Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 60: Không phải ai cũng thích giả vờ và đóng kịch giống anh ta




Thời gian của cô ấy, thời gian của cô ấy…

Cố Ninh Du lặp đi lặp lại mấy chữ này, cẩn thận nhớ lại thời điểm Giang Dao nhắc đến những lời này ở kiếp trước.

Lần đầu tiên, cô ấy nói rằng cô ấy "Sắp hết thời gian", rồi cô ấy cúp điện thoại sau khi nói xong.

Lần thứ hai, cô ấy nói "Thời gian của cô ấy ngày càng ít đi", còn nói rằng lý do đằng sau đó không phải là do Bùi Tư Viễn.

Lần thứ ba, cô ấy nói "Đây là lần cuối của cô ấy", lúc đó cô ấy nói rất nhanh và khẩn trương như thể có con quái vật nào đó đang đuổi theo.

"Có một số việc tôi thực sự không thể giải thích chỉ trong vài phút.", trong câu “Có một số việc” này, đến tột cùng là đề cập đến việc gì?

Không phải Bùi Tư Viễn ngăn cô ấy gọi điện thoại, vậy còn có thể là ai?

Hoặc, đó là thứ gì - Đang bí mật ngăn cản Giang Dao nói tiếng lòng của mình?

Cố Ninh Du liên kết những lời này lại với nhau, đột nhiên hiểu được Giang Dao muốn biểu đạt cái gì.

Là cốt truyện.

Cái không thể giải thích trong miệng Giang Dao là cốt truyện, điều khiến Giang Dao không thể nói ra cũng là cốt truyện.

Cô sống trong thế giới tiểu thuyết, phải chịu sự chi phối và ảnh hưởng của cốt truyện, là một người của thế giới này, Giang Dao cũng không ngoại lệ, không giống như cô, người hoàn toàn không biết chuyện gì ở kiếp trước, Giang Dao lại phát hiện được những điều lạ thường trong cuộc sống hằng ngày, nhưng lúc đó cốt truyện có quyền kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ đối với mọi người, cho nên ngay khi Giang Dao vừa thoát khỏi khống chế của cốt truyện có chút ý thức liền bị nó mạnh mẽ bóp nát.

Mấy cuộc điện thoại mà Giang Dao gọi cho cô tuyệt đối không phải trò đùa hoặc đang chơi cô, ngược lại, Giang Dao lúc đó hẳn đã tìm được cách để thoát khỏi cốt truyện rồi, hơn nữa còn thành công, đó cũng là lúc Giang Dao có nhận thức mạnh nhất, loại nhận thức được về bản thân này đủ mạnh để khiến cô ấy hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, vậy nên trong cuộc gọi đầu tiên Giang Dao mới có thể nói nhiều lời như thế trong một hơi.

Đáng tiếc cốt truyện dù sao cũng là cốt truyện, loại khoảnh khắc mất kiểm soát này có thể tồn tại, nhưng dù sao nó cũng không thể kéo dài được lâu, có khả năng cốt truyện vì ngăn chặn tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát một lần nữa nên sẽ càng trói chặt Giang Dao hơn. Cho nên thời gian Giang Dao tự nhận thức càng ngày càng ngắn, cũng càng ngày càng khó có được một phút tỉnh táo, cho đến cuộc điện thoại cuối cùng—

Giang Dao hẳn cũng đã nhận ra việc thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện là khó như lên trời, thế nên mới nói: "Đây là lần cuối của cô ấy", hóa ra những gì Giang Dao nói là chính xác. Ngày cô nhìn thấy Giang Dao ở thành phố A đã nói lên tất cả mọi chuyện, khi đó Giang Dao đã hoàn toàn trở thành một con rối bị điều khiển bởi cốt truyện, vậy nên cô ấy mới nói như vậy với cô, còn cư xử hoàn toàn trái ngược với lúc trên điện thoại.

Như vậy xem ra, Giang Dao nói "Bùi Tư Viễn không yêu cô ấy" Câu này... Cũng là thật sao?

Cố Ninh Du tạm thời không có thời gian suy nghĩ chuyện này, trọng điểm bây giờ hiển nhiên không phải yêu hay không, mà là đống phân tích này làm cho cô đau đầu nhức óc, cô cảm thấy đại bộ phận tế bào não đều đã chết hết rồi.

Cố Ninh Du ép bản thân phải tập trung vào người trước mặt, hiện tại cô còn có vấn đề khác muốn hỏi: "Cậu nói gần đây mới tốt lên, cụ thể là bắt đầu từ khi nào?”

“Tôi không nhớ rõ, đại khái là một tháng trước, chắc vậy?" Tâm trạng của Giang Dao có vẻ cực kỳ vui: "Dù sao, tôi nghĩ tất cả là nhờ phúc của người đàn ông của cậu Bùi Tư Viễn ấy, tôi đoán anh ta cũng là người duy nhất có khả năng này. Nếu có thể, tôi thực sự muốn hỏi, anh ta đã làm như thế nào?"

Lúc Giang Dao không trả lời, trong lòng Cố Ninh Du đã có sẵn đáp án, và chính cô cũng đã đoán được trước khi đến Pháp

Bùi Tu Viễn quả thực đã thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện?

Cho dù Bùi Tư Viễn đã thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, Giang Dao cũng đã thoát khỏi sự kiểm soát đó, cả hai có thể nghe theo trái tim mình, làm những gì mình thực sự muốn …

Nhưng tại sao?

Tại sao cô vẫn bị ảnh hưởng của cốt truyện vậy?

Chẳng lẽ bởi vì Bùi Tư Viễn và Giang Dao là nam nữ chính, còn cô là nữ phụ?

Nhưng kiếp trước Giang Dao không thể tự do mà, vậy vì sao kiếp này cô ấy lại có thể?

Bây giờ cô cũng muốn biết, rốt cuộc Bùi Tư Viễn đã làm gì?

"Bất quá, có vẻ Bùi Tư Viễn cũng không có thay đổi bao nhiêu, về cơ bản vẫn như trước." Cố Ninh Du do dự một chút, nhưng vẫn đem sự nghi hoặc nói ra ngoài: "Không giống cậu... Tôi cảm giác đây là lần đầu tiên tôi được gặp chính cậu.”

“Cảm giác của cậu không sai, quả thực đây là lần đầu cậu gặp được con người thật của tôi, bản thân tôi cũng chỉ mới nhận thức được về mình gần đây thôi.” Giang Dao cười nhẹ: “Cho nên mới nói tôi rất ngưỡng mộ Bùi Tư Viễn, mỗi ngày phải sống một cuộc sống giả tạo đó, tôi không thể làm được, vậy mà anh ta lại thích đeo mặt nạ cả ngày, tôi chỉ có thể nói - không phải ai cũng thích vừa giả vờ vừa diễn kịch như anh ta đâu."

Giang Dao nói thẳng thừng như vậy, Cố Ninh Du không biết nên trả lời như thế nào, Giang Dao nhận xét về Bùi Tư Viễn khá đúng, đúng là Bùi Tư Viễn rất giỏi giả vờ, cũng thật khó hiểu.

"Cố Ninh Du, kỳ thật tôi cũng khá thích cậu. Hôm nay chúng ta chính thức làm quen và kết bạn lại đi? Dù gì thì tôi và cậu cũng không có thù hận sâu sắc, cậu sẽ chấp nhận chứ."

Cố Ninh Du nhìn Giang Dao đưa tay qua, sững sờ vài giây, rồi cũng đưa tay lên bắt tay cô ấy.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Giang Dao nhìn thấy xe của bạn trai mình, liền bước tới, ngồi vào trong đó.

Người đàn ông liếc nhìn Giang Dao, tò mò hỏi: "Em và cô ấy nói chuyện vui không? Anh thấy bầu không khí khi hai người lúc gặp nhau ở trung tâm thương mại không được thoải mái cho lắm.”

"Khi đó tụi em có chút hiểu lầm, vừa giải quyết xong hết rồi, giờ cô ấy là bạn em." Giang Dao thắt kĩ đai an toàn, nghĩ đến cô gái ngơ ngác không quá thông minh kia, cô ấy không khỏi mỉm cười: "Nhưng thật lòng mà nói, em đồng cảm với cô ấy."

Người đàn ông càng lúc càng tò mò: "Sao em lại nói vậy?"

Đương nhiên là bởi vì ý trong lời mà Cố Ninh Du nói - Cô đúng là có thông minh hơn trước kia một chút, bất quá chỉ là một chút mà thôi. Bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ Bùi Tư Viễn đâu, nhưng cũng đã bị Bùi Tư Viễn ăn sạch sành sanh từ đầu đến cuối rồi.

Nếu thật đúng như cô ấy đoán, thủ đoạn của Bùi Tư Viễn quá cao tay.

Một kẻ ngốc ngây thơ như Cố Ninh Du làm sao có thể đấu lại tên biến thái đó đây?

Giống như thỏ gặp sói, gần như không có cơ hội chiến thắng.

Theo cô ấy, Cố Ninh Du đã bị mắc vào tấm lưới lớn mà Bùi Tư Viễn đã dệt cẩn thận, rất khó để có cơ hội trốn thoát.

“Cô ấy quá ngu ngốc.” Giang Dao nói xong quay đầu lại: “Nhưng ngu ngốc cũng không sao, có một số chuyện... không cần cô ấy phải cân nhắc.”

Người cần xem xét là Bùi Tư Viễn, hiện tại anh ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước, không biết liệu anh ta có thể đi hết hành trình này suôn sẻ hay không.

Nếu như có bản lĩnh, cả đời anh ta chỉ cần đeo mặt nạ, hành động đến cùng, nếu không, một khi bí mật bại lộ, bị Cố Ninh Du phát hiện…

Thì mọi nỗ lực trước đây của anh có thể sẽ tan thành mây khói trong chốc lát.

Mặc dù Cố Ninh Du có chút ngu ngốc, nhưng khi nào thông minh thì cô vẫn thông minh... Con thỏ nóng nảy cũng sẽ có lúc cắn ngược lại.

Không có gì là tuyệt đối cả. Cuối cùng chỉ có họ mới biết được ai thua ai thắng…