Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 24: C24: Chương 24




[Thịt Chua Ngọt: Đây có thể coi là một hình mẫu truyền cảm hứng, có tài năng, giàu có và xinh đẹp. Giống như nam chính trong phim thần tượng.]

[Hoa Thủy Tiên: Cậu Cố kiếp trước chắc chắn đã giải cứu dải Ngân Hà mới có được đứa con trai như vậy, thực sự làm cho hắn nở mày nở mặt. Bé Cố chủ yếu là rất đẹp trai, với sắc đẹp này có thể trực tiếp ra mắt khán giả.]

[Chuông Đền Trên Núi: Ba mẹ đẹp thì sinh con ra có thể xấu sao? Nhưng hiện tại Trạng nguyên thi đại học đều biết cách ăn mặc như vậy sao? ]

[Bậc Thầy Điều Hòa: Không cần phải nói, nhất định là ba mẹ chọn cho. Bạch Tình là diễn viên, tất nhiên biết cách ăn mặc hơn người bình thường. Cậu Cố cũng rất điệu đà, suốt ngày ăn diện như một tín đồ thời trang, muốn chọn quần áo cho con trai còn không phải chỉ trong vài phút.]

[Tôi Thích Hoa Sầu Riêng: Trọng điểm là mặc đẹp sao? Trọng điểm là giá tiền được chứ? Tôi đã nhìn thấy chiếc áo thun mà bé Cố mặc trên tạp chí. Một chiếc có giá 80.000 tệ, rõ ràng quần và giày cũng không hề rẻ.]

[Pudding Nhỏ: Buồn cười, người ta là người có 368 triệu muốn thừa kế. Chẳng lẽ còn mặc hàng vỉa hè sao? ]

[Bậc Thầy Mì Ăn Liền: Lũ nhà giàu khốn nạn! Tôi không ghen tị với vẻ ngoài đẹp trai của người ta, cũng không ghen tị với việc người ta là Trạng nguyên thành phố. Nhưng tôi cũng muốn thừa kế 368 triệu.]

[Viên Kẹo Thứ 368: Lầu trên hãy bình tĩnh. Cậu Cố ngoài việc là một dân chơi nổi tiếng, năng lực phá của cũng rõ như ban ngày. Ai biết hai năm sau, 368 triệu hôm nay có thể còn lại số lẻ hay không. Mấy năm nữa, khi Trạng nguyên tốt nghiệp, có lẽ tất cả tài sản đều là âm. Đến lúc đó còn phải đi làm để trả nợ cho ba.].

||||| Truyện đề cử: Nghiện Em Cả Đời |||||

[Ông Đây Có Tiền: Tôi cũng được coi là người trong ngành, cậu Cố mấy năm nay đã thay đổi hoàn toàn. Hơn nữa, năm đó ông Cố không chỉ để lại công ty cho cậu Cố, còn có nhà ở và cửa hàng. Chỉ tính tiền thuê nhà mỗi năm cũng hơn chục triệu. Cho nên lầu trên thực sự không cần phải lo lắng cho người ta.]


[Quý Phi Nương Nương: Quả nhiên, nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của bổn cung. Không biết bé Hiên Hiên có thể đón nhận chị gái lớn hơn cậu hai tuổi hay không? ]

[Tam Thánh Mẫu: Lầu trên bình tĩnh một chút. Cô là muốn làm bạn gái của bé Hiên Hiên hay là muốn làm mẹ kế của cậu ấy? ]

[Dũng Sĩ 001: Nhắc mới nhớ, cậu Cố có thể coi là kim cương vương lão ngũ*. Chẳng qua hơi lớn tuổi.]

(*Kim cương vương lão ngũ: Cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông trẻ xuất sắc, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt)

[Ngoại Hình Là Công Lý: Lớn tuổi thì sao? Người ta 40 tuổi mà mặt đẹp hơn người 20 tuổi. Mùa đông năm nay mưa gió làm tôi rất lo lắng. Đó mới là trọng điểm.]

Các bình luận của cư dân mạng nhanh chóng lan truyền. Nhưng hầu hết chủ đề xoay quanh hai cha con Cố Xuyên và Cố Hiên. Bạch Tình không được nhắc đến nhiều, còn Lưu Huy và con gái Tiểu Hải Loa của bọn họ cũng trên cơ bản không có nhắc đến.

Rõ ràng, cuộc sống của hai cha con người ta sống tốt hơn ba người nhà Bạch Tình rất nhiều. Dù sao bọn họ có tài sản mấy trăm triệu, Cố Hiên lại là Trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học, là người thừa kế. Ngược lại, cuộc sống của Bạch Tình và Lưu Huy trong giới giải trí không hề dễ dàng. Một người dù đã nổi tiếng, nhưng cũng hết thời. Một người dù cũng có nguồn lực dồi dào, nhưng không có duyên với khán giả. Mấy năm nay chỉ quanh quẩn ở tuyến ba.

* * *

Bảng xếp hạng toàn tỉnh cũng được công bố vào sáng hôm sau. Nhưng lần này không phải Trạng nguyên mà là Thám hoa, hạng ba, xếp hạng rất tốt. Trường học và thành phố lại bổ sung thêm một phần thưởng nữa.


"Con thu dọn đồ đạc đi, trong thời gian này chúng ta sẽ không ở đây nữa." Cố Xuyên vội vàng nói, con trai muốn ăn bánh bao súp ở tiệm bánh bao thành nam. Nhưng cửa hàng đó không giao ra bên ngoài. Dù sao hắn cũng rãnh rỗi không có việc gì, nên trực tiếp lái xe đi mua. Nhưng khi hắn vừa đến cổng khu dân cư đã bị phóng viên chặn lại, vừa chụp ảnh vừa phỏng vấn. Thực sự làm người phiền lòng.

"Có phóng viên à?" Cậu biết bình thường Trạng nguyên thành phố sẽ có đài truyền hình hoặc nhà báo đến phỏng vấn. Nhưng cũng không điên cuồng đến mức chặn xe ở cửa khu dân cư chứ?

"Không phải sao? Đông đúc có hơn hai mươi người. Hơn nữa ba nhìn thấy đều là phóng viên giải trí, nhất định là muốn lôi chuyện cũ ra hỏi." Cố Xuyên bực bội xoa trán. Hiện tại mới chỉ là bắt đầu. Nếu hắn nhớ không lầm, Lưu Huy rất nhanh sẽ đưa con đi tham gia chương trình cha con. Nó không chỉ gây được tiếng vang lớn, còn làm cho hai cha con bọn họ lại được bàn tán trên mạng.

Lưu Huy thông qua chương trình cha con từ tuyến ba nhảy lên tuyến hai. Sau đó Bạch Tình cũng dẫn con lên chương trình, lần nữa nổi tiếng. Hai vợ chồng xem như nếm được vị ngọt, thỉnh thoảng khoe con, khoe tình cảm. Thậm chí còn giẫm lên người chồng cũ là hắn và con trai Cố Hiên.

"Được, con đi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta lập tức rời đi." Thực ra Cố Hiên cũng rất phiền với những việc này. Bọn họ không phải nghệ sĩ, sao phải bị phóng viên truy đuổi chặn đường? Hơn nữa, hết lần này đến lần khác xé ra vết sẹo của người khác rất thú vị sao?

Những người sống trong khu dân cư này không giàu có thì cũng quyền quý, công tác an ninh làm rất tốt, phóng viên muốn vào rất khó. Hơn nữa bên trong có rất nhiều xe chạy ra, bọn họ cũng không dám ngăn cản.

Sở dĩ Cố Xuyên bị cản lại là bởi vì trước đây nguyên thân quá phô trương, mấy chiếc xe hắn sở hữu đều công khai. Không chỉ phóng viên giải trí đều biết, còn rất dễ nhận ra.

Hai năm nay Cố Xuyên đầu tư không ít bất động sản, nhưng thực sự không mua thêm chiếc xe nào. Cho nên vẫn chạy chiếc xe trước đây, chẳng trách vừa chạy đến cửa đã lập tức bị bao vây.

"A lô, Dương, lát nữa lái xe của cậu đến đón anh nha!"


"Sao vậy, anh bị phóng viên vây quanh hả? Dù sao cũng không phải chuyện gì xấu. Nếu anh bình tĩnh tiếp nhận cuộc phỏng vấn thì không phải xong sao? Nhân tiện có thể khen ngợi con trai mình trước mặt nhân dân cả nước." Người ta đều khoe tình cảm, khoe giàu. Nhưng người bạn này của y không đi theo con đường bình thường, thỉnh thoảng khoe con trai với y. Phải biết rằng, con trai của y mới vào tiểu học. Làm sao có thể so sánh với Cố Hiên có thể thi được Trạng nguyên thành phố, có thể phát triển phần mềm, có thể đầu tư, có thể nấu ăn chứ? Thật không nói lý mà!

"Anh không phải sợ bọn họ không dứt sao? Hơn nữa, con trai anh vẫn là học sinh, cũng không có ý định tiến vào giới giải trí, làm phô trương như vậy làm gì? Đến lúc đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường và kết bạn của nó." Cố Xuyên nhìn ra những chuyện này rất rõ ràng. Ông lớn tương lai chỉ có chút thời gian rãnh rỗi trong khoảng thời gian này. Khi vào đại học sẽ giống như trước đây, suốt ngày bận rộn như con quay. Sao có sức quan tâm đ ến những thứ này? Biển sao mênh mông mới là mục tiêu của người ta.

"Được, được, được, anh đợi một lát. Em tới ngay." Không phải qua đón người sao? Không có chuyện gì lớn cả.

Vương Dương là người bạn mới quen của Cố Xuyên hai năm nay, là con trai của ông chủ than đá. Nhưng mới đến thành phố A mấy năm nay, trước đây chưa từng tiếp xúc với nguyên thân.

Kể ra thì hai bọn họ có rất ít sở thích chung, nhưng có một điểm rất giống là tiêu tiền phóng khoáng, nên tiêu tiền thì tuyệt đối tiêu, cũng không tiết kiệm chút nào; nói mua nhà là mua mấy căn một lúc, nói muốn xây khu du lịch thôn dã, trong một năm đã đầu tư 20 triệu.

Tất nhiên, người giàu ở thành phố A có rất nhiều. Nhưng người giàu không phải bậc cha chú thì chính là bạn cùng lứa đã nắm quyền kiểm soát công ty. Phần lớn tiền của họ đều bị nhốt trong công ty hoặc đầu tư vào thị trường. Loại người giống như hai bọn họ trong tay có mấy trăm triệu tùy tiện tiêu thực sự là không có mấy người.

Vương Dương trước giờ đều sẵn sàng chi tiền. Ba y cũng chỉ có một đứa con trai là y, nên trước nay đối với y đều rất hào phóng. Y có bảy tám chiếc xe đứng tên mình, mỗi chiếc đều có giá mấy triệu. Nếu y muốn đón bạn thân ra khỏi vòng vây phóng viên, tự nhiên phải lái chiếc xe đắt nhất, càng làm như vậy bọn họ mới càng không dám chặn xe.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Hai cha con đã thu dọn đồ đạc xong chưa?" Vương Dương đến nhà họ Cố đã rất quen thuộc. Người bạn này của y có lẽ trước đây chơi quá điên cuồng. Về phần hoàn toàn thay đổi, sau khi ăn năn hối lỗi thì từ cực đoan này đến cực đoan khác. Quá dè dặt, không chỉ không đến những hộp đêm, cũng không liên lạc với đám bạn nhậu cũ, sở thích biến thành tập thể hình, học tập và những cách lạ để khen ngợi con trai.

Sự trái ngược nhau thực sự rất lớn. Ngay cả đánh giá trong giới cũng tốt hơn rất nhiều. Dù sao người ăn năn hối lỗi quý hơn vàng.

"Hành lý của cháu đã ở đây. Nhưng ba cháu vẫn đang thu dọn trên lầu." Cố Hiên chỉ vào hai chiếc túi du lịch trên sàn nhà. Cậu chỉ lấy mấy bộ quần áo để thay, rồi lấy chiếc máy tính quý giá của mình là được. Nhưng đồ đạc của ba cậu hình như hơi nhiều.

"Chú lên lầu xem thử."


Ôi, không nhìn thì không biết, vừa thấy đã bị sốc.

Sửa rửa mặt, không chỉ kem dưỡng da, một người đàn ông trưởng thành lại còn mang mặt nạ; vẫn chưa hết, trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da, chì kẻ lông mày, dao cạo râu, son môi, giấy thấm dầu, kem chống nắng. Thậm chí có cả kem dưỡng da tay.

"Không phải chứ, đang là mùa hè, anh mang kem dưỡng da tay làm gì?" Có bệnh hả?

"Mùa hè thì không thể mang theo kem dưỡng da tay sao? Tay anh rất dễ bị khô. Tất nhiên phải mang kem dưỡng da tay theo bên mình. Con người phải sống đẹp đẽ một chút. Bằng không có một đống thời gian làm gì?" Cố Xuyên ngay từ đầu cũng không để ý như vậy. Sau đó xem nhiều trên mạng, bao gồm hướng dẫn cách ăn mặc, hướng dẫn chăm sóc da, hướng dẫn trang điểm. Là một người đàn ông xinh đẹp của thế kỷ mới, hắn có tiền và ngoại hình, chủ yếu là có thời gian. Bản thân ăn diện một chút thì có làm sao?

"Được, được, được. Em không nói nữa, vẫn là anh giỏi nhất." Vương Dương thuận tay cầm một chai nhỏ lên, toàn là tiếng nước ngoài, y không biết một chữ. Thời buổi này không học mấy ngôn ngữ thì không thể chăm sóc da.

"Nếu anh thực sự rãnh rỗi không có việc gì thì nghĩ ra nhiều ý tưởng cho khu du lịch thôn dã của chúng ta đi. Bằng không thì nghĩ đến đầu tư những dự án khác, đừng lúc nào cũng chăm chút cho gương mặt." Vương Dương vẫn không nhịn được. Nếu anh là nghệ sĩ, yêu quý gương mặt của mình là điều hợp lý. Nhưng một quý ông tỷ phú không dựa vào gương mặt kiếm cơm, không muốn kiếm tiền, cũng không muốn tận hưởng cuộc sống, không có việc gì chăm sóc da hay trang điểm làm gì?

"Vẫn đừng, đợi kết thúc bữa tiệc tri ân thầy cô, anh sẽ theo con trai đi thủ đô. Đến lúc đó rồi tính sau."

"Đừng đến lúc lại tính, thủ đô là tấc đất tấc vàng. Anh không nghĩ mua thêm cho con trai mấy căn nhà ở đó sao?" Theo lời ba y nói, bây giờ ông càng kiếm được nhiều thì tương lai y có thể tiêu xài được nhiều.

"Anh không có ý đó." Cố Xuyên từ chối dứt khoát. Hắn còn chờ ôm đùi con trai, dẫn hắn khoe khoang và bay đây, vị trí này cũng không thể đảo ngược.

Vương Dương trợn mắt, thật sự khâm phục. Nếu y giống Cố Xuyên, trong đầu có nhiều ý tưởng hay như vậy. Y nhất định sẽ lấy ra áp dụng vào thực hành. Sau đó trở nên nổi tiếng, làm cho những người chê cười sau lưng đều tự vả miệng.

Đáng tiếc, Cố Xuyên không phải y, ngoài việc xây dựng khu du lịch thôn dã làm ăn phát đạt thì không chịu đầu tư vào mặt khác. Thực sự là lãng phí tài nguyên.​