.

Về phần người phục vụ, mặc dù gã là họ hàng xa của chủ quán. Nhưng ăn sáng xong mới đến, sau khi quán rượu đóng cửa mới chạy về nhà ăn cơm tối.

Sáng sớm, Tôn thị thức dậy thu dọn đồ đạc mới phát hiện chồng mình thực ra đã mua mỡ heo, trứng gà, rau chân vịt, cà rốt, kẹo đậu phộng và đường muối về nhà, không khỏi mắng một câu người đàn ông phá của. Nhưng nhìn gương mặt nhỏ gầy của con trai, cô vẫn làm món rau chân vịt xào trứng gà. Sau đó chiên mấy cái bánh mì, hai chén cháo trong đến mức có thể nhìn tận đáy.

Mua cũng đã mua, nhưng không làm để lâu trong nhà cũng sẽ hư. Đặc biệt là rau chân vịt, nếu hai ngày không ăn sẽ không giữ được.

Trong nhà còn thiếu nợ bên ngoài, Cố Xuyên cũng không dám nói chuyện muốn đưa con trai đi học, tự mình dạy dỗ cũng không thực tế. Dù sao nguyên thân cũng không biết một chữ nào.

Hiện tại hắn có thể làm chính là kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền.

Ban ngày làm đầu bếp vẫn chưa đủ, hắn còn làm nghề mộc, điêu khắc cây trâm rồi bán cho các cửa hàng tạp hóa. Bởi vì đa dạng mới mẻ độc đáo, hắn thực sự có thể kiếm được tám đến chín đồng một ngày.

Mặc dù Tôn thị sợ nghèo, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ để chồng mình phải làm việc vất vả như thế: "Chỉ cần chúng ta tiết kiệm một ít tiền, mỗi tháng một quan tiền là dư dả. Hơn nữa còn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Chàng cũng đừng khắc nhiều trâm như vậy."


Khắc nhiều thứ như vậy trên thanh gỗ, chỉ nhìn thôi đã làm cô hoa mắt. Cô không biết người này sao có thể kiên nhẫn như vậy. Hắn ngồi một chỗ hơn hai tiếng để khắc hai cây trâm.

"Không sao đâu, làm thứ này nhẹ nhàng hơn ra đồng làm việc. Hơn nữa anh cảm thấy mình có năng khiếu trong việc điêu khắc này. Bây giờ đã ra hình dạng rồi, chờ sau này tốc độ nhanh hơn, anh có thể dành dụm tiền đưa con trai chúng ta đi học." Cố Xuyên cười nói. Hắn dễ dàng sao? Vốn dĩ bản thân điêu khắc vừa nhanh vừa đẹp, mười lăm phút là có thể làm ra một cây trâm gỗ. Hơn nữa nó còn tinh xảo hơn cây trâm trên tay rất nhiều. Chẳng qua vì không làm cho người nghi ngờ, hắn chỉ có thể bước một cách chậm rãi đến.

Còn dành dụm tiền đưa con đi học? Ban ngày đã bắt đầu nằm mơ. Nhưng nhìn thấy nửa gương mặt nghiêm túc của chồng cô dưới ánh nến, Tôn thị sờ cây trâm trên đầu, gương mặt hơi nóng lên. Người này không có tiền còn lén lút bí mật khắc cho cô cây trâm. Hơn nữa thực sự làm rất tốt, cho nên tính đến việc làm cây trâm đi bán lấy tiền.

"Vậy cũng đừng quá mệt mỏi." Tôn thị khuyên một câu, lại nói: "Hay là chàng dạy thiếp làm như thế nào. Thiếp ở nhà cũng không có nhiều việc để làm. Thiếp có thể khắc cây trâm."

Trước kia ở quê nhà, cô vừa phải làm ruộng vừa phải lên núi tìm rau dại, hiếm khi có thời gian rãnh. Nhưng ở đây chỉ giặt quần áo và nấu ăn. Thiết Đản rất ngoan, chăm sóc nó cũng không tốn nhiều công sức.

Cố Xuyên buông đồ trong tay xuống, việc điêu khắc này không thể học được trong thời gian ngắn. Cây trâm điêu khắc không đẹp thì tiệm tạp hóa nhất định sẽ không nhận. Đến lúc đó vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí gỗ. Nhưng cũng không phải là không thể làm chuyện gì.

"Nàng dùng đá mài đánh bóng tất cả những chỗ này cho mịn, cũng giúp anh không mất thời gian nữa. Chúng ta cùng nhau làm, kiếm tiền nhanh còn cho con trai đi học."

Việc này đơn giản, không cần kỹ thuật gì, chỉ cần cổ tay khỏe, còn kiên nhẫn là được. Nhưng làm Tôn thị khó hiểu chính là: "Chàng lại nổi điên cái gì vậy? Sạo lại muốn dành dụm tiền cho con trai đi học? Lúc này mới được ăn no đủ, lăn lộn mù quáng cái gì? Nếu có số tiền đó còn không bằng mua một căn nhà trong thị trấn cho con trai. Ít nhất tương lai không cần thuê nhà như chúng ta."

Ai không biết đi học là tốt. Nhưng chỉ có người giàu mới có thể hưởng thụ, bọn họ có cái gì? Ngoại trừ đi làm thuê cho người khác thì có hai phần đất bạc màu ở quê, tiền thuê đất cũng không đủ ăn mười ngày. Người đàn ông này còn muốn làm đến nơi đến chốn, không thể chưa học được bò đã muốn chạy.

"Người ta có, anh cũng muốn Thiết Đản của chúng ta cũng có." Cố Xuyên thản nhiên nói. Hiện tại trong nhà không có tiền, hắn có nói nhiều cũng vô dụng. Nếu có sức khoác lác, còn không bằng kiếm nhiều tiền hơn mới thực tế.

Những lời này không chạm đến trái tim Tôn thị, chỉ có mấy đứa trẻ có thể đi học; nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình là được. Nhưng dù sao tiền cũng nằm trong tay cô, cha Thiết Đản nếu muốn gia đình tan nát, tài sản tiêu tan cũng cho con trai đi học, cô sẽ không đồng ý.

Hoặc có thể nói là vợ chồng nghèo hèn vì không có tiền mà ầm ĩ.

Với sự giúp đỡ của Tôn thị, Cố Xuyên làm cây trâm nhanh hơn trước rất nhiều, một tiếng là có thể làm ra một cây trâm. Sau một thời gian, thời gian làm ra một cây trâm đã giảm đi một nửa, dần dần, mười lăm phút đã có thể làm ra một cây trâm. Hơn nữa còn tinh xảo hơn trước.

Chỉ tính làm cây trâm, một ngày bọn họ có thể kiếm được khoảng một trăm đồng, tức là khoảng ba nghìn đồng một tháng. Dù sao kể từ khi làm cây trâm, bọn họ đã kiếm được hơn mười nghìn đồng trong nửa năm này, cộng thêm tiền công làm đầu bếp ở quán rượu. Dù sao dành dụm được không ít, tiền đồng nhiều không có chỗ cất nên Cố Xuyên cầm đi đổi thành bạc, tổng cộng mười lăm lượng bạc. Tôn thị sống đến tuổi này, trước giờ vẫn chưa thấy qua nhiều bạc như vậy. Những năm được mùa trước đây, sắp có thể mua được một mẫu đất. Bây giờ mua hai mẫu đất cũng được.

"Chúng ta nhờ người hỏi thăm xem có ai muốn bán đất hay không. Thừa dịp hiện tại mùa màng không tốt, nhanh chóng cầm bạc đổi lấy ruộng đất." Tôn thị nhìn bạc trắng bóng kích động nói. Số bạc này có thể mua được hai mẫu đất, nhiều hơn cả gia đình chồng trước khi chưa chia tài sản.


Cố Xuyên vốn muốn thương lượng với vợ, trong nhà đã dành dụm được chút của cải nên chuyển đến một căn nhà lớn hơn. Không nói đến thuê một tứ hợp viện nhỏ*, ít nhất cũng phải có hai phòng.

(*Tứ hợp viện hay còn được gọi là Tứ hợp phòng: Là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện)

Hiện tại bọn họ ở chỉ là một căn nhà phía tây. Bên trong để giường, tủ, ghế, củi gạo dầu muối, nồi xẻng và bếp, còn để gỗ dùng để làm cây trâm. Ngay cả chỗ đứng cũng không có, thoạt nhìn làm cho người cảm thấy sốt ruột. Đặc biệt là khi thời tiết dần trở nên nóng hơn, mỗi lần tắm rửa đều phải dọn một số đồ đạc trong nhà ra ngoài. Bằng không sẽ không có chỗ để thau tắm.

"Hai năm qua mùa màng vẫn luôn không tốt, năm nay mùa màng cũng chưa chắc sẽ tốt, không cần phải vội vàng mua đất. Thiết Đản của chúng ta cũng lớn, ngủ chung giường với vợ chồng chúng ta mãi cũng không tốt. Anh đang nghĩ hay là tìm một căn nhà khác. Dù không thuê hai phòng cũng phải tìm một căn nhà lớn hơn. Ít nhất có thể đặt hai chiếc giường, không thể để con trai ngủ chung với chúng ta nữa." Cố Xuyên thăm dò nói.

Đôi khi mối quan hệ vợ chồng giống như đánh giặc, đều phải động não. Bằng không sẽ chọc vợ tức giận, cánh tay của hắn lại bị ăn tát. Sau đó phải nói với hắn điều gì ngay sau đó. Nhưng cô nói cũng có lý, bàn về miệng lưỡi thì hắn thực sự nói không lại.

"Vậy chàng tìm thử xem." Tôn thị đỏ mặt nói. Cô vốn dĩ chỉ mới hai mươi tuổi. Trước đây luôn phải làm việc ngoài đồng, nên làn da rám nắng. Hơn nữa cô cũng không chú ý vệ sinh, không có thời gian chăm sóc bản thân. Không những tóc tai bù xù, quần áo mặc trên người cũng trông luộm thuộm.

Nhưng kể từ khi lên thị trấn, không cần phải làm ruộng, làn da cũng dần trắng lên, người cũng thích sạch sẽ. Tóc tai chải gọn gàng dùng cây trâm cài lên. Quần áo mặc trên người dù đều là vải thô, nhưng có ba bộ để thay đổi mặc, cả người đẹp hơn nhiều so với lúc chưa lấy chồng.

Đương nhiên, mặc kệ là gội đầu tắm rửa đều dùng bồ kết, hay là cây trâm gỗ trên tóc, hay là vải dùng để may đồ mới, tất cả đều là chồng cô làm ra. Bồ kết, cây trâm gỗ thì thôi, một cái không đáng bao nhiêu tiền, có thể trừ tiền đồ ăn ra. Một cái là chồng cô tự mình làm, ngoại trừ cái đầu tiên mất nhiều thời gian hơn, những cái sau đã không cần mất nhiều thời gian.

Nhưng mấy khúc vải để làm quần áo là do chồng cô lén nhận công việc, làm một món đồ trang trí cá rồng vàng chiêu tài cho Vương viên ngoại trong thị trấn. Vì làm giấu cô, nên vật trang trí cuối cùng giao cho Vương viên ngoại cô cũng chưa thấy qua. Nhưng trước đó dùng vật liệu gỗ bình thường làm thử thì cô đã thấy, tổng cộng có tám cái, tất cả đều được tạo thành hình dạng. Từ thô đến tinh xảo, trên chiếc đuôi cá xinh đẹp có vô số vảy. Cô cũng không biết người này âm thầm đã bỏ ra bao công sức chỉ vì mua mấy khúc vải cho cô.

Lúc sinh Thiết Đản đau như vậy Tôn thị không khóc. Lúc cắm đầu ngã quỵ ngoài ruộng cô không khóc. Lúc đói đến mức trộm rau dại ăn trong nhà vệ sinh cô cũng không khóc. Nhưng khi nhìn thấy vật liệu gỗ chất thành đống trong góc, cô lại gào khóc.

Trên mặt đầy nước mắt và nước mũi, cô không nỡ dùng ống tay áo lau đi. Vải này là do chồng cô không biết làm việc vất vả bao lâu mới mua cho cô. Cô chỉ có thể dùng mu bàn tay lau hết lần này đến lần khác, lau đến khi mặt đều cảm thấy đau.

Đời này có một người như vậy, cho dù cô có chết ngay lập tức, cho dù có xuống mười tám tầng địa ngục như người già nói thì cô đều cảm thấy đáng giá.

Tuy nhiên, bọn họ đã ở thị trấn hơn nửa năm, hai người chung chăn gối nhưng không làm qua chuyện đó. Bây giờ xem ra, chắc chắn là do chồng cô cảm thấy con đã lớn nên ngại làm. Dù sao cả nhà ba người ngủ trên một chiếc giường nhỏ như vậy.

Bây giờ kiến được chút bạc, việc đầu tiên là đôi mắt trông mong nói với cô rằng đổi nhà ở, Thiết Đản đã lớn, không thể ngủ chung giường với bọn họ.

Nghĩ đi nghĩ lại chắc đã nhịn lâu lắm rồi, cũng không biết học được thói xấu này từ đâu, nói cho cô sớm thì mọi chuyện đã kết thúc.