Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 60: C60: Đừng nghĩ tới việc trở về




Những thứ bùa chú hắn vẽ kia tôi chưa thấy bao giờ, có điều, sau khi hắn vẽ xong mấy cái bùa chú này, cả người Chu Tam dường như tê liệt ngồi bịch xuống đất

“Đông”

Tôi ôm con gà trống khom người, người phụ nữ. đó cũng cứng ngắc cúi xuống, không ngờ tôi cúi xuống quá nhanh, khi ngẩng đầu lên thì người phụ nữ đó vừa vặn cũng đang cúi xuống, cứ như vậy liền đụng nhau một cái, chỉ nghe “binh” một tiếng, đầu cô gái kia liền bị

đụng rơi trực tiếp xuống đất.

Tôi bị dọa tới ngã nhào xuống, càng không ngờ tới chính là sau khi xảy ra sự việc này, Chu Tam cũng không có hốt hoảng lắm, tôi phát hiện ánh mắt hân luôn đặt ở trên cố tay của người phụ nữ đó.

Ở trên cổ tay cô ta, sợi dây đỏ đó dường như. không có bất kỳ thay đối gì, vẫn lắng lặng nẫm yên trên cổ tay cô ta.


Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy sợi dây đỏ đó trên cổ tay cô ta, tôi lại cảm thấy một tia may mắn, cho dù người phụ nữ trước mặt đã không còn đầu.

Không có máu huyết chảy ra, đoạn đứt gãy trên cổ người phụ nữ đó, nhìn giống như một cành cây khô bị bẻ gấy, trừ một ít đồ vật đen đen không rõ là máu thịt hay xương cốt dính ở trên đó ra thì còn lại không có thay đối gì đặc biệt.

"Tí tách!"

Dường như có âm thanh mồ hôi rơi tí tách xuống đất vang lên, Chu Tam nhọc nhẫn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Đưa vào động phòng!"

“Rào rào”

Bốn chữ đưa vào động phòng vừa dứt, vẻ mặt băng sương lạnh lẽo của hai lão già ở trên cao đường kia dường như đã đạt tới một mức độ nhất định, trực tiếp vỡ vụn hết.

Bất thình lình vỡ vụn như vậy lại dọa tôi lần nữa, nhưng Chu Tam ở bên kia, ngược lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Người phụ nữ trước mặt tôi, thân thể cũng vỡ vụn luôn, một tiếng đưa vào động phòng ấy, khiến cho mọi người ở bốn phía bắt đầu xuất hiện vết rách trên người, sau đó liền rào rào rơi xuống đất, tất cả đều vỡ vụn.

Tôi không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, nhưng sương mù xung quanh càng lúc càng dày.

“Được rồi, đem gà trống ôm tới đây.”


Chu Tam một bên từ dưới đất ngọ nguậy đứng dậy, một bên nhẹ giọng nói.

Tôi hiện giờ không thể biết được tiếp theo nên làm cái gì, hoàn toàn là dựa vào lời nói của Chu Tam mà làm, hắn phân phó như thế nào thì tôi làm như vậy.

Trong sương mù, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, bao gồm cả những nơi mà mấy người đó vừa tan vỡ, giống như có hư ảnh hiện lên, nhưng chiếc quan tài màu đỏ máu trước mặt chúng tôi, ngoài dự đoán lại hiện ra rất rõ ràng.

Chu Tam đẩy nắp quan tài gỗ ra một chút, mượn ánh trắng yếu ớt, tôi tựa hồ thấy được thi thể khô héo bên trong.

"Trái tim hơi chững một nhịp, mặc dù trong lòng đang gió nổi mây vần, nhưng sắc mặt cũng coi như là bình tĩnh.

Phản ứng của tôi dường như khiến Chu Tam cảm thấy hơi bất ngờ, tên này đem chiếc dù đen bỏ vào trong quan tài gỗ trước, sau đó tiếp lấy con gà trống trong tay tôi, trực tiếp đặt vào, rồi đậy nắp lại, đóng đinh, động tác liền mạch dứt khoát.


Cho đến khi Chu Tam lau những phù văn trên quan tài gỗ kia đi, hẳn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nói: “Thiếu chút nữa, nếu như khi nãy cậu làm đứt sợi dây đỏ kia, xem như hôm nay chúng ta đừng nghĩ tới việc trở về nữa."

Hắn nói như vậy, tôi có chút nghĩ lại mà sợ, nhìn lại phương hướng vừa đứng ban nãy, đầu của người phụ nữ bị tôi đụng phải trực tiếp rơi xuống đất, nhưng hiện tại xem ra dường như đã tốt hơn, hết thảy đều đã trôi qua.

"Vậy làm sao có thể trách tôi được, đến bây giờ ôi vẫn không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, để cho tôi ôm một con gà trống to cùng với một người phụ nữ không biết là người hay quỷ bái đường, nếu anh nói sớm một chút tôi nhất định sẽ không tới.”

Chu Tam liếc tôi một cái rồi nói: “Tôi đương nhiên biết cậu sẽ không tới, cho nên mới làm như vậy, hắc hắc, cậu yên tâm, bây giờ chuyện đã thành, khi trở về thì kim thạch kia chúng ta chia đều”

Chu Tam cười một tiếng, chòm râu cá trê trên mặt hẳn lập tức vểnh lên, một bộ trang nghiêm không biết xấu hổ là gì.

Tôi nhìn điệu bộ của hắn, mặc dù trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng hiện tại cũng không có cách nào có thể gây chuyện với hẳn, tôi tự nói với chính mình, nếu như sau này còn đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Chu Tam, thì tôi chính là chó.