Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 31: C31: Nhanh chóng đóng cửa lại




Vừa bước vào trong sân, một cơn gió lạnh thối qua mặt tôi, tôi gấp gáp lôi kéo tay của Cát Uyển Nhi, một tay khác che chắn phía trước.

Gió thổi qua rất nhanh, tôi mở to mắt nhìn xung quanh, vẫn không có gì như cũ.

Cát Uyển Nhi cũng không bảo là sợ, dù sao cũng đã đi ra ngoài, không bằng đi xem cha cùng ông nội một chút? Nghĩ như vậy, tôi liền dẫn Cát Uyển Nhi bước ra khỏi cửa sân.

Nhà họ Lý cách nhà chúng tôi cũng không xa, khoảng trăm mét, xa xa đã nhìn thấy nhà Lý Lão Đầu không sáng đèn, bên ngoài cũng rất tĩnh lặng.

Chúng tôi bước nhanh về phía trước, lúc đi tới cổng, nhìn thấy tấm gỗ mà ông nội lấy đập lên người chúng tôi lúc trước dựng ở trước cửa.

Thứ đó bỗng nhiên lọt vào mắt, lập tức làm tôi giật cả mình. Lúc này tấm gỗ đó vẫn là hình dạng cũ, nhưng bị phóng đại lên mấy lần. Giống như một tấm bia mộ dựng đứng.


Tôi nuốt một ngụm nước bọt, vòng qua tấm gỗ đi về phía trước, chỉ vừa mới gõ cửa, đã nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau.

“Ông nội, cháu là Trần Tùng đây, mau mở cửa” Tôi nhanh chóng kêu to lên.

Thế nhưng tiếng đánh nhau bên trong vẫn vang lên không ngừng, cũng không có ai để ý đến tôi. Tôi quay đầu nhìn Cát Uyển Nhi, gương mặt cô ấy đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không mở miệng.

Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi ra hiệu Cát Uyển Nhi lùi lại, bước lên một bước đạp bay cánh cửa. Trong nháy mắt có một thứ đen sì bay tới, tôi không kịp tránh nữa, trực tiếp bị va vào mũi.

Đau tới mức tôi suýt nữa ch ảy nước mắt ròng ròng, vật kia cũng bị bẳn trở về, ngay sau đó một thanh kiếm được cảm ngay trước mặt của tôi, đem tôi cùng Cát Uyển Nhi vừa mới bước lên tách ra. Chí𝑛h chủ, 𝒓ủ bạ𝑛 đọc chu𝑛g — T𝒓𝗨 mT𝒓uyệ𝑛.v𝑛 —

“Ông nội, cháu là tiểu Tùng đây” Tôi thở hổn hển nói.

Nhưng ông làm gì có thời gian mắng tôi nữa, sắc mặt ông có chút không dễ nhìn, lại đuổi sát tới cái thứ đen sì khi nấy.

Cha tôi bỗng nhiên nhảy tới bên cạnh tôi, mở miệng nói: “Nhanh chóng đóng cửa lại”

Sau cũng lập tức nhảy vào hỗ trợ ông nội, lúc này tôi mới nhìn rõ, cái thứ đen dì đó, chính là một cục thịt. Được tạo thành bởi vô số anh linh, từ mặt ngoài có thể nhìn thấy, đều là con mắt to tròn của anh linh, hết xanh lại đỏ.


Lông tơ toàn thân tôi lập tức dựng đứng, tay của Cát Uyển Nhi còn run tẩy hơn.

Cũng không biết vì sao, sau khi tôi đi vào, thứ đó thay đổi bộ dạng đi loạn linh tinh ban nấy, con ngươi giống như đang cười, bay thẳng về phía tôi.

Đồng thời con nghe thấy tiếng cười khoái chí, tôi nhanh chóng dùng hai tay bắt được thứ đó, dùng sức đẩy thứ kia ra ngoài. Cảm giác trên tay giống như dùng tay chạm vào mả, xốp dính lại trơn trượt, lại nhơ nhớp khiến người ta buồn nôn.

Không biết kéo dài bao lâu. Cảm giác mệt mỏi trong thân thể tôi truyền tới, hai tay đã sớm không còn sức lực. Ông nội cùng cha vẫn luôn ở phía sau thứ đó khống chế nó, nhưng vấn đề là tôi vô dụng.

Chỉ cảm thấy cục thịt đó giống như bị bóp nát, không còn trong tay của tôi, cục thịt toàn là mắt kia biến mất trong tay của tôi. Ngược lại xung quanh tôi lại có rất nhiều anh linh đang vây lại, hình dạng nào cũng có, hoàn toàn che thấy ánh mắt của tôi.

"Tiểu Tùng.”

“Anh Trần Tùng”


Bên tại vẫn còn văng vắng tiếng gọi của bọn họ, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhúc nhích, đầu tôi sớm đã dừng hoạt động, chỉ biết vươn tay quơ loạn bốn phía, dưới chân còn dùng sức chạy, thế nhưng những vẫn kia vẫn luôn vây quanh tôi không dời.

"A....."

"Tôi sụp đổ kêu to lên, không biết đụng phải cái gì, mà ngã nhào một cái vẽ phía trước. Không kịp ôm bụng kêu đau, những anh linh kia chắc chẵn sẽ không cho tôi có thời gian hòa hoãn.

Thị giác cùng thính giác và thần kinh đã sớm bị bịt kín, cả người tôi hoàn toàn là lấy d*c vọng cầu sinh của con người mà dãy dụa, tất cả đã vượt qua khỏi sức chịu đựng của tôi.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy thân thể chết lặng, cả người tôi đều bị nhấc lên, toàn thân vẫn còn đang run rẩy.