Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 49: C49: Mất đi thần trí




Tôi vỗ nhẹ vào vả vai gầy yếu của Cát Uyển Nhi, trong lòng không khỏi có chứt đau lòng.

“Con bé ngốc này, anh không phải đã trở lại rồi sao?"

Thật khó để kháng cự lại mỹ nhân, huống chỉ còn là một đóa hoa mới chớm nở. Cái mạng này của tôi nói không chừng là được lão Cát hốt trở về, người thân của tôi sao lại không phải là cô ấy chứ.

Xoa xoa cái đầu nhỏ của Cát Uyển Nhi, cô ấy mới an lòng quay về phòng.

Một đêm yên bình qua đi. Sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vặn cái cổ nhức mỏi, tôi lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là Từ Phượng gọi đến. Lúc này gọi cho tôi là có chuyện gì vậy.

Tôi mang theo nghỉ vấn bắt máy, không ngờ điện thoại vừa thông tiếng Từ Phượng la khóc liền từ đầu dây bên kia truyền tới.


“Trần Tùng, em đang ở đâu, cứu chị với!"

Giọng nói của Từ Phượng có chút nghẹn ngào Lòng tôi lộp bộp một tiếng, không xong rồi, vì chuyện nhà và Mạnh Nhiên, tôi suýt chút nữa đã quên Từ phượng cũng có dây dưa với cái quan tài cổ trên sông Hồng Hà. Ban đầu bởi vì Từ Phượng cùng tôi về lại trong thôn. Khoảng cách quá xa nên thứ kia không thể nào ảnh hưởng đến sóng não của Từ Phượng, Từ Phương tự nhiên cũng sẽ không gặp ác mộng

Nhưng giờ đây Từ Phượng đã quay vẽ, bởi vì sự tình của Mạnh Nhiên cùng Cát Uyển Nhị, trong nhất thời tôi thế mà đem Từ Phượng quãng ra đằng sau đầu

Trước đó đã bị câu hồn đoạt phách năm lần, nếu thêm lần nữa, Từ Phượng e rằng sẽ mất đi thần trí. Nhưng vừa rồi còn có thể kêu cứu với tôi, hẳn là ác mộng thứ sáu kia vẫn còn chưa đến.

Cô ấy gọi điện cho tôi, chỉ có thể giải thích là cô ấy mới đụng phải chuyện này, và chỉ tôi mới có thể giúp cô ấy

Tôi cầm điện thoại, đánh thức Cát Uyến Nhi còn đang trong giấc mộng, mang theo cô ấy hùng hùng hổ hổ chạy đến chung cư Từ Phượng ở.


Vừa đến dưới lầu chung cư tôi đã nhận ra một khí tức không giống bình thường. Âm khí trong tòa nhà so với lần trước mạnh hơn không ít

“Chờ lát nữa đi vào, nhớ cố gắng hết sức nắm lấy anh”

Đêm qua còn thừa một cành liễu, hiện tại đã bị tôi nắm lấy trong tay

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhưng khi bước vào tòa nhà, cái lạnh thấu xương lập tức quét tới. Sắc mặt tôi khẽ biến, âm khí dày đặc như vậy tuyệt đối không phải thứ do quỷ hồn bình thường có thể làm ra.

“Ở.. ở lầu hai!”

Cát Uyển Nhi đang níu lấy áo tôi đột nhiên thì thầm một câu, khuôn mặt nhỏ đã bị dọa đến xanh mét. Lời nói trong miệng của cô ấy truyền đến càng làm người ta không tin nổi, chẳng lẽ Cát Uyển Nhi có thể nhìn thấy những thứ kia?

Phải biết rắng chính tôi đây, chỉ khi nào đối phương đứng ngay trước mặt, tôi mới có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó, thậm chí có thể nhìn thấy nó. Nhưng hôm nay Cát Uyển Nhi chỉ dựa vào âm khí bốn phía mà lại có thể lập tức biết rõ ràng đối phương đang ở đâu.

Tôi quay đầu lại nhìn Cát Uyển Nhi với một ánh mắt khó tin, khuôn mặt nhỏ xinh xắn của người đằng sau tràn ngập sự sợ hãi

“Anh Tùng, anh nhanh lên đi, em phát hiện nó đã vào trong nhà Từ Phượng rồi."