Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 70: Hóa ra cô cũng có thể là một diễn viên giỏi




“Cô thật sự muốn biết à?” Đấng Tạo Hóa cố ý thừa đục thả câu: “Nói cho cô biết cũng được, chỉ e rằng cô không chấp nhận nổi.”

Cố Ninh Du cau mày: “Lại là chuyện liên quan đến tôi? Nói đi, tôi có thể chấp nhận được.”

“Vậy là tốt rồi. Cô có nhớ vào ngày thứ hai sau khi sống lại cô đã phát hiện ra điều gì không?”

“Anh đang nói về chuyên gì” Tất nhiên cô vẫn nhớ ngày rối loạn đó: “Là anh ngăn cản tôi đi gặp Tạ Ứng Chu? Dựa theo kịch bản của anh, lúc đó tôi thật sự không nên gặp anh ta, lúc đó tôi cũng cảm nhận được sự cản trở của anh... nhưng cuối cùng anh không thành công.”

Đấng Tạo Hóa không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Sau đó thì sao?”

Sau đó? Sau đó…

“Sau đó tôi phát hiện ra rằng ở trước mặt Bùi Tư Viễn, tôi sẽ không thể kiềm chế được mà...” 

Nảy sinh dục vọng.

Cố Ninh Du không nói hết câu, mặc dù đó là Đấng Tạo Hóa nhưng cô cũng không thể tùy tiện nhắc đến chuyện kia.

“... Đương nhiên tôi không đề cập tới vấn đề này.” Đấng Tạo Hóa rõ ràng là trầm ngâm một hồi: “Ý của tôi là sau khi gặp Tạ Ứng Chu kìa.”

... Là chuyện gì mà không thể nói thẳng, nhất định phải để cho người ta đoán tới đoán lui như vậy?

Lần này Cố Ninh Du suy nghĩ cẩn thận hơn, điều mà Đấng Tạo Hóa nói chắc chắn không phải là chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu gì, chuyện này phải có liên quan đến cốt truyện. Cô nói: “Ý của anh là, sau khi gặp Tạ Ứng Chu, quyền kiểm soát của anh đối với tôi đã suy yếu? Nhưng...”

Hôm ấy khi đối mặt với Tạ Ứng Chu, cô quả thực không chịu ảnh hưởng gì. Lúc đó, cô đã đưa ra hai suy đoán, nhưng cả hai suy đoán này đều không đúng. Ban đầu cô cho rằng sự việc vốn không có trong cốt truyện, vì thế mới không bị kiểm soát, nhưng những gì xảy ra sau đó cũng không có trong cốt truyện mà cô vẫn bị khống chế.

Sau này cô lại đoán rằng chỉ cần cô làm gì đó để thay đổi cốt truyện thì sự kiểm soát đối với cô sẽ dần dần suy yếu. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng cho dù tất cả mọi chuyện ở kiếp này đều khác với kiếp trước, thì sự kiểm soát của cốt truyện đối với cô vẫn không hề bị thay đổi.

Vì thế cô rất nản lòng, cảm thấy tất cả những nỗ lực của mình đều là uổng phí.

“Nhưng sau đó lực chế của anh đối với tôi có vẻ vẫn như trước không có gì thay đổi cả? Cho đến khi tôi đến Paris và gặp Giang Dao, đêm hôm đó đột nhiên tôi thoát khỏi sự kiểm soát của anh...” Cố Ninh Du do dự rồi nói: “ Nhưng nghe ý của anh, đó là yêu cầu của Bùi Tư Viễn.”

“Cố Ninh Du, người khác đều nói cô ngu ngốc nhưng tôi luôn cho rằng cô thông minh, ít nhất thông minh hơn tôi mong đợi rất nhiều.” Đấng Tạo Hóa than thở, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc để thảo luận chuyện này: “Cảm giác của cô không sai. Cô có một loại bướng bỉnh và ý chí vượt quá người thường, nếu cô muốn ép buộc bản thân chống lại tôi, tôi cũng khó có thể ngăn cản cô, cho nên thực lực khống chế của tôi đã yếu đi.”

Cố Ninh Du không quan tâm đến việc Đấng Tạo Hóa khen ngợi cô như thế nào, chỉ muốn biết kết quả tiếp theo: “Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”

“Với khả năng suy đoán của cô, tôi chắc chắn cô sẽ có thể tự đoán được.”

Lúc này, câu trả lời này quá rõ ràng và hoang đường đến nực cười, Cố Ninh Du cũng không biết rốt cuộc trong lòng mình đang có mùi vị gì: “Ý của anh là, về sau anh vẫn duy trì sự khống chế mạnh mẽ đối với tôi... Đây cũng là yêu cầu của Bùi Tư Viễn sao”

Đấng Tạo Hóa một lần nữa bày tỏ sự tán thưởng của mình dành cho cô: “Không tệ.”

“Khi nào?” Tay Cố Ninh Du nắm lấy tấm chăn, móng tay ấn chặt vào sợi bông, khiến hoa văn trên chăn đều thay đổi hình thù: “Anh ấy đưa ra yêu cầu này khi nào?”

Đấng Tạo Hóa tràn đầy hứng thú hỏi: “Chi bằng cô tự đoán đi?”

“Là sau sinh nhật của tôi.”

Sau khi đưa ra phán đoán này, Cố Ninh Du đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng trách Đấng Tạo Hóa lại nói sợ cô khó chấp nhận, chuyện không tưởng như vậy, ai có thể chấp nhận được đây?

Cô luôn biết rằng Bùi Tư Viễn là người không bình thường, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại biến thái đến vậy.

Anh coi cô là gì? Một món đồ chơi trong lòng bàn tay của anh? Hay là một con vật cưng mà anh nuôi, có thể để mặc anh tùy ý đùa giỡn mua vui?

“Nếu anh ta đã bảo anh kiểm soát tôi thì tại sao khi ở Paris anh ta lại yêu cầu không giải trừ sự kiểm soát đối với tôi? Tôi nằm dưới sự kiểm soát của anh cũng có nghĩa là không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, điều này không phải đúng ý anh ta sao?”

Đấng Tạo Hóa rất hài lòng với kết quả này, nhưng giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh và lạnh lẽo như băng, hoàn toàn che giấu của mình: “Tôi không biết chuyện này, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không thể biết anh ta đang suy nghĩ điều gì.”

"...Vậy tại sao anh lại nghe theo lời anh ta? Anh không phải là Đấng Tạo Hóa sao? Đến tột cùng anh ta đã sử dụng cách gì”

Không nghe thấy tiếng Đấng Tạo Hóa trả lời, Cố Ninh Du không từ bỏ, hỏi thêm vài câu hỏi nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.

Trong phòng, Cố Ninh Du ngồi trên giường một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không chút biểu cảm, thậm chí trước ánh đèn trắng còn có vẻ lạnh lùng.

Trong cuộc trò chuyện với người được gọi là Đấng Tạo Hóa vừa rồi, bề ngoài cô tỏ ra tin tưởng, nhưng thực ra trong lòng vẫn đề phòng.

Số phận bi thảm của cô ở kiếp trước quả thực là do một tay Bùi Tư Viễn gây ra, nhưng căn bản đó vẫn là sự sắp đặt của Đấng Tạo Hóa, điều này cô không bao giờ quên được.

Cô không thể hoàn toàn gỡ bỏ cảnh giác trước Đấng Tạo Hóa độc ác đã thao túng cô cả đời trong kiếp trước.

Có thể hắn thực sự tốt bụng muốn nói sự thật cho cô biết, hoặc có thể hắn và Bùi Tư Viễn đều coi cô như một kẻ ngốc, muốn dùng những lời nói dối để đùa giỡn cô.

Không, cô cảm thấy lời nói của Đấng Tạo Hóa vừa rồi không đúng hoàn toàn, có lẽ chỉ có khoảng bảy phần là thật.

Đương nhiên cô không thể phân biệt được Đấng Tạo Hóa nói câu nào là thật và câu nào là giả, vì vậy chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà đặt dấu chấm hỏi cho tất cả những gì hắn nói.

Tin vào Đấng Tạo Hóa? Đùa gì vậy.

Nếu tin hắn thì cô là đồ ngốc.

Theo như cô thấy, cả Đấng Tạo Hóa và Bùi Tư Viễn đều cực kỳ xấu xa, kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua ai.

Cô không tin cả hai người này.

Cô chỉ tin vào bản thân mình.

Tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngừng lại, nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần. Cố Ninh Du rất muốn cầm lấy cuốn sách trên tay ném mạnh vào người anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy. Khi Bùi Tư Viễn bước tới bên giường, cô như thường lệ ngẩng mặt lên, cong cong khóe miệng: “Viễn Viễn, anh tắm xong rồi à?”

Hóa ra chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể làm một diễn viên giỏi.

Cho dù, sự dối trá như vậy khiến cô buồn nôn.

Bùi Tư Viễn thật là khó khăn khi phải diễn xuất để lừa gạt cô lâu như vậy.

Nếu không phải thời cơ không thích hợp, cô rất muốn thỉnh giáo anh về kinh nghiệm diễn xuất, hỏi xem làm thế nào để nói dối mà mặt vẫn không đổi sắc, không lộ ra chút sơ hở nào.

"Ù."

Bùi Tư Viễn cười khẽ, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt cằm cô. Thấy anh cúi xuống, Cố Ninh Du rốt cuộc cũng không kìm được, trực tiếp quay mặt đi.