Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 7: Đồn công an đường trại gà




“Con trai, con trai!”, bà Mễ với tay lay Mễ Dương đang nằm đơ trên giường, “Sao thế mẹ?”, Mễ Dương nhìn bà Mễ bằng đôi mắt vô hồn, “Điện thoại của con kìa, không nghe thấy sao hả?”, bà Mễ chán nản cầm điện thoại mang đến trước mặt anh. Mễ Dương chớp chớp mắt, màn hình điện thoại nhấp nháy rõ ràng hai chữ “Đội trưởng Hà”, Mễ Dương bật ngồi dậy, bà Mễ nhét điện thoại cho anh, rồi bước ra khỏi phòng.

Nuốt nước bọt cho trơn họng xong xuôi, Mễ Dương mới bấm nút nghe, “Đội trưởng?”. Bản thân anh không cảm thấy, nhưng đội trưởng Hà đầu dây bên kia nghe thấy giọng nôn nóng của anh, đành lặng lẽ thở dài, rồi lấy lại giọng bình thường, “Đại Mễ à, bây giờ cậu tới Cục một chuyến, vào văn phòng đợi tôi, phải rồi, nhớ mang theo cả bản kiểm điểm của cậu nữa, viết có đủ sâu sắc không đấy?”. Câu cuối đội trưởng Hà cố tình hỏi đùa.

Mễ Dương khẽ thở phào, “Đội trưởng yên tâm, tuyệt đối sâu sắc, nếu theo như nội dung bản kiểm điểm của em, có xử bắn ba lần vẫn còn khoan hồng chán!”, “Ha ha”, đội trưởng Hà mỉm cười, “Được rồi, mau đến đi!”. Mễ Dương gác máy xong vội vàng thay quần áo, “Mẹ, bộ cảnh phục của con đâu? Con phải đến cục một chuyến!”. “Đây đây, đây này, giặt sạch cho con từ bao giờ rồi!”. Bà Mễ nãy giờ trốn trong phòng dỏng tai lên nghe, thấy con trai tìm quần áo, vội vàng vào phòng mình lấy bộ cảnh phục đã được giặt giũ là lượt phẳng phiu đem ra.

Mễ Dương ăn vận chỉnh tề xong, cầm điện thoại và túi công văn bước ra, ngoảnh lại thấy mẹ đã đặt đôi giày da sạch sẽ bóng nhoáng trước mặt mình. Bắt đầu từ hôm qua, bà Mễ không còn ngạo nghễ lợi hại như thường ngày, làm việc nhà đều nhẹ chân nhẹ tay, tuy Mễ Dương không kể cụ thể quá trình, nhưng nhìn nụ cười cậu con trai cố nặn ra trên mặt, bà biết tình hình không ổn. Đúng lúc mấy ngày nay ông Mễ đi công tác, bao nhiêu lo lắng chất chứa trong lòng bà không có chỗ chia sẻ, sáng dậy đã thấy tóc bạc thêm mấy sợi.

“Mẹ, con đi đây”, Mễ Dương vừa xách giày vừa nói, Gulit sau ngày hôm qua cũng ngoan lên nhiều, chỉ quấn lấy chân bà Mễ giương mắt nhìn Mễ Dương, chứ không lao ra gặm giày làm loạn như mọi khi.

Bà Mễ kiên cường mỉm cười gật đầu, mắt dõi theo con trai bước ra khỏi cửa, “Này!”, bà buột miệng kêu lên. Mễ Dương ngoái đầu lại nhìn, “Còn có việc gì ạ?”, “À, không có gì, mẹ chỉ định bảo, con đi đường cẩn thận nhé, đừng có đi con xe cà tàng của con nữa, bắt taxi mà đi!”, bà Mễ lời đến đầu lưỡi rồi lại đổi lại. “Vâng!”, Mễ Dương trong bụng hiểu rõ, cũng không muốn nhiều lời bèn quay lưng đi, chỉ lúc đóng cửa bất giác khẽ khép lại.

“Ơ? Cậu sao lại ở nhà?”, tiếng Vi Tinh bất ngờ vang lên phía sau, mí mắt Mễ Dương giật giật, hoạt động cơ mặt một chút mới quay lại cười, “Cậu không phải cũng ở nhà sao? Đi đâu đấy?” Vi Tinh xách túi rác trong tay, “Tớ thứ hai tuần sau mới chính thức đi làm, bây giờ phụng ý chỉ mẹ già, xuống nhà đổ rác đây!”, Mễ Dương cười hi hi, “À, đúng rồi, còn chưa chúc mừng cậu, gia nhập đội ngũ công sở công ty nước ngoài, oách phết đấy chứ!”. Vi Tinh cố ý hất hàm vẻ đắc ý, “Đương nhiên rồi!”.

Mễ Dương vừa nói vừa đón lấy túi rác trong tay Vi Tinh, “Cậu về đi, trời này mà đi dép lê ra ngoài không sợ bị cảm à!”, nói rồi xách túi rác bước xuống lầu. Vừa đến tầng năm thì nghe tiếng Vi Tinh hét theo, “Này!”, Mễ Dương ngẩng đầu nhìn, Vi Tinh thò đầu qua lan can, “Cậu làm thế là vì nhân dân phục vụ hả?”. Mễ Dương ngây người, Vi Tinh chỉ chỉ vào túi rác trong tay anh, “Ý gì thế?”, Mễ Dương hỏi.

“Nếu là thu phí thì cứ để tớ tự làm, một trăm đồng chứ có ít đâu!”, Vi Tinh lè lưỡi. Mễ Dương nghĩ một chút mới hiểu ra, cười, “Xì, trông cái điệu bộ trộm gà của cậu kìa, có 100 đồng tiền taxi hôm qua chứ gì, làm tận công ty nước ngoài mà còn để ý mấy cái cỏn con, coi như là tiền boa đi!”, nói xong Mễ Dương cười sải bước xuống nhà.

Vi Tinh bò ra lan can nhìn theo, chóp mũ cảnh sát màu xanh sậm lúc ẩn lúc hiện, loáng cái đã mất hút. “Này? Sao vẫn còn đứng ở cửa thế hả, cửa cũng không buồn đóng!”, bà Vi từ trong nhà thò đầu ra hỏi. “Mễ Dương mang rác đi đổ hộ rồi!”, Vi Tinh không quay đầu lại đáp. Bà Vi lại gọi, “Thế sao còn chưa về? Ui giời, lại còn bò ra lan can thế nữa, nhìn đống bụi kia xem! Phải hàng trăm năm không lau chùi rồi ấy, quần áo không phải giặt nên không quan tâm hả!”.

Vi Tinh vội vàng đứng ngay lại, quả là trước ngực được tô thêm vài đường bụi, lấy tay phủi mấy cái, đâm lại càng bẩn thêm. Vi Tinh lè lưỡi rồi quay về phòng, bà Vi trông thấy lại mắng bồi thêm mấy câu, sau cùng hỏi, “Vừa rồi bò ra đấy nhìn cái gì thế?” Vi Tinh cầm quả dưa chuột đưa lên cắn một miếng, “Mẹ, sao con cứ có cảm giác Mễ Dương có cái gì đó bất thường nhỉ?”.

Mễ Dương bắt taxi không bao lâu đã tới cổng chính cục công an nhưng cái nơi thường ngày vẫn quen hùng hùng hổ hổ ra vào, sao giờ lại thấy có chút sợ sệt và do dự. Đứng ngây ra mất một phút, đến lúc bảo vệ trực ban gọi một tiếng cảnh sát Mễ, anh mới tỉnh lại, đáp qua loa một câu rồi ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước vào.

“Đại Mễ!”, Đinh Tử chầu trực ở cổng tòa văn phòng từ sớm loáng cái đã trông thấy, vội chạy lại lôi Mễ Dương ra đằng sau cây tùng gần đó, miệng liến thoắng như con thoi một hồi. “Người anh em rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua tớ ở đó theo dõi suốt một đêm, mãi sáng nay mới có lão Lưu đến thay cho về, vừa tới Cục đã nghe nói cậu xảy ra chuyện là sao hả?”.

Mễ Dương nghe cậu bạn trình bày xong, làm như không biết chuyện gì hỏi, “Tớ có chuyện gì đâu?”. Đinh Tử trợn mắt, “Vờ vịt, đến giờ mà vẫn còn làm bộ làm tịch! Tớ vừa về đã có người nói với tớ thẻ SIM bị chó ăn mất, lại có người nói bị mèo hoang chén, bà chị õng ẹo còn lôi riêng tớ ra một bên hỏi với vẻ thần bí, nghe nói Mễ Dương nuốt mất thẻ SIM điện thoại?!”, Đinh Tử giả giọng với làm điệu bộ giống y hệt chị Lệ. “Khục!”, Mễ Dương bị sặc bởi chính nước bọt của mình, vừa ho vừa nói, “Có mà chị ta nuốt thẻ SIM điện thoại thì có!”.

Thấy Đinh Tử vẫn còn định tiếp tục, “Thôi thôi, không nói nữa”, Mễ Dương kể khái quát lại chuyện xảy ra ngày hôm qua một lượt, Đinh Tử mắt chữ O mồm chữ A nhìn Mễ Dương hồi lâu, mới chậm rãi buông một câu, “Cậu đúng là xui tận mạng!”. “Tớ biết, cậu làm ơn đừng nhấn mạnh thêm lần nữa có được không? Tớ vào trong cái đã, đội trưởng còn đang đợi kia kìa!”, Mễ Dương nói xong dợm bước đi.

“Này”, Đinh Tử ngăn anh lại, “Đội trưởng đang họp với cục trưởng, 99,9% là đang bàn chuyện của cậu, cậu vào bây giờ cũng chẳng thấy ai đâu, vào phòng tuyên truyền mà đợi trước vậy, hôm nay bên đấy không có ai! Hay là chúng ta về phòng, đợi xem kịch hay vậy”. Mễ Dương chán nản gật đầu, “Thế thì đi thôi!”.

Hai người dọc đường đã cố tránh, nhưng vẫn gặp không ít người “quan tâm” hỏi han, trước lúc Mễ Dương chuẩn bị nổ tung ra, họ cũng tới được phòng tuyên truyền. Mễ Dương còn chưa kịp thở, thì một giọng nói lẫn cười vang lên, “Ô, chẳng phải cảnh sát Mễ đây sao? Nghe nói anh đã nuốt cả cái thẻ SIM điện thoại” Đinh Tử điên tiết chửi thề, “Mẹ kiếp, Ngưu Tử cậu lại định gọi đòn đấy phỏng!”.

Một anh béo đeo kính cười hi hi, vừa lau mắt kinh vừa nói, “Mễ ca, anh đừng lo, cũng chẳng phải việc gì to tát, thẻ SIM cũng tìm thấy rồi, không ảnh hưởng đến việc phá án là được rồi!”. Đinh Tử sút cho hắn một phát, “Cậu thì hiểu cái cóc khô gì! À phải, hôm nay phòng tuyên truyền đều ra ngoài, cậu chạy đến đây làm gì hả? Không phải cậu định đem chuyện của Đại Mễ giật tít bản tin đấy chứ?”. Nói xong câu cuối mặt Đinh Tử đanh lại, chân mày Mễ Dương cũng chau lại.

Anh béo vội vàng đặt máy ảnh trong tay xuống, rồi giơ một bàn tay lên tuyên thệ, “Anh em đây là người như thế sao? Vả lại quan hệ giữa tôi với Mễ ca là thế nào chứ, ai lại làm chuyện đó!”. Đinh Tử cười, bước lên trước túm lấy vai anh béo một cái, “Thế nghe còn được!”.

Anh béo tên đầy đủ là Ngưu Bôn, cùng tên với một diễn viên gạo cội, tiếc là trên người không mảy may có mầm mống gì của nghệ thuật, chỉ là một tay chơi bóng bàn, làm phóng viên nghệ thuật. Đấy là nói cho dễ nghe, còn nói trắng ra, chính là một paparazzi[1]. Ngày ngày bám theo sau đít những minh tinh, nghệ sĩ để xoi mói, làm ròng rã suốt ba năm trời, từ thông tin bí mật của minh tinh hạng ba cho đến họp báo của minh tinh cỡ lớn, đâu đâu cũng mời anh ta, miễn cưỡng cũng có thể xem là một nhân vật tai to mặt lớn của báo chiều.

[1] Chỉ phóng viên chuyên môn đi theo dõi người nổi tiếng.

Sau có một ngày vì chuyện gì đó (có đánh chết hắn cũng không chịu khai là chuyện gì), anh ta đột nhiên thấy Lão Tử nói đúng, công việc hiện nay của mình chả có ý nghĩa gì, nên mới khóc lóc vật vã với chủ tòa soạn xin điều về tổ xã hội, sau rồi chuyên phụ trách mảng chính trị và pháp luật, rồi quen với Mễ Dương. Đều là những người trẻ tuổi, lại trượng nghĩa, cho nên rất hợp nhau, quan hệ qua lại cũng không tồi!

Lúc này nhìn Mễ Dương tâm trạng không vui, Ngưu Tử bước lại vỗ vỗ vai, “Mễ ca, chuyện lần này em cũng nghe rồi, đúng là anh sai, song thứ nhất, cũng không làm lỡ việc, thứ hai, biểu hiện của anh trước nay rất tốt, thứ ba, người luôn bao bọc che chở cho anh em như đội trưởng Hà không thể không giúp anh, thứ tư, đội trưởng Hà lại là tướng cưng của cục trưởng Lâm, ông ấy là cục trưởng, lời nói có trọng lượng lắm, nên anh không việc gì phải lo”.

Ngưu Tử tuôn một lèo hai ba bốn, Mễ Dương và Đinh Tử suy xét lại thấy cũng có lý, sắc mặt Mễ Dương khá lên nhiều, Đinh Tử cũng tươi tỉnh, “Khá lắm, Ngưu Tử, phân tích rất rành mạch!”. Ngưu Tử khịt mũi, “Giờ anh mới biết à?”. Đinh Tử tấm tắc thành tiếng, “Tôi còn tưởng cậu chỉ biết bám đít mấy minh tinh kia mà chụp ảnh thôi chứ!”. Ngưu Tử phẫn nộ, đang định phản công, Mễ Dương chen vào, “Phen này tôi xem như nổi tiếng rồi, tin đồn tôi nuốt thẻ SIM điện thoại lan truyền khắp nơi rồi còn gì”.

“Mễ ca, anh không nghe người ta nói sao, chân lý còn chưa kịp xỏ giày, tin đồn đã chạy ra đến đường rồi, chuyện thường tình ấy mà, đấy là anh đấy nhé, nếu đổi lại là một tiểu minh tinh nào đó, thì không biết họ vui thế nào khi có người giúp họ tạo tin đồn đâu! Anh nếu thấy khó chịu, đi đâu cũng mang cặp kính ếch to tổ bố vào là xong! Vừa oách vừa che mặt luôn!”, Ngưu Tử tếu táo.

Mễ Dương cười không nói, Đinh Tử đáp vẻ xem thường: “Sáng kiến của cậu hay gớm nhỉ, ăn cơm cũng đeo kính đen, thế thì lấy đũa xiên luôn lên mũi lên mắt đi cho rồi!”. Ngưu Tử liếc mắt một phát nghiêng 45 độ nhìn Đinh Tử, “Chưa gặp bao giờ hả, tôi nói cho anh biết nhá, tôi biết một nữ minh tinh, người ta đeo kính đen ăn lẩu hẳn hoi, thế mà gắp ra toàn thịt bò là thịt bò, một miếng cũng không nhầm nhá, anh không phục không được ấy chứ!”.

Đinh Tử đang cười ha ha, điện thoại Mễ Dương bỗng đổ chuông, anh vâng dạ mấy câu rồi gác máy. “Tôi qua chỗ đội trưởng đã, các cậu cứ nói chuyện nhé!”. Hai người trong phòng lúc ấy không biết nói gì, đành giương mắt nhìn Mễ Dương bước ra cửa. Lát sau Ngưu Tử nói, “Mễ Dương chắc không sao chứ?”. Đinh Tử bực bội đáp lại, “Cậu ban nãy 1234 không phải đều có lý cả hay sao?”.

Ngưu Tử gãi đầu, hạ thấp giọng, “Thông tin vỉa hè nhé, nghe nói Cục trưởng Lâm sắp về vườn rồi, lên thay là Cục phó Trần!”. Đinh Tử không nói lên lời, nhìn anh hồi lâu, “Haizz…”, anh thở dài cái thượt.

“Báo cáo!”, “Vào đi!”. Mễ Dương bước vào phòng, hành lễ, “Đội trưởng!”, “Ngồi đi,” đội trưởng Hà hất hàm chỉ vào cái ghế, đợi Mễ Dương ngồi xuống xong lại quẳng cho anh điếu thuốc. Thấy đội trưởng Hà định châm lửa, Mễ Dương vội đứng dậy giúp, đội trưởng Hà nhân đó nhìn Mễ Dương một lượt, sắc mặt vẫn khá, chỉ có những tia máu trong mắt là không sao giấu được.

Đội trưởng Hà thật sự rất xót xa, từ lúc Mễ Dương tốt nghiệp được phân về đây, tự tay dìu dắt cậu, nhìn cậu từng bước trưởng thành. Bỗng nhiên đội trưởng Hà thấy mình có chút không dám đối diện với Mễ Dương, trong mắt cậu có cả hoang mang xen lẫn hy vọng, hy vọng đó có lẽ đặt cả lên vai mình… Đội trưởng Hà không nén nổi cúi đầu, ánh mắt vừa hay dừng lại trên trang giấy, lời nói ban nãy của cục trưởng Lâm bất chợt hiện lên trong đầu, “Hà Chấn Hưng, việc cần làm tôi với anh đều đã làm rồi, có những việc trong cuộc họp chắc anh cũng đã thấy, anh muốn giữ Mễ Dương, trước hết hãy nghĩ cách bảo toàn bản thân mình đã, anh là đội trưởng chứ không phải anh lính quèn, nên nhìn xa trông rộng một chút!”.

“Chuyện kia, đội trưởng”, Mễ Dương cầm điếu thuốc mà không có tâm trạng để hút, nhìn đội trưởng ngồi đó thẫn thờ, trong lòng càng hoang mang tợn. Cố đợi mãi không được đành lên tiếng, đội trưởng Hà ngẩng đầu lên, “Sao hả?”. Mễ Dương liếm liếm môi, “Cái gì nhỉ, à đúng rồi, bản kiểm điểm của em!”. Nói xong vội vàng lôi bản kiểm điểm viết suốt một đêm ròng trong túi ra, hai tay kính cẩn đưa lên.

Đội trưởng Hà gật đầu đón lấy nhưng không xem. Mễ Dương lòng nặng trĩu, rồi nhìn đội trưởng Hà như đang hạ quyết tâm cầm tờ giấy trên bàn đưa lại, “Cậu tự xem đi”. Tim Mễ Dương đâp rộn lên bình bịch, anh cúi đầu đọc, mắt thoáng cái trợn tròn. Nói đến hậu quả Mễ Dương không phải chưa từng nghĩ qua, trừ lương, phạt tiền thưởng, báo cáo phê bình, nhưng cái này thì…

Mễ Dương nắm chặt nắm đấm, thật sự muốn hét lên, tại sao lại như thế?! Dựa vào cái gì chứ! Nhưng anh vừa đưa mắt lên liền bắt gặp vẻ bất lực và hổ thẹn không thể che giấu của đội trưởng Hà qua làn khói thuốc, Mễ Dương nhắm mắt thở dài một tiếng, đứng dậy lặng lẽ chào đội trưởng, rồi quay lưng bước ra ngoài.

“Mễ…”, đội trưởng Hà bất giác mở miệng định gọi anh, nhưng tiếng gọi nghẹn trong cổ họng rồi biến mất, kể cả có gọi cậu ta lại thì có ích gì, nói mấy câu an ủi suông nhạt nhẽo cũng có tác dụng gì đâu! Cửa phòng “cạch” đóng lại. “Cậu nhất định phải kiên cường, Mễ Dương…”. Đội trưởng Hà nhủ thầm trong bụng.

“Đại Mễ, thế nào rồi?”. Mễ Dương vừa bước ra cửa đã thấy Đinh Tử với Ngưu Tử ở chân cầu thang đang ngóng về phía này. Đinh Tử ba chân bốn cẳng xông đến, mở miệng là hỏi. Mễ Dương còn chưa mở miệng, đã cảm thấy những ánh mắt xung quanh như hàng trăm mũi kim đang chĩa cả vào mình, nhưng quay đầu nhìn tứ phía, thì các đồng nghiệp khác đều đang bận việc của mình, căn bản không ai để ý.

Mễ Dương trông thấy lão Lưu cùng đội đang ngập ngừng bước về phía này, rõ ràng ông đã biết kết quả rồi. Nhưng anh bây giờ không có tâm trạng nào mà đối diện với những câu an ủi đầy thiện chí đó, Mễ Dương quay qua Đinh Tử - nhếch mép, nhét tờ lệnh điều động vào trong lòng cậu ta, rồi đấm khẽ lên vai Đinh Tử, buông một câu, “Chuyện nhỏ!”, rồi quay đầu bước đi.

“Mễ ca?”, lúc đi qua Ngưu Tử nghe cậu ta gọi, Mễ Dương chỉ quay sang cười, không dừng bước. Ngưu Tử đang định đuổi theo, thì nghe tiếng Đinh Tử gầm lên, “Mẹ kiếp!”. Quay lại, trông thấy Đinh Tử đang định xông về phía phòng đội trưởng Hà, nhưng lại bị lão Lưu chạy tới giữ lại, đang lôi về phía văn phòng đội 1, dù bị bịt mồm, vẫn nghe tiếng Đinh Tử tức tối chửi bới, tờ giấy ban nãy trong cơn vật lộn bay ra rơi trên sàn.

Trông thấy những cảnh sát khác đang thờ đầu ra nhìn tờ giấy trên sàn ngó nghiêng, Ngưu Tử vội bước lên nhặt lấy, cúi đầu lướt qua, “Đồn công an đường trại gà?”. Anh ngoái đầu nhìn theo hướng Mễ Dương rời đi, thở dài, vẻ mặt đồng tình…

“Ngày đầu tiên đi làm phải tỏ ra nhanh nhẹn, làm được nhiều đến đâu, cũng không quan trọng bằng được lòng lãnh đạo! Như là lấy sẵn nước sôi cho lãnh đạo này, lau bàn hộ họ này, đừng có đứng trơ ra đấy, con không nghe người ta nói hay sao, không đánh người chăm, không đánh người lười, chỉ đánh kẻ không biết nhìn trước ngó sau! Con là không có nhanh mắt nhanh tay đâu đấy!”, bà Vi tay thì giúp Vi Tinh lau giày, miệng vẫn không ngừng dặn dò.

“Ôi mẹ ơi, mớ kinh nghiệm ấy của mẹ chắc đều là của hai mươi năm trước đúng không? Lại còn đi lấy nước sôi, giờ chỗ nào cũng có máy nước cả rồi, hơn nữa mịnh đâu có biết người ta uống cà phê hay trà xanh đâu?”, Vi Tinh phản bác lại những lời dặn dò của mẹ, soi gương chỉnh lại đầu tóc.

Bà Vi đặt đôi giày đã lau xong xuống, trừng mắt nhìn Vi Tinh. “Kinh nghiệm là kinh nghiệm, nếu không qua thời gian khảo nghiệm, sao được gọi là kinh nghiệm chứ?!”. Thấy Vi Tinh lại định phản bác mà bà Vi cũng đã ba phần bực bội, ông Vi vội tới giảng hòa, “Mẹ con cũng đều là nghĩ cho con, con cứ nghe là được rồi. Thôi thôi, bà cũng đừng nói Vi Tinh nữa, nói nữa nó đi làm muộn bây giờ, ngày đầu tiên mà đã tới muộn, nó có lấy cho lãnh đạo cả thùng nước sôi cũng chẳng ích gì đâu!”.

Bà Vi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đúng là cũng không còn sớm sủa gì, vừa giục Vi Tinh xỏ giày đi cho mau, vừa tiếp tục cằn nhằn, “Tôi đã bảo gọi nó dậy sớm một tí, đừng có chậm rề rề ra, ông xem ông…”. Không đợi bà Vi nói hết câu, ông Vi bước lên trước nói, “Bà xã, tôi đi đây, nào, hôn tạm biệt cái nào”, nói xong ông Vi cố tình dẩu môi cong lên.

“Đi, đi mau”, bà Vi đẩy mặt ông sang một bên, nhưng trên mặt đã thấy nét cười, thấy mẹ hết bực rồi, Vi Tinh cũng tranh lên hôn bà cái chụt, “Mẹ yên tâm đi, con đi đây, lúc nào rảnh con sẽ gọi điện cho mẹ!”, nói xong kéo ông Vi ra khỏi cửa.

Lúc xuống nhà Vi Tinh cười hi hi khoác cánh tay ông Vi nói, “Bố, con cảm ơn bố! Mẹ giờ càng ngày càng nhiều chuyện rồi!”. Ông Vi cười đáp, “Mẹ con nói không sai đâu, con thật sự cũng phải để ý nhiều hơn, đừng có như bố con đây, toàn đắc tội với người ta, xã hội là thế, việc tốt không dễ được người biết đến, việc xấu thì lại truyền rất xa, không cần biết con làm được bao nhiêu việc tốt, người khác đều không nhớ tới, chỉ cần có một việc làm sai, không muốn cũng có cả đống người nhớ giùm con! Cho nên trong công việc phải chăm chỉ thật thà, không mong lập công, chỉ cần không mắc sai sót, hiểu chưa hả?”.

“Vâng…” Vi Tinh kéo dài giọng, “Bố yên tâm đi, con cũng đâu phải ngày đầu tiên đi làm, bố cứ yên tâm 120% đi!”. Ông Vi yêu thương nắm chặt tay con gái, “Bố tin con gái bố không vấn đề gì!”. Đợi đến trạm xe buýt trên đường, ông Vi mới chia tay Vi Tinh, tự mình đạp xe đi làm, Vi Tinh lên xe buýt, xuống tàu điện ngầm, rồi lại lên xe buýt, chen chúc đến nỗi mồ hôi lấm tấm trên trán, cuối cùng cũng đến được tòa nhà BM.

Chung quanh đều là các nam thanh nữ tú dáng vẻ vội vàng, hoặc giày da kiểu tây, hoặc đua nhau khoe sắc, trong tay người thì xách túi máy tính, người thì cầm cốc cà phê Starbucks, làn gió theo từng bước chân cũng mang hai chữ tự tin. Ngang qua Vi Tinh cũng không thiếu những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, “Hi, morning…….”, những tiếng chào đậm chất Tây không ngớt vang bên tai, Vi Tinh hít một hơi thật sâu, cũng ngẩng cao đầu theo cửa quay bước vào trong, trong lòng hét lên, “BM, ta tới rồi đây!”.

“Cậu là Mễ Dương đúng không, đến rồi thì mau vào đi, đứng ngoài ấy làm gì?”. Mễ Dương được một cảnh sát tuổi xem chừng cũng không còn nhỏ lôi vào trong sân, trước đấy anh đang quanh quẩn phía ngoài cổng đồn công an Lục Giác Viên. Tuy lúc ấy anh kiên cường nhận, chẳng phải là làm cảnh sát khu vực sao, ông đây nhất định làm được tốt! Nhưng khi việc đến trước mắt, nhìn đồn công an có thể gọi là cũ nát, lại nhớ tới tòa văn phòng sạch sẽ, vừa khánh thành năm ngoái, trước mắt Mễ Dương bỗng một màu xám ngoét.

Chú cảnh sát già rất nhiệt tình, nhất định đòi giúp đẩy xe đạp của Mễ Dương vào trong, Mễ Dương từ chối thế nào cũng không được, đành nghe theo. Vừa đi vừa nhìn 1 vạch 3 sao trên ve áo của chú cảnh sát, Mễ Dương không khỏi băn khoăn nhìn chú tuổi cũng không còn trẻ nữa, sao mới chỉ tới chức vụ này?

Còn đang bồn chồn khó hiểu, một anh cảnh sát béo ục ịch từ trong phòng thò đầu ra, “Lão Hồ, chủ con xe Audi kia tìm anh đấy, nói là định giá gì gì ấy? Nãy giờ điện thoại ba lượt rồi!”. Chú cảnh sát già đáp, “Tới đây, tới đây, à Chu Nhi này, cậu lại đây, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, Mễ Dương! Ra chào hỏi nhau cái đã!”. Ông vừa đi vào phòng trong vừa nói, mắt anh cảnh sát béo kia sáng lên, xoạch cái phi đến trước mặt Mễ Dương.

Mễ Dương giật nảy mình, sặc, bộ biết khinh công sao trời? “Cậu là Mễ Dương hả?”. Anh cảnh sát béo quan sát Mễ Dương bằng vẻ mặt như nhìn thấy vật quý hiếm. Mễ Dương trong lòng có chút không thoải mái, song ngày đầu tiên tới đơn vị mới, dù sao cũng phải để lại chút ấn tượng tốt cho đồng nghiệp sau này. Mễ Dương mấp máy khóe môi, “Vâng, tôi là Mễ Dương, do trước mới chỉ tới đồn mình hai lần, cho nên mọi người ở đây cơ bản đều không quen, cậu là?”.

“Chu Lượng, cậu lại huyên thuyên với ai ngoài đấy, mau lên, số người bên đấy thống kê xong rồi, bệnh viện người ta đã đưa thuốc tới rồi!”. Anh cảnh sát béo còn chưa mở miệng, một nữ cảnh sát trung niên từ trong căn phòng ban nãy đi ra, mặt mũi đoan trang, toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn hoạt bát. Cô giờ ra ngoài mới trông thấy Mễ Dương, “Ô, ai thế này?”. Nhìn cầu vai nữ cảnh sát có 2 vạch 2 hoa, biết cô chức vụ không thấp, Mễ Dương đứng nghiêm, đang định mở miệng báo cáo, đã nghe anh cảnh sát béo khi nãy phấn chấn giới thiệu, “Báo cáo đồn phó, đây là cái cậu Mễ Dương nuốt thẻ SIM điện thoại bị đá tới đồn chúng ta đấy!”.

Mễ Dương cánh tay giơ lên chào đã tới chân mày “rắc” một tiếng co thành nắm đấm, tên béo chết tiệt này…

“Được rồi, tình hình cơ bản là thế, đồn chúng ta chỗ này không lớn, nhưng địa phận quản lý lại rộng, việc cực kỳ nhiều, một chốc một lát cũng không nói hết cho cậu được, cứ từ từ, vừa làm vừa học, nghe đồn trưởng nói, cậu là nghiên cứu sinh đại học cảnh sát, sinh viên ưu tú, là người có học lực cao nhất ở đồn từ ngày thành lập đến giờ rồi, hy vọng cậu có thể phát huy ưu thế bản thân, để đồn chúng ta ngày càng phát triển!”. Đồn phó Cù Yến Mai đưa Mễ Dương đi một vòng các phòng giới thiệu tổng thể một lượt, sau cùng dẫn anh đến phòng trực ban, dặn dò mấy câu theo thông lệ.

“Vâng, em sẽ cố gắng!”, Mễ Dương đáp ngắn gọn mà sâu xa. Đồn phó Cù gật đầu, “Tốt!”. Thái độ của cô rất bình thường, vừa không thờ ơ bỏ mặc người bị đẩy xuống như Mễ Dương, cũng không quá nhiệt tình, Mễ Dương trong lòng cũng nhẹ nhõm chút ít. “Chu Lượng, hôm nay là cậu trực ban hả? Vừa hay Mễ Dương tới rồi, để cậu ta thay cậu một hôm, cậu nhanh chóng hoàn thành bảng thống kê đó cho tôi, chiều là phải bắt đầu rồi! Cậu bàn giao với cậu ấy đi”.

Đồn phó Cù nói với Chu Lượng xong, quay sang Mễ Dương, “Cậu trước mắt cứ ở phòng trực ban đã, đồn trưởng đi họp rồi, đồn mình sáng nay đại bộ phận đều phối hợp với bên cứu hỏa đi kiểm tra công tác an toàn phòng cháy chữa cháy, đợi đồn trưởng trở về, chúng ta sẽ tổ chức buổi ăn mừng!”.

Mễ Dương liền cười nói, “Không sao ạ, em chỉ là người bị trên đẩy xuống, cũng không có gì đáng chào mừng cả!”. Đồn phó Cù cười nhạt, “Thật không? Tôi thì lại thấy cùng là cảnh sát cả, ở đâu mà chẳng phải làm việc? Không có cái gì gọi là đẩy xuống điều lên cả! Nếu thế cậu cứ làm việc đi đã, chiều đến chi viện giúp chúng tôi một tay”. Nói xong đồn phó Cù đi ra.

Mễ Dương có phần lúng túng, thực ra bản thân anh không có ý đó, nhưng người đã đi rồi, còn nói nữa thì lại thành ra càng giải thích càng rối, “Haizz, tôi còn có chút việc, anh chàng ưu tú à, sau này phải làm việc ở đồn cơ sở với chúng tôi rồi!”, Chu Lượng ở bên cạnh cố ý nhấn mạnh ba chữ đồn cơ sở, rõ ràng anh ta nghe không lọt tai câu “bị đẩy xuống” của Mễ Dương. Mễ Dương nhíu mày, định giải thích song lại bị vẻ kỳ quái của Chu Lượng làm cho chả buồn nói nữa.

“Đây là biên bản trực ban, trên đó viết cả các yêu cầu đấy, nếu có người tới báo án, các mục trên đó đều phải điền, chứng minh thư thì phải phô tô lại, nếu đủ tiêu chuẩn án lớn, lập tức báo cáo lên trên, không được chậm trễ!”, Chu Lượng vừa nói vừa ném một cặp da cứng lại, “Vậy tôi đi lo việc đã nhé, phích nước ở kia, nhà vệ sinh đằng này, muốn lấy nước sôi thì ra cửa rẽ phải mười mét, rồi lại rẽ trái hai mươi mét, chỗ đó ở bên tay phải, còn gì không hiểu cứ hỏi tôi”, nói xong Chu Lượng cũng quay đầu đi mất.

Căn phòng liền yên ắng trở lại, Mễ Dương ngơ ngẩn cầm lấy cái cặp, ngỡ ngàng quan sát bốn phía xung quanh. Vách tường bong tróc loang lổ, một cái bàn cũ rích, một cái ghế ọp ẹp, một giá sách xiêu vẹo vẫn cố bám trụ, và cả một phích nước đã tróc gần hết sơn, cố gắng lắm mới nhìn được mấy chữ Lục Giác Viên trên đó.

Ở phân cục thì lúc nào cũng náo nhiệt, ai ai cũng bận tối mắt, lúc nào cũng sáng đèn, không lúc nào yên tĩnh. Mễ Dương từ trong túi lôi ra cốc nước to mà bà Mễ đã chuẩn bị sẵn, xách phích định rót nước, vừa xách lên đã thấy nhẹ bẫng, lắc một cái, óc ách chỉ còn một tẹo nước, “Shit!”, Mễ Dương không kìm được chửi thề.

“Đồng chí cảnh sát?”. Có tiếng gọi khẽ vang lên sau lưng Mễ Dương, Mễ Dương xoạch cái quay lại, phát hiện một người đàn ông trung niên đang đứng lấp ló ngoài cửa sổ. Phòng trực ban này mở một cửa sổ hướng ra mặt đường, phía trên lắp mái che nắng, để tiện cho bà con hỏi han tình hình, cũng để tránh mọi người tùy tiện đi vào đồn.

Mễ Dương đơ ra mất một lúc mới nhận ra là đang gọi anh, anh vội vàng đặt phích nước xuống đi đến bên cửa sổ, đi được nửa đường lại nhớ ra cặp báo án kia, vội quay lại lấy. “Anh có việc gì vậy?”, Mễ Dương lịch sự hỏi. Không cần biết anh có muốn làm công việc đó hay không, chỉ cần là việc của mình, nhất định phải làm đến nơi đến chốn! Đó là câu dặn dò duy nhất của ông Vi trong ngày đầu tiên Mễ Dương đi làm.

“Cái gì nhỉ, đồng chí cảnh sát, chìa khóa nhà tôi có thể trả lại cho tôi không, không thì làm sao tôi vào được nhà chứ?”, Thái độ nhã nhặn của Mễ Dương dường như chả có tác dụng gì với người này, anh ta nói chuyện vẫn ấp a ấp úng nguyên như cũ, vẻ không được lanh lợi cho lắm.

“Chìa khóa? Nhà anh mất chìa khóa à?”, Mễ Dương hỏi. Người đàn ông ngẩn người, nghĩ rồi đáp, “Không phải, là các anh lấy của tôi đi”. “Cảnh sát lấy chìa khóa nhà anh làm gì?”, Mễ Dương bắt đầu thấy kỳ quái. “Chuyện đó, không phải là vợ tôi mấy hôm trước bị người ta giết rồi sao, các anh nói phải niêm phong hiện trường, thế là tôi không về được nhà!”, người đàn ông chau mày khổ não trình bày.

Mễ Dương giật thót mình, vụ án giết người, chuyện từ bao giờ thế này? Anh cũng bắt đầu nhiệt tình hẳn lên, “Chuyện này xảy ra khi nào? Cảnh sát nào cầm chìa khóa của anh?”. “Chính là, chính là thứ sáu tuần trước đó”, mặt Mễ Dương nghiêm lại, người đàn ông càng luống cuống, liên tục nuốt nước bọt, “Cảnh sát Chu Lượng cầm, anh ấy cho tôi số di động là 139158XXXXX, rồi bảo tôi đến tìm anh ta!”.

Thứ sáu tuần trước? Không đúng, thứ sáu tuần trước mình vẫn còn ở cục, có nghe thấy vụ giết người nào đâu? Nhưng người này còn biết cả số di động của Chu Lượng, “Anh đợi một chút”, Mễ Dương quay người định đi tìm Chu Lượng. Đúng lúc Chu Lượng cầm tờ giấy đi vào, không đợi Mễ Dương mở miệng, anh ta đã trông thấy người đàn ông kia, “Ơ! Lão Vương, lại đến làm gì thế?”.

Người đàn ông tên lão Vương kia cười rụt rè, “Lấy chìa khóa”. “Chìa khóa? Chìa khóa nào?”, Chu Lượng lớn tiếng hỏi lại, Mễ Dương bước đến thấp giọng đem chuyện vừa nãy kể một lượt, Chu Lượng cười, quay đầu lại nói với lão Vương, “Chìa khóa của ông chiều tôi sẽ trả! Ông cứ về trước đi!”. Lão Vương chậm chạp, lưỡng lự vẫn chưa chịu thôi, Chu Lượng mở hết volume, oang oang chấn động cả căn phòng, “Không phải đã nói rồi sao? Chiều trả cho ông, mau về đi!”.

Lão Vương giật nảy mình, miệng lầm bầm cái gì mà để tôi về tìm lại, không có lại đến tìm anh rồi lên xe đạp phóng đi. Chu Lượng tìm lấy ra một túi tài liệu trên giá sách rồi lại định đi, Mễ Dương ngăn lại, “Chuyện là thế nào? Sao không trả luôn cho anh ta, mà chuyện vợ anh ta là sao?”. Chu Lượng hất hàm bực mình đáp, “Ai cầm chìa khóa của anh ta làm gì, mà nếu có vụ giết người, Cục các anh có thể không biết không? À phải rồi, bây giờ phải nói là cục của họ rồi, đợi đến chiều anh sẽ hiểu thôi”.

Nhìn Chu Lượng hí ha hí hửng rời đi, Mễ Dương thấy rất khó hiểu, ý hắn là gì? Đúng là đợi đến chiều thì cậu hiểu thật, bằng cái cách mà cậu tuyệt đối không muốn.

Đeo găng tay trắng, cầm dây thừng với còng tay và dùi cui, toàn đội cảnh sát vũ trang nai nịt gọn gàng đi… phát thuốc. “Hồ ca, đồn chúng ta còn quản cả vụ này nữa sao?”, Mễ Dương hỏi khẽ. Hồ ca chính là người cảnh sát lớn tuổi mà nhiệt tình ban sáng, kỳ thực người ta cũng đâu có già, chỉ là có ít tóc bạc, cộng thêm cái tướng già trước tuổi mà thôi, thực ra cũng chỉ hơn Mễ Dương có sáu, bảy tuổi.

“Ừ, mùa xuân là mùa bệnh tâm thần bộc phát, do ủy ban dân cư đứng ra, liên hệ với bệnh viện tâm thần và cảnh sát, phát thuốc miễn phí cho những người bệnh tâm thần có hoàn cảnh khó khăn, khống chế bệnh tình, họ không có tiền đi viện khám bệnh lấy thuốc, chính quyền đành phải lo vậy”.

“Ui cha, lúc chưa làm cảnh sát thì cứ tưởng mùa xuân là mùa của tình yêu, không ngờ còn là mùa phát điên nữa, thật là uổng phí cảnh xuân phơi phới thế này”, Chu Lượng bên cạnh lắc đầu cảm thán. Mấy người cảnh sát xung quanh liền phì cười. “Khục”, lão Hồ ho lên thành tiếng, đưa mắt ra hiệu, Chu Lượng liếc mắt nhìn, đồn phó Cù đang nghiêm mặt nhìn anh, anh nhe răng vội vàng làm mặt nghiêm lại.

“Thôi, tôi cũng không nhiều lời nữa, việc này mọi người cũng không phải lần đầu làm nữa, vẫn là 8 chữ, “Chấp pháp lễ độ, an toàn hàng đầu”, làm cho ngon lành vào đấy!”. Đồn phó Cù nhìn sang Mễ Dương, “Lão Hồ, Mễ Dương lần đầu tham gia làm nhiệm vụ, anh để ý cậu ta một chút nhé”. “Vâng!” lão Hồ đáp, “Được rồi, xuất phát!”, đồn phó Cù vẫy tay.

Anh em, bác gái bên ủy ban dân cư và cả hộ lý bệnh viện An Định cùng bắt đầu vào phát từ trong ngõ, có một xe cứu thương đỗ bên đường, ấy là đề phòng có người tái phát bệnh có thể trực tiếp chuyển đến bệnh viện. Không bao lâu đã đi đến một nhà, Chu Lượng bô bô lên trước gọi cửa, “Có ai ở nhà không? Cảnh sát đây, mở cửa ra!”.

Mễ Dương không kìm được bám theo, lão Hồ bất ngờ không kịp kéo lại, Chu Lượng đang gõ cửa liếc mắt nhìn anh, “Anh làm cái trò gì thế?”. Mễ Dương nhướn mày, “Nhỡ đâu trong nhà có bệnh nhân đang phát bệnh, anh đứng đây một mình không sợ nguy hiểm sao?”. Chu Lượng dừng tay gõ cửa, bỗng nhiên phá lên cười, rồi hạ giọng đáp, “Cho tôi xin, không phải tất cả bệnh nhân tâm thần đều là người điên, trông thấy người là cắn xé, chúng ta đều đã thống kê, nắm rõ hết rồi, nhà này cùng lắm chỉ có người mắc chứng hoang tưởng thôi!”.

Mặt Mễ Dương đỏ bừng, quay người định đi, Chu Lượng đưa tay kéo lại, cười hi hi, “Nhà này anh quen đấy”. Mễ Dương chưa hiểu anh ta có ý gì cũng đứng lại. Lão Hồ đằng sau cười thì thầm vào tai đồn phó Cù, “Anh chàng này được đấy”, đồn phó Cù nhìn theo không đáp.

“Tới đây, tới đây”, người phụ nữ trong sân vội đáp lời, cửa mở, là một người phụ nữ trung tuổi rất bình thường, “Ôi, cảnh sát Chu đến rồi sao, mau mời vào!”. “Không cần đâu, ông lão nhà chị nay có nhà chứ?”, Chu Lượng hỏi. “Có, có, hôm trước ủy ban dân cư có thông báo, tôi hôm nay ngoài đi chợ không dám ra khỏi cửa, lão Vương, lão Vương, có nhanh lên không nào!”, bà vừa nói vừa quay đầu lại gọi.

Một người đàn ông gật đầu khom lưng đi ra, Mễ Dương vừa trông thấy lập tức trợn tròn mắt, “Sao lại là ông?”. Người đàn ông cười khì khì, “Chào ông!”, Chu Lượng lấy ra một chai thuốc nhỏ đưa cho người phụ nữ, “Chị ký vào đây, về phải giám sát ông ấy uống đấy nhé”. Xong lại quay sang hỏi lão Vương kia, “Chìa khóa ông tìm thấy chưa, vợ cũng không sao rồi chứ hả?”.

Lão Vương gật đầu lia lịa, “Thấy rồi, thấy rồi, không giấu gì anh, tôi lúc trưa còn đi một chuyến Bát Bảo Sơn[2] nữa, về đến nhà, cô ấy đã mạnh khỏe ở đây rồi, hì hì”. Chu Lượng cười liếc sang Mễ Dương đang không thốt nên lời, “Khỏe mạnh là tốt, được rồi, chúng tôi đi đây”. Người phụ nữ còn mời, lần sau rảnh tới chơi.

[2] Một địa danh ở Bắc Kinh

“Giờ cậu yên tâm rồi chứ?”, Chu Lượng nói với Mễ Dương, anh em cảnh sát xung quanh nghe xong câu chuyện lúc sáng cũng cười. Cứ thế sau khi đi thêm năm, sáu nhà nữa, đến cổng một ngôi nhà trông rất là cũ kỹ, không đợi cảnh sát gọi cửa, cửa bỗng tự mở, một cô gái chừng hai mươi tuổi đứng cạnh cửa nói, “Đến rồi hả?”. Cô mặc quần bò, áo may ô màu hồng, tuy cũ, nhưng sạch sẽ. Mặt mũi cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng da lại rất trắng, chỉ có đôi mắt cứ đưa qua đưa lại.

“Ồ, Tiểu Phụng, sao lại là em mở cửa, bà ngoại em đâu?”, lão Hồ lùi lại hai bước hỏi. Cô gái lấy tay cuộn bím tóc nửa cười nửa như không đáp, “Bà ngoại đi chợ rồi”. “Vậy à”, lão Hồ cười gật đầu, bình tĩnh quét một lượt vào trong sân.

“Ơ, anh cảnh sát đẹp trai đến rồi à?”, Tiểu Phụng đột nhiên nhìn về phía Mễ Dương. Mễ Dương sững người, băn khoăn không biết có phải đang nói với mình không? “Tiểu Phụng, chào em”, Chu Lượng đứng bên đáp lời. Tiểu Phụng cũng cười ngọt lịm, “Chào anh”, nói xong đôi mắt lúng liếng chớp một cái, nhìn Mễ Dương một lượt, nhưng chỉ cười, sau đó lại tán dóc chuyện nhà với lão Hồ.

Mễ Dương kín đáo quan sát cô gái này, ngoài mặt mà nhìn thì hầu như không có vấn đề gì, nhưng Mễ Dương cứ cảm thấy trong lòng có cái gì đó không ổn, có lẽ là do trực giác của người cảnh sát, song anh cũng không chắc là cái gì, những cảnh sát khác xung quanh cũng không có phản ứng gì khác thường. Nghĩ một lúc, Mễ Dương ngoái đầu khẽ hỏi Chu Lượng, “Cô ấy có bệnh à?”.

Chu Lượng vốn vì chuyện lúc trước Mễ Dương vô ý thể hiện là “ta đây hơn người” mà rất không bằng lòng với anh. Nghĩ bụng tiểu tử nhà anh chẳng qua là nghiên cứu sinh, chẳng qua là xuất thân từ cảnh sát hình sự chứ gì! Thế thì đã làm sao, giờ chẳng phải cũng bị tống xuống đồn công an rồi sao, có cái gì mà ghê gớm? Nhưng vừa rồi hành động muốn bảo vệ anh của Mễ Dương lại làm thay đổi suy nghĩ của anh, giờ nghe Mễ Dương hỏi, anh tuy làm ra vẻ không quan tâm, nhưng miệng lại mấp máy, “Làm sao anh biết?”.

Mễ Dương chứng thực được phán đoán của mình, nhưng trông cái vẻ khinh khỉnh khó ưa của anh chàng Chu béo này cũng không thoải mái, bèn hạ giọng nói, “Đã đến mức gọi cậu là anh chàng đẹp trai rồi, không phải có bệnh thì là gì?” “Phì!” hai cảnh sát đứng bên hai người họ lập tức phì cười… X, Chu Lượng vừa định mở miệng chửi, một tiếng ngân vang không giống tiếng phát ra từ con người dội trực tiếp vào tai, Mễ Dương lập tức dựng tóc gáy…